Lúc này, bên ngoài phủ. Quy Hải Tương Du một mình chạy nhảy qua lớp người. Nàng kéo theo Quế Chi ra đến chợ. Bình thường, chợ ở trong kinh thành náo nhiệt vô cùng, người qua người lại đông vô cùng. Các sạp bán trang sức, vải, đồ ăn cũng rất nhiều, tùy tiện đi mấy bước cũng có thể thấy.
"Quế Chi, ngươi nói xem trong thành có nơi nào thú vị không?"
Quế Chi không hiểu rõ ý tứ của chủ tử, nơi thú vị kia là thế nào. Nàng ta suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Người có thể tới tiệm may y phục, tửu lầu hoặc là Vận Ưu Các."
"Vận Ưu Các? Là nơi nào?"
"Nói ra thì đó là khu đấu giá hợp pháp của Nam Chiếu quốc. Thông thường, cứ cách một khoảng thời gian nhất định, Vận Ưu Các sẽ mở cửa thông báo đấu giá một lần. Nô tỳ nghe nói, những bảo vật ở đó đều là cực phẩm, đến cả hoàng thất cũng ít khi có được. Hơn nữa, đó cũng là nơi thương nhân các nước tới bàn chuyện làm ăn nhiều nhất."
Nghe tới đây, Quy Hải Tương Du có mấy phần hứng thú: "Vậy ngươi nói xem, Vận Ưu Các hiện tại đứng dưới tên ai?"
"Bẩm quận chúa, Vận Ưu Các là sản nghiệp nhà ngoại của người."
Quy Hải Tương Du trố mắt trấn kinh. Nhưng rồi nàng cũng dịu lại. Cả Nam Chiếu quốc có bốn vị ngoại thất vương gia bao gồm Quy Hải thị, Nam Môn thị và Tư Khấu thị. Mà trong đó, Quy Hải thị có hai vị. Nam Môn có Nhiễm vương. Tư Khấu có Vận Khinh vương. Bốn thế lực này nắm quyền cả về binh lực và kinh tế. Có thể nói, thế lực của bốn vị vương gia kể trên đã nắm một nửa đế quốc trong tay rồi. Trong bốn vị trên, Trấn Lĩnh vương cùng Nhiễm vương nắm trong tay binh lực, còn Chương vương và Vận Khinh vương nắm quyền điều hành kinh tế. Không có gì kì lạ khi Vận Ưu Các là tài sản dưới quyền của tộc Tư Khấu.
Nghĩ ngợi một lúc, Quy Hải Tương Du cũng mỉm cười: "Nghe nói hôm nay Vận Ưu Các mở cửa phải không?". ngôn tình hay
"Dạ phải." Quế Chi phối hợp gật đầu trả lời.
"Vậy tốt, chúng ta đến đó làm khách."
[...]
Trước cửa lớn của Ưu Vận Các, chủ tớ Quy Hải Tương Du đã có mặt tại đây rồi. Nàng đưa mắt nhìn đánh giá.
Không hổ là 'shop lớn' của cổ đại mà. Đến cả cái bảng tên cũng được đúc bằng vàng, lại còn khắc hoặc tỉ mỉ hình thù con rồng đến từng cái vảy của nó nữa chứ. Tòa nhà lớn, ước chừng có đến mười lầu bộ. Trước cửa còn có hẳn chục gia đinh cao to lực lưỡng trấn thủ.
Đánh giá xong tổng khu, Quy Hải Tương Du mới nhẹ nhàng tiến vào cửa. Nhưng nàng chỉ mới đi đến bậc thềm thứ nhất thì đã bị ngăn lại bởi một gia đinh.
"Vị tiểu thư này, mời báo cáo danh tính."
Không lòng vòng, Quy Hải Tương Du từ tay áo lấy ra một lệnh bài hình tròn được nạm khắc từ phỉ thúy, trên mặt lệnh bài khắc chữ 'Trấn'. Nàng đưa ra trước mặt gia đinh, lạnh nhạt: "Quận chúa phủ Trấn Lĩnh vương."
Đám gia đinh nghe thế thì trố mắt cả đám. Có mấy kẻ không nhịn được mà bàn tán. Đại khái đều là nói về nàng, mà cái hình tượng cũng chẳng tốt lành là bao. Thậm chí, có kẻ còn tỏ ra nghi hoặc, nhưng mà lệnh bài trong tay nàng không có khả năng làm giả được. Hơn nữa, Trấn Lĩnh vương phủ cũng được coi là tôn thất, loại chuyện này mà làm giả không khác gì tự mình đưa đầu lên miệng đao. Bất quá, đám gia đinh nhìn nhau một lúc cuối cùng cũng mở cửa cho nàng đi vào.
Sau cánh cửa lớn, bên trong là khu đại sảnh. Người trong này huyên náo vô cùng. Gia đinh, gia nhân nhiều vô kể, cư nhiên mà nói đi qua đi lại cũng chỉ phục vụ những người quyền quý.
Quy Hải Tương Du đưa mắt nhìn một lúc, trong lòng không khỏi cảm thán. Nơi này, thoạt nhìn bá khí, bốn phía chung quanh nhìn lên là lầu bộ. Lụa đỏ, kim sa treo lên làm mành, thảm nhung gấm trải khắp mặt sàn. Từng món đồ nhỏ cũng đều tinh xảo đến mức lóa mắt. Chưa kể, những vật dụng trang trí nơi đây, không phải tranh cổ của các thời đại trước thì cũng là những thứ dát vàng dát bạc, ngà voi kim ngọc. Ví như cái bình hoa được đặt trong góc thôi cũng được làm bằng phỉ thúy đấy, ước chừng quy đổi cũng nuôi được cả hộ gia đình làm nông no ấm cả đời.
"Vị tiểu thư này, không biết cô có đặt chỗ trước chưa?"
Đang chăm chú với cảnh tượng chung quanh, bất chợt bên cạnh nàng có tiếng của một nữ nhân. Quy Hải Tương Du quay sang, nàng không vội trả lời mà nhìn người đó bằng ánh mắt đánh giá.
Tóc đeo trâm hoa, đôi mắt nâu tinh tế, bên dưới mắt còn có một nốt ruồi nhỏ, gương mặt hồng hào thập phần đoan trang. Cách ăn mặc cũng có mấy phần khác so với những người làm, tuy đơn giản nhưng cũng được điểm thêu hoa. Phỏng đoán là quản lí ở khu này đi.
Ngầm đoán được thân thế của người trước mắt, Quy Hải Tương Du mới chầm chậm trả lời: "Không có, ta không đặt trước. Đây là lần đầu tiên ta đặt chân đến nơi này, không biết vị nương tử đây có thể chỉ dẫn ta không?"
Nữ nhân kia nhìn qua người trước mắt. Vốn dĩ đã thấy chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, nhưng trên người lại khoác lên những chất liệu quý giá. Hơn nữa, còn có thể bước vào Vận Ưu Các, tuyệt đối không phải người thường. Không mất quá nhiều thời gian, nữ nhân kia cũng vui vẻ nhận lời dẫn nàng đi.
"Vị tiểu thư đây, không biết cô muốn đến nơi nào của Vận Ưu Các?"
Được hỏi, Quy Hải Tương Du cũng sảng khoái đáp lại: "Nghe nói hôm nay là đại hội đấu giá, ta muốn tham gia."
Nữ nhân kia nghe vậy thì lập tức sáng mắt, nhanh nhanh nhảu nhảu trực tiếp đưa nàng tới hội trường. Khi này họ chỉ cách một cánh cửa là tới, nhưng trước khi đi qua nàng và Quế Chi được đưa cho một cái mạng che mặt. Quy tắc nơi này là vậy, tất nhiên hai chủ tớ cũng thuận theo mà làm.
"Tiểu thư, trước khi bước vào hội trường, mong cô để lại danh tính để chúng ta viết vào sổ sách."
Mạng che mặt vừa được đeo lên, nữ nhân kia từ tủ sách lấy ra một quyển sổ dày và một cây bút rồi yêu cầu nàng trả lời.
Dẫu sao cũng là quy định, Quy Hải Tương Du khẽ trả lời: "Tộc Quy Hải, xuất thân từ phủ Trấn Lĩnh vương, tên húy Tương Du."
Chỉ mới nói xong, nữ nhân kia vốn đang viết chữ thì đã khựng lại. Nàng ta ngước nhìn tiểu cô nương trước mắt, bất quá cũng có chút run rẩy. Không dám nghĩ tới, người từ nãy tới giờ nói chuyện với nàng ta lại là cháu ngoại của chủ nhân Vận Ưu Các. Chưa kể thân phận bất phàm, tính cách tựa hồ lãnh đạm, dù ít xuất đầu lộ diện, nhưng về chuyện của người này đã nghe không ít. Tuy rằng bị đồn hình tượng không tốt, nhưng trong miệng Vận Khinh Vương thì đây vẫn là cháu gái cưng của ngài ấy. Hơn nữa, đứng trước mặt đây nào giống cái hình tượng ma quỷ bị đồn đại? Miệng lưỡi người đời quả là không đáng tin. Còn may, nãy giờ nàng ta không nói lời đắc tội, bằng không bây giờ đã đi lĩnh tội rồi.
Cầm bút, nắn nót từng chữ bằng mực đỏ rồi cẩn thận cất đi, nữ nhân kia vội vàng đứng dậy đến trước nàng khom lưng: "Quận chúa giáng lâm, là Hoan Nương đây tiếp đón không chu đáo. Bây giờ xin mời quận chúa theo nô tỳ đến phòng dành cho khách quý."
Hoan Nương, thì ra gọi như vậy. Từ nãy đến cả tên gọi mình cũng không xưng, nhưng đến khi nàng nói thân phận thì lại cung kính. Người này cũng rất thức thời. Với đám quyền quý khác, sợ rằng đã lớn giọng kêu gào rồi, nhưng loại chuyện nhỏ này qua thì qua vậy. Bớt một chuyện nàng cũng không vướng vào rắc rối.
"Làm phiền Hoan nương tử."
"Mời quận chúa."
[...]
Quy Hải Tương Du được Hoan Nương dẫn đến một căn phòng ở lầu ba. Bước vào, đập vào mắt nàng là ô cửa sổ lớn, khoảng rộng cũng tầm ba mét, cao khoảng hai mét. Hai bên cửa được treo rèm lụa mỏng màu đỏ vàng. Ngoài ra, căn phòng tiếp khách này cũng khá lớn, có khi còn rộng bằng cái thư phòng của nàng, mà nội thất thì đầy đủ. Bàn ghế có, giường đệm có, tất cả những thứ ấy đều được làm từ nguyên vật liệu thượng hạng. Chưa hết, bên trong còn được cắm hoa tươi kết hợp với lư hương tỏa mùi thanh mát của trái lê khiến người khác thấy dễ chịu.
Hiện tại là đầu hạ, tuy không thể nói là quá nóng. Nhưng bây giờ là thời gian giữa trưa, cũng là lúc mặt trời lên cao nhất, oi bức nhất trong ngày. Vậy nên bên trong căn phòng còn để thêm một chậu đá lạnh lớn để làm dịu cái nóng.
"Quận chúa, đây là phòng thượng phẩm của lầu ba, từ nay về sau sẽ chỉ để người dùng. Nếu quận chúa muốn dùng gì, nô tỳ sẽ cho người chuẩn bị ngay."
"Chuẩn bị trà hoặc nước ô mai giải nhiệt là được. Hiện tại khá nóng nên ta không muốn ăn nhiều."
"Vâng, nô tỳ liền đi chuẩn bị."
Hoan Nương nhận lệnh thì đi ngay. Trong căn phòng lớn, Quy Hải Tương Du đến ngồi bên ô cửa sổ nhìn xuống hội trường.
Quả là khu đấu giá lớn nha. Ngoài lầu khách thì bên dưới còn có khu vực ghế ngồi, ước chừng có thể chứa được cả nghìn người. Xung quanh hội trường là năm lầu gác. Theo như nàng biết, lầu ba sẽ là khu vực tiếp khách quý có xuất thân lớn, còn lầu hai, bốn và năm chủ yếu là tiếp thương nhân và các vị quan ngũ phẩm đổ lên. Cuối cùng là khu vực sân khấu kia, đơn giản cũng chỉ là nơi mang vật phẩm đấu giá lên thôi.
"Quận chúa, Hoan Nương có đưa cho người danh sách các vật phẩm đấu giá hôm nay."
Quy Hải Tương Du nhận lấy bản danh sách từ tay Quế Chi. Nàng đọc qua một chút rồi dừng ánh mắt tại món vật phẩm thứ bốn. Hầu hết những vât phẩm khác, không phải cổ vật, vải lụa hiếm hay thảo dược trân quý thì cũng là chất liệu ngọc được công nhận. Nhưng chỉ duy nhất vật phẩm thứ bốn này lại là một con hổ trắng.
Nghĩ thấy lạ, hổ trắng là loài vật săn mồi. Trong thành rất ít ai dám tiếp xúc, ngay cả với các quan tướng. Mặc dù trong thời hiện đại chúng khá hiếm nhưng ở cổ đại chắc không khan hiếm đến mức độ này đâu nhỉ?
Đang nghĩ, thì cánh cửa phòng mở ra. Hoan Nương đi vào, trên tay nàng ta cầm theo một khay nước ô mai. Nàng ta cẩn thận để lên bàn rồi rót một cốc đưa tớ trước mặt vị quận chúa kia.
Quy Hải Tương Du nhận lấy nhưng không vội uống. Sẵn có nghi vấn, nàng hỏi Hoan Nương: "Vật phẩm đấu giá có hổ trắng, con hổ này có gì đặc biệt sao?"
"Bẩm quận chúa, hổ đúng là không có gì hiếm nhưng với hổ trắng thì hiếm khi trông thấy dù ở đất nước nào đi nữa. Vậy nên, hổ trắng cũng được liệt vào hàng hiếm."
"Vậy là từ lâu đã không có rồi?"
"Lần gần nhất xuất hiện hổ trắng là vào bảy năm trước. Hiện nó thuộc quyền sở hữu của ngũ vương gia - Tôn Dương."
"À, vậy ta có thể biết nó đến từ đâu không?"
"Bẩm quận chúa, hổ trắng lần này được một vị thương gia đến từ phương tây tặng cho vào tháng trước. Khi ấy, vẫn chỉ là một con hổ con mới sinh không lâu."
"Còn ở đây không?"
"Dạ không ạ, nửa tháng trước đã rời đi rồi."
"Ừm, lui đi."
"Vâng."
Đợi Hoan Nương đi khuất, Quy Hải Tương Du mới quay sang hỏi Quế Chi: "Chúng ta đem theo bao nhiêu tiền?"
"Bẩm quận chúa, tính tổng cả ngân phiếu và ngân lượng thì có năm trăm lượng bạc và năm ngàn lượng vàng."
Quy Hải Tương Du trấn kinh. Mẫu phi nói là tiền tiêu vặt nhưng nàng thấy nó đủ để mua mấy căn nhà lớn đấy. Mà vậy cũng tốt, vừa hay nàng cũng đang có ý định sẽ đấu giá.