Sau vài ngày im lìm thì hôm nay
Enjoy
~ZzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzZ
11h pm, kí túc xá khu A trường Black Star...
Hiện tại, cả đám đang chia phòng, chia giường, khá hỗn loạn.
Nó và hắn thì mắc kẹt với nhau vì cái vòng tình thương gắn kết sáng bóng loáng của bà giám thị.
Diệu Chi và Tuấn Kiệt thì tung tăng cầm tay nhau... Nhỏ vui lắm chứ...!
Nó, vừa đi vừa than thân trách phận...
- Tớ chả thích tí nào, sao tớ phải ngủ với thằng Du hâm này chứ?
- Này, cô nói ai hâm đấy hả? - hắn đi bên cạnh nghe thấy thì hét ầm lên
- Tôi nói anh đấy! Thiên Du hâm... Thiên Du hâm...
- Cô...
Hai đứa nó cứ gây nhau ầm ầm, không chú ý Mạnh Hoàng đứng đó hơi khó chịu...
Đang sắp có chiến tranh thế giới lần ba xảy ra, thì cả hai nghe tiếng Diệu Chi hú hét trong phòng. Công nhận nhỏ đi nhanh thật.
Chiến tranh tạm thời được dời sang ngày khác...
...
Phòng 1, kí túc xá khu A...
Trâm Anh thở dài. Cô đưa li nước ép táo lên miệng uống 1 ngụm rồi tiếp tục dọn đồ.
Nó và hắn, Diệu Chi và Tuấn Kiệt ở phòng số 1, Trâm Anh thì bị đá qua phòng 2 ở với Mạnh Hoàng... Một tuần...
Hơi bị buồn...!?
ZzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzZ
Sáng sớm, Diệu Chi và Tuấn Kiệt chạy ào qua đập cửa phòng Trâm Anh và Mạnh Hoàng. Nhỏ và Kiệt đã thấy cảnh không nên thấy...
Lúc ấy là 5h30 am.
Trâm Anh vừa mở cửa thì nhỏ đã kéo tay cô chạy qua phòng 1. Mạnh Hoàng cũng bị Tuấn Kiệt lôi đi trong khi anh vẫn chưa tỉnh ngủ.
Cánh cửa phòng bật mở. Ló vào trong là bốn cái đầu nhấp nhô nhiều chuyện. Cảnh tượng kinh khủng đập vào mắt họ, hắn nằm dưới đất ôm nó ngủ ngon lành. Trâm Anh suýt la lên thì cô bị Diệu Chi lấy ta bịt miệng lại, nhỏ khẽ nói:
- Chị Trâm Anh có máy ảnh không? [chời, đi học đem máy ảnh làm gì?]
- Có... [Whattt...?]
Trâm Anh gật đầu hiểu ý rồi chạy vụt về phòng. Chưa đầy 5 phút, cô quay trở lại mang theo chiếc máy ảnh trên tay. Cả ba người nhìn nhau cười lém lỉnh [trừ ai thì các bạn hiểu rồi đấy], Diệu Chi đưa cái máy ảnh lên chụp “tách...tách...” làm tang chứng. Tấm hình lập tức hiện rõ trên tay [máy chụp hình lấy liền mà].
Nhỏ, Kiệt và Trâm Anh cầm tấm hình tống tiền chạy như bay về phòng chờ dịp đăng tin tìm người. Có Hoàng vẫn đi chậm, anh thấy hơi khó chịu, nhưng hình như không phải ghen...
...
1 tiếng, 2 tiếng trôi qua, cả đám vẫn khò khò ngon lành vì chẳng có em nào to gan vào quấy rối.
7 giờ 30 sáng, học sinh đã tập trung vào lớp cho tiết đầu thì những siêu sao còn choàng tay nhau ngủ. Ông thầy hiệu phó hiệu trưởng cũng chẳng dám lên đánh thức các thiếu gia tiểu thư vì sợ bị đám quỷ “trảm” tại chỗ. Coi như, tụi nó cúp học buổi sáng.
...
11 giờ trưa, ánh nắng gay gắt của buổi trưa chiếu qua khung cửa sổ. Mạnh Hoàng choàng dậy, vươn vai rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh, anh mặc kệ Trâm Anh vẫn đang nằm ngủ [chắc do đêm qua thức khuya, sáng sớm bị phá nữa]. Kiệt nhà ta cũng vừa thức, đang ngắm nhỏ Chi...
Đang vệ sinh cá nhân thì Hoàng nghe tiếng la long trời lở đất phát ra từ phòng nó. Các ông tám bà tám [bao gồm những người đã dậy+ những người đang ngủ] xách dép chạy qua phòng nó thì thấy hắn và nó đang ngồi nhìn nhau, hét um trời. Chi lôi trong túi áo khoác ra 1 tấm hình rồi đưa cho nó.
Lướt qua tấm hình, nó và hắn lại nhìn nhau. Nó nhớ lại cái chuyện hồi tối
Zzzzzzzzzzz.The_past.zzzzzzzzzzZ
Đêm hôm qua...
Hắn là con trai nên đương nhiêm phải ngủ dưới đất nhường chỗ cho nó ngủ trên giường [bên ổ kia thì Trâm Anh ngủ giường tầng với Mạnh Hoàng. Đứa giường trên đứa giường dưới. Hai người kia đương nhiên là ngủ chung].
Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ với những cơn ác mộng thú vị [đúng hơn là mơ].
Nhưng vì chiếc còng trên tay, muốn xoay người cũng khó nên nó đành quay mặt về phía hắn mà ngủ. Đang ngủ ngon lành thì hắn dở chứng xoay người giật luôn nó xuống dưới đất. Nó hoảng hốt vùng ra nhưng bị hắn tưởng lầm là cái gối ôm nên ôm cứng ngắc [-.-].
Sau một hồi vật vã trở người, nó cũng đành chịu thua cái vòng ôm của hăn nên nằm im chịu trận. Hạ Băng Băng chưa từng chịu thua ai lại phải chịu thua dưới tay Trần Thiên Du. Mệt quá, nó ngủ thiếp đi tới sáng hôm sau.
Zzzzzzzzzz.The_present.zzzzzzzzzZ
Cả đám lại được một phen cười lăn lóc trước sự éo le của hắn và nó. Nó thì đỏ mặt quay đi chẳng nói tiếng nào còn hắn thì gầm lên ầm ĩ.
Cười đã đời xong, tụi nó cùng nhau xuống phòng ăn ăn sáng [phải gọi là ăn trưa mới đúng nhỉ]. Chiều nay, tụi nó hứa hẹn sẽ phá banh nhà lầu...
ZzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzZ
Bước vào nhà ăn, hàng ngàn con mắt nhìn tụi no ngưỡng mộ lẫn ghen tị đều có. Diệu Chi với Tuấn Kiệt giờ đây tay trong tay làm các nam sinh, nữ sinh khác nhìn muốn nổ con mắt.
Diệu Chi và Tuấn Kiệt thì, chời ơi, ngọt ngào dễ sợ. Bữa trưa sẽ thật yên bình nếu không có trận chiến đồ ăn của nó và hắn. Nhưng biết đâu ở một góc trong phòng ăn đó, 1 cô gái khẽ nhíu mắt, nhìn chăm chăm vào nó đang giành giật đồ ăn với hắn. Ánh mắt đó hằn lên tia căm hận và ganh tị.
Trời đang mưa...
Nó là người ăn xong đầu tiên, chạy vụt ra ngoài kéo luôn hắn chạy theo để lại đằng sau ba đứa bạn đang cười nguy hiểm và một người không-cảm-xúc. Nó ra đứng hứng mưa mặc ưa đang rơi, miệng cười thích thú.
- Oa, mưa mát quá! - nó reo lên
- Điên à Băng Băng, vào ngay, cảm lạnh bây giờ - hắn kéo nó vào
- Ơ, mưa, tôi đang chơi với mưa cơ mà - nó nhăn mặt nhìn hắn
- Thôi cho tôi xin, cô ra mưa đứng thế tôi cũng phải ra, chẳng nhẽ đứng cho tới bệnh à - hắn cốc vào đầu nó rồi lôi cổ nó về lại chỗ bàn ăn...
--------------------------------------------------------------------
*YiYuo*
Đã in dấu dép
P/s: nhân vật chính lộ diện ~.~ Hạ Băng Băng =D