"Ưm, ngủ ngon thật đấy."
Quy Hải Tương Du nằm trên giường ngồi bật dậy. Hai tay co dãn vươn nhẹ. Giường êm nệm ấm, lâu rồi cô mới ngủ được một giấc ngon đến vậy. Truyện Phương Tây
"Quận chúa, quận chúa!!"
Cánh cửa phòng sầm mở, nha hoàn bên ngoài vội chạy vào, nét mặt tươi cười phấn khích. Tư thế vội vàng, chưa kịp để cho chủ tử định thần đã kéo người ta xuống giường đến thẳng bàn trang điểm. Lần lượt, bên ngoài, người mang nước ấm, người mang khăn, người mang y phục trang sức mới đều đi vào phòng, ngay ngắn đứng thành một hàng.
Trong thời gian nửa nén hương, tất cả mọi thứ từ rửa mặt, thay y phục, chải tóc đều đã xong xuôi cả. Mà người ngồi trước gương vẫn chưa hiểu chuyện quái gì đang diễn ra cả.
Đợi thị nữ bưng bê đi ra ngoài hết, Quy Hải Tương Du ngoái nhẹ đầu nghi vấn: "Quế Chi, mới sáng sớm thôi, ngươi đã cho ta ăn mặc phô trương thế này rồi. Rốt cuộc có chuyện gì đây?"
Nói cũng phải nói khoác, quả thực rất phô trương. Một thân hồng y màu hồng mai. Đậm sắc cao lãnh kết hợp cùng hoàng hạc phi vũ diễm lệ, dát vàng dát bạc chưa kể trâm cài kim phượng, lưu ly chói lóa. Không phải phô trương thì là gì?
Quế Chi ngược lại không quan tâm đến điều đó, nàng ta còn vui như được mùa: "Y phục này tên hạ tuyết vi phượng, là lão vương gia đã kêu tất cả thợ may giỏi nhất may gấp trong đêm cho người đó. Hình như may khoảng mười bộ nha. Còn nữa, lão vương gia đưa tới viện tử của chúng ta mười xấp vải Như Ý, bảy xấp lụa tơ tằm, năm xấp vải Băng Viên, ba hộp Đông Hải Minh Châu, hai viên Ngũ Quang Dạ Minh Châu, một vạn lượng vàng, ba mươi vạn lượng bạc, hai ngọc Như Ý, hai đôi phỉ thúy Tinh Quang, một bộ trang sức pha lê, một rương trân trâu, một cây san hô hồng ngọc, trầm hương mười. Bạch ngọc, huyết ngọc, lam ngọc, bích ngọc mỗi loại ba khối...."
Quế Chi thao thao bất tuyệt một hồi lâu cuối cùng cũng dừng lại. Cảm tưởng như nàng ta chỉ dừng lại để lấy hơi mà thôi, chủ tử nhìn xuống liền ra hiệu để nàng ta uống nước. Hồi sức một chút liền nói tiếp: "Còn có mười cây nhân sâm trăm năm, ba cây xích linh chi, huyết yến ba cân, yến thường mười cân. Ừm, còn một số dược liệu và trà quý nữa."
Nghe liệt kê như nghe kinh phật, báo hại Quy Hải Tương Du vừa mới dậy lại muốn đắp chăn ngủ tiếp. Nàng một tay xoa bóp thái dương, tay kia phẩy phẩy: "Không nói nữa, không nói nữa, ta nhức đầu chết mất."
Quế Chi vâng lệnh, liền khóa miệng lại luôn. Bất chợt nàng ta nhớ ra gì đó lại mở miệng tiếp: "Quận chúa, đồ đạc mới chuyển đến vẫn còn ở ngoài sân, người xem..."
Chưa kịp hết lời, Quy Hải Tương Du đã rời khỏi phòng rồi, Quế Chi không thấy người cũng vội vã chạy đi theo.
Ra tới sân viện, bỗng chốc trở nên sững sờ đến kinh hoàng. Không biết có thật là đưa đồ tới hay không mà nàng thấy nó nhiều dữ luôn trời. Rương lớn rương nhỏ, nhìn sơ qua chắc vị chi ít nhất cũng ba mươi rương trở lên. Chưa kể có những món thì phô bày ra trước mắt, còn có những món mà Quế Chi chưa liệt kê hết. Kim sa châu báu, sợ rằng dùng cả đời còn không hết, thật sự khiến người ta nổi lòng tham.
"Các ngươi..." Định thần lại, nàng chỉ tay qua phía hạ nhân rồi phân phó: "Đem những thứ này vào kho chứa của Huyền Thủy, riêng thuốc và trà thì đưa vào thư phòng của ta."
Hạ nhân nghe lệnh nhưng ai nấy đều mở ra vẻ mặt kinh ngạc từ đầu đến cuối. Ánh mắt của bọn họ, ai nấy cũng đều chăm chăm nhìn lên gương mặt của nàng. Trong lúc vận chuyển đồ vật vào kho cũng không nhịn được mà bàn tán sôi nổi.
"Bái kiến lão vương gia!"
Trong phút chốc, những hạ nhân có mặt trong sân Huyền Thủy đều dừng công việc đang làm lại, cung kính hành lễ với người từ cửa viện đi vào. Quy Hải Tương Du ngước nhìn, nhận biết người cũng theo lễ nghi cẩn thận khom người: "Thỉnh an tổ phụ."
Lão vương gia đi đến, hiện diện trong tầm nhìn của tôn nữ mới dừng lại. Ngài phẩy tay ra hiệu, hạ nhân hiểu ý liền tiếp tục công việc của mình. Còn bản thân ngài, cư nhiên lại dịu dàng với cháu gái: "Sau này gọi ta là gia gia là được rồi. Cháu đó, sức khỏe yếu nên bồi bổ nhiều vào. Những thứ đồ này cháu cứ dùng chơi tạm, không đủ thì nói với ta. Lão đây già rồi, những thứ này giữ lại cũng không làm gì nhiều, cho cháu là lựa chọn tốt nhất."
Quy Hải Tương Du há hốc mồm kinh ngạc. Châu báu quý giá thế này mà chỉ đem đến để chơi thôi ư? Lão vương gia nói vậy có phải quá phô trương rồi không?
"Du nhi, mắt của cháu... mắt cháu khỏi rồi!!"
Bị đập tan suy nghĩ, Quy Hải Tương Du vô tình ý thức được. Nàng ngước lên nhìn vị tổ phụ trước mắt, thoáng chốc bàng hoàng. Trên gương mặt già nua của lão vương gia là những nét cười vui mừng, nàng có thể nhìn ra, ngài ấy thật sự rất vui.
Là vui vì nàng khỏi bệnh? Hay là vui vì một quân cờ vô dụng đã trở nên hữu dụng?
"Đáng mừng đáng mừng, Du nhi, nhân dịp cháu khỏi bệnh, nói gia gia nghe. Cháu muốn gì?"
Muốn gì ư?
Quy Hải Tương Du mặt mày nặng trĩu. Lúc này nàng không khỏi suy ngẫm. Người trước mắt nàng thật sự là Chương lão vương sao? Tại sao so với kí ức lại khác nhau tới vậy? Người như này có đáng tin không?
Thấy dáng vẻ rụt rè lo âu của tôn nữ, lão vương gia chỉ cười nhẹ, ngài nhẹ nhàng xoa đầu cháu gái: "Nếu cháu chưa muốn nói thì giữ lại, khi nào muốn thì đến gặp gia gia. Yên tâm, dù cháu có muốn mười ba cửa hàng nhà ta ở kinh thành đứng tên cháu hay mỏ khoáng phía ở dãy núi phía đông ta đều cho cháu cả."
Mười ba cửa hàng ở kinh thành? Mỏ khoáng sản? Đây không phải là một phần tư trong số lượng tài sản lớn quan trọng của Chương lão vương sao? Chỉ vì nàng khỏi bệnh mà ngài ấy không ngại bỏ ra tài sản lớn như vậy làm phần thưởng ư? Phô trương như vậy, có thật sự là lão vương gia vô tình trong kí ức của nguyên chủ không vậy?
"Đúng rồi, sắp tới trong cũng tổ chức hội yến mừng năm trăm năm Nam Chiếu lập quốc. Cháu cân nhắc xem muốn đi thì nói với gia gia, không đi thì thôi."
Nói rồi, từ trong tay áo, lão vương gia lấy ra một tấm thiệp đưa cho cháu gái. Bên trên tấm thiệp ghi chi tiết về phạm vi yến hội và chỉ đích danh của nàng. Chữ trên thiệp viết bằng mực son chứng tỏ nàng là một trong số quý nữ quan trọng trên hàng ghế đầu của buổi tiệc. Giả sử nếu không muốn đi thì có thể không đi được à? Nếu như trên thiệp chữ được viết bằng mực lam hoặc mực đen thì tốt rồi.
Quy Hải Tương Du gấp lại thiệp mời cất đi, nàng nhìn lão vương gia, bất giác ngây ngô đáp lại: "Gia gia, con sẽ đi."
Đúng, yến tiệc này nên đi. Ít nhất, làm như vậy để nắm rõ thế cục trước mắt để tạo lợi thế cho bản thân.
Nhận được câu trả lời, nét mày của Chương lão vương giãn ra: "Được được, ta sẽ kêu người may lễ phục cho cháu. Trước khi đến ngày lễ phải chăm sóc bản thân đấy, nhớ chưa? Hôm nay không cần đi thỉnh an, nghỉ ngơi cho tốt."
"Vâng gia gia, cháu nhớ rồi."
Nhận được câu trả lời vừa ý, Chương lão vương mới chậm rãi quay người rời khỏi Huyền Thủy. Quy Hải Tương Du nhìn bóng lưng đi xa rồi khuất dần, phút chốc thở dài. Gia gia... có đáng tin không?
Thôi vậy, đáng tin hay không sau này ắt sẽ rõ. Trước mắt vẫn nên đề phòng, nhưng đây không phải điều quan trọng nhất. Có một việc khác cò quan trọng hơn nữa kìa.
"Quế Chi, trong viện có nuôi một con chim đưa thư. Ngươi viết lời mời của ta gửi đến Trương lão đi."
Quế Chi ngờ nghệch một hồi, nhưng nàng ta không hỏi lại mà vội vã chạy đi luôn. Giờ, trong sân viện chỉ còn lại một mình nàng.
Bất giác, nàng nhìn lên bầu trời rộng kia. Nắng vàng, gió nhẹ, mây trắng bay. Thật sự không dám tin rằng, nàng lại có lúc nhìn ngắm sắc trời như thế này.
Đứng lặng người một lúc trong sân viện. Thẫn thờ, bỗng bị kéo ra khỏi tâm trạng hưởng thụ.
"Quận chúa... ưm, quận chúa, vương phi đến gặp người."
Vương phi... Trấn Lĩnh vương phi, mẹ ruột của nguyên chủ - Tư Khấu Thanh Hạm. Đó là một người mẹ tốt, người mẹ hết mực thương yêu con cái, mà nguyên chủ, đứa con mà bà ấy cưng chiều trong lòng bàn tay. Tính cách hiền thục, lương thiện, đoan trang nhưng cũng đầy khí phách, gia thế hiển hách bậc nhất bởi vậy mà trước khi xuất giá bà ấy cũng từng ngồi vững ở trên ngôi vị công chúa. Không chỉ vậy, đương thời còn là mỹ nhân đệ nhất khuynh thành, văn võ đều giỏi, không ai không phục. Hoàng đế kính nể, phu quân yêu thương và chỉ độc sủng duy nhất một người thê tử là bà ấy. Đáng tiếc, dù đức hạnh có đủ nhưng con cái của bà ấy... không ai lành lặn cả.
Con trai đầu lòng, cũng là tiểu vương gia - Quy Hải Quán Tường, người sẽ kế thừa chức vương từ cha. Một thời vang danh văn võ song toàn, nhưng mà lại bị tàn phế một chân do đánh trận bị quân địch phục kích, mới tháng trước được đưa về đây thôi. Hai tiểu đích tử khác là Quy Hải Quán Kỳ và Quy Hải Quán Việt, một người ngốc nghếch, người kia đau ốm liệt giường. Mà nàng, trúng độc, đồng tử biến dị, thân thể tổn thương không ít, sớm đã bị coi là quái vật. Cả Nam Chiếu quốc biết việc này không ai là không chế nhạo cả.
Nhưng đó là trước đây, còn bây giờ, nàng là người khác rồi. Không còn là con quái vật trong miệng dân kia nữa, mà là một con người hình thể đầy đủ, không tật không đau, miễn cưỡng đã nhấc một chân ra khỏi hang lửa.
Đến nơi này được mấy ngày, mà đây là lần đầu được gặp mặt người mẹ ấy. Dường như... có chút mong chờ.