• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

15strong1' ngày 21tstrong, Yi bắt đầu viết chap này =))

Enjoy

~ZzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ

1 tuần trôi qua...

Một chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện trung tâm. Bước xuống xe là hai cô gái vô-cùng-đáng-yêu, người thì mang áo thun trắng, váy đen kèm đôi giày converse trắng, người thì mang bộ đồng phục nữ sinh của Nhật Bản và đôi giày màu đen.

- Em và Băng Băng vào trước đi, để anh cất xe rồi vào sau. - Tuấn Kiệt nhìn Diệu Chi qua tấm kính chỗ cửa xe rồi nói.

- Vâng.

Nó rảo bước đi trước, vừa tan học là nó lôi Diệu Chi đến bệnh viện với nó, mà nhỏ thì không thể từ chối con bạn thân của mình. Tuấn Kiệt thì “tình nguyện” làm tài xế, sẵn tiện đến thăm thằng bạn thân luôn =)

Aizzzza ~ Còn Trâm Anh và Mạnh Hoàng thì được ban đặc ân, được phép đi “ôn lại kỉ niệm” xưa, khỏi phải nói hai người họ vui đến cỡ nào, lâu lắm rồi mới được tay trong tay nhau cơ mà.

...

CẠCH...

Cánh cửa phòng bệnh mở ra, nó và Diệu Chi bước vào, đi sau là Tuấn Kiệt.

- Aizzzza ~ anh bướng vừa phải thôi, ngủ lâu lắm rồi đấy nhé. - nó ngồi xuống cạnh giường, xoa xoa mái tóc rối của hắn.

- Nó chờ anh tỉnh suốt đấy. - Diệu Chi chỉnh lại cái bình hoa trên bàn rồi nói

- Em để người ta riêng tư đi nào, em yêu. - Tuấn Kiệt ôm lấy nhỏ từ phía sau, nhẹ nhàng nói làm nhỏ sởn cả gai óc

- Xì

Nhỏ hất tay cậu ra, làm mặt giận lủi ra khỏi phòng. Tuấn Kiệt quay sang bái bai nó rồi lon ton chạy theo. Nó thì nhìn hai người họ rồi cười khúc khích.

- Này, anh mà không tỉnh dậy mau là em đi theo người khác đấy! Em không “thích” anh nữa đấy...

Nó cứ lay lay tay hắn, *chọt chọt* vào hai bên má hắn [má ơi, nàng này hâm à].

Chợt...

Tay hắn khẽ nhúc nhích

Mi mắt hắn khẽ cử động

Nó thấy thế thì mừng phát điên, lấy tay dụi dụi mắt, cười tươi.

Nhưng... Cử chỉ ấy của hắn, chỉ thoáng qua. Hắn vẫn ngang bướng không chịu tỉnh dậy.

- Này, anh không tỉnh thật à? Thế em không thích anh nữa nhé! - nó ra sức lay lay tay hắn không ngừng

- Aizzza ~ nhoi thế

Hơ, giọng của hắn, là giọng của hắn sao? Hắn tỉnh rồi, tỉnh thật rồi! Nó gỡ nhanh đôi giày, lao lên giường, ôm chầm lấy hắn.

- Yaaa, anh tỉnh rồi! Này sao anh ngủ lâu thế?

- Không biết nữa [nói chuyện giống Băng thế anh Du:v]

- Anh có còn đau lắm không?

- Không biết nữa

- Một cộng một bằng mấy?

- Không biết... Á, bằng hai. Cơ mà em thích anh rồi à? Lo lắng thế!

- Đồ điên.

- Thế khi nãy ai nói là “thích” anh đấy!

- Nói thích anh bao giờ, điên.

Nó nói rồi nhảy tót xuống giường, xỏ chân nhanh vào đôi converse rồi chạy vội đi, còn ngoái lại nói một câu:

- Để... em đi mua nước!

Hắn ngồi một mình trong phòng, nhìn nó chạy đi rồi cười như thằng hâm vừa trốn trại, yaa ~ cuối cùng nó cũng chịu xưng anh - em với hắn rồi. Hạnh phúc thật!

- Băng Băng, anh quyết tâm làm em phải đứng trước mặt anh và nói câu “Em yêu anh“...

======================================================

%YiYuo%

Đã in dấu dép

P/s: hoàn thành chap lúc 0strong5' ngày 22tstrong. Yeeee ~ Klq cơ mà chap này có vẻ ngắn nhỉ:3 Tao sẽ bù ày nhá #Chuột AKaRiChann

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK