Hắn lại tốt bụng đến mức đi giúp người điều tra mà không có điều kiện gì sao? Hơn nữa, tính toán thời gian đã qua nửa ngày cũng không nghe thấy việc hắn tra hỏi. Đây là âm thầm giúp lão gia tử ngài giữ mặt mũi?
Hai người một bên suy nghĩ, một bên nhập tâm diễn kịch. Tất nhiên, cửa chính của Trầm Vũ Các đủ lớn, cũng đủ để Quy Hải An Châu nhìn, nàng ta vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của tỳ nữ mà hung hăng chạy đến chỗ nàng.
Không màng tới lão gia tử đang ở đây, nàng ta vồ lấy Quy Hải Tương Du, ấn nàng xuống đất, tay bóp cổ nàng, miệng không ngừng thét lên: "Đáng chết! Ngươi đáng chết! Là ngươi hại ta! Ngươi đáng chết!"
Vừa thét vừa khóc, Quy Hải An Châu một lần nữa lấy được sự chú ý của lão gia tử. Nhưng bất quá, hành sự của nàng như phát điên, lão Chương vương càng thêm phiền não. Coi như trong mắt ông, nha đầu này chỉ bị đả kích quá lớn mà làm loạn, trong mắt không phải muốn chết thì là coi người khác thành người hại mình.
Quy Hải Tương Du cười nhếch nhẹ. Nàng nhướn đầu một chút, nói nhỏ đủ để Quy Hải An Châu nghe thấy: "Ngươi biết bây giờ ngươi phát điên rất giống mụ đàn bà chanh chua không? Nực cười biết bao, ngươi hại người khác thì được nhưng không để người ta hại lại ngươi ư? Trên đời có chuyện tốt vậy à?"
Quy Hải An Châu nghe thì hiểu nàng đang ám chỉ cái gì. Cơ hồ, mọi thứ nàng đều biết hết. Nàng ta tay bóp cổ nàng thả lỏng nhưng lại bị nàng kéo lại, đôi mắt nhỏ ra mấy giọt lệ: "Gia gia, cứu con! Tam tỷ muốn giết con! Đau quá!"
Quy Hải An Châu nghe nàng hét thì giật mình, nhưng ngược lại thay vì thả ra nàng ta càng bóp thêm chặt. Hành động khó hiểu, dường như mất lí trí.
Quy Hải Bạch Ngâm ngay lập tức đánh ngất nàng ta. Mất lí trí nàng ta ngã nhoài ra đất. Còn Quy Hải Tương Du nàng vừa thoát thì ôm lấy cổ ho sặc sụa.
Người học võ, lực tay quả nhiên mạnh. Sức lực của Quy Hải An Châu còn nhiều lắm, nàng chỉ kích thích một chút thôi nàng ta đã tăng lực tay lên, ra sức siết chặt. Nếu không nắm chắc rằng lão gia tử sẽ ra tay cứu nàng thì nhất định Quy Hải An Châu sẽ không thể đè nàng trong trạng thái phát cuồng lâu như vậy.
Bình thường là đóa bạch liên lúc nào cũng được lòng người. Nhưng khi phát cuồng thì đáng sợ đến kinh người. Chẳng trách, trước đây mẫu thân nguyên chủ ngăn cấm nữ nhi qua lại với nàng ta.
So với lúc sáng, vết bầm trên cổ nàng càng rõ rệt hơn. đỏ tím một mảng cổ trắng nõn, lão gia tử nhìn thấy cũng phải cảm thán.
Quá nguy hiểm!
Quy Hải Bạch Ngâm đưa mắt nhìn qua mấy tỳ nữ rồi nói: "Đưa tam tiểu thư vào nghỉ ngơi, đừng để nàng ra ngoài làm loạn."
"Vâng."
Tỳ nữ vâng lệnh đưa Quy Hải An Châu đi ngay. Cùng lúc Quy Hải Tương Du mệt nhọc đứng dậy. Lão gia tử quay sang nàng ân cần: "Châu nhi bệnh rồi, đợi điều tra xong sẽ xử lí. Con mau về viện tử đi, gia gia sẽ kêu người mang thuốc trị thương cho con."
Quy Hải Tương Du nàng gật đầu nghe lời, nhưng trước khi quay gót bỏ đi nàng có nán lại một chút: "Gia gia, vậy tam tỷ... tỷ ấy có sao không?"
Quy Hải Bạch Ngâm không biết nói gì nhưng lại ngầm ngợi khen đứa trẻ này.
Đây vốn nên là phong phạm mà một đích nữ nên có. Không oán không trách, rõ ràng bản thân là người chịu thiệt hại mà còn đi lo lắng cho người khác.
Thấy lão gia tử không nói gì, nàng vô thức nói thêm: "Gia gia, người có tin tưởng Du nhi không?"
Lúc này lão vương gia trở nên kinh ngạc. Ngài đưa mắt nhìn thẳng đứa trẻ trước mắt.
Rõ ràng vẫn còn rất nhỏ, nhưng ánh mắt đã thay đổi. Có chút mong chờ cũng có phần buồn bã. Bóng hình gầy nhỏ không đúng tuổi, một tiểu nha đầu chưa cập kê nhưng mang lại cảm giác lạnh lẽo, đơn độc.
Quy Hải Tương Du cười trừ. Cũng không biết tại sao nàng lại nói vậy. Là chột dạ? Hay là bi thương đây? Hoặc có thể đó là câu nói nàng muốn nói từ lâu rồi, từ kiếp trước kìa.
Có thể, nàng khi nãy đóng kịch để qua mắt người khác. Nhưng lúc này, lời nàng nói đều là thật.
Rất muốn biết câu trả lời.
Quy Hải Bạch Ngâm: "Gia gia luôn tin con. Dù con làm gì, ta đều ủng hộ."
[...]
Từng nét bút như múa lượn, vươn ra mạnh mẽ, ôn nhu thu vào. Mềm mại tựa lụa tằm.
Cành liễu xanh mơn lướt nhẹ trước khung. Thân lớn, cành nhỏ rũ xuống đất. Trong tranh như toát lên tiên khí, sinh động như thật.
Cuối cùng, nàng viết:
..."Vẽ người vẽ mặt, khó vẽ xương,...
...Biết người biết mặt, khó biết lòng."...
À, nghĩ lại sẽ thấy, nàng không tin tưởng với những lời nói của lão gia tử lắm. Dẫu sao, trước đó cũng đã từng bị một lần rồi, nhưng vẫn có chút hi vọng. Không cần tin tương tuyệt đối, ít nhất có thể đừng vì ai mà tổn thương nàng.
Quy Hải Tương Du thở một hơi dài. Cơ hồ, bản thân cảm thấy khó chịu.
Có lẽ là hôm nay xảy ra quá nhiều việc. Đường đi nước bước như cạm bẫy trôi nổi. Có điều, không bằng lòng cách mấy nàng cũng không thể quay đầu nữa, nàng cũng không hối hận. Cùng lắm thì như kiếp trước, giương cung bạt kiếm, địch đến tướng chặn.
Có thể, hình phạt này đối với Quy Hải An Châu rất nặng, nằm ngoài dự tính của nàng. So với nguyên chủ thì không đáng nhắc tới. Đau đớn về thể xác lẫn tinh thần, người người khinh miệt. Nhắc tới thì trở thành trò cười cho người khác, sống cô quạnh.
Nghĩ tới đây, Quy Hải Tương Du chợt nhận ra gì đó.
Nhốt bản thân trong phòng, đơn độc, cô quạnh. Trong kí ức, nguyên chủ đã vô số lần nghĩ đến cái chết. Những lúc nàng ấy thoải mái nhất chính là khi ra khỏi thành hái thuốc.
Sợ rằng, trước đây nàng ấy đã mắc phải chứng bệnh trầm cảm.
Lại nói đến nàng từ khi đến đây, trừ những lúc mệt mỏi quá độ mới có thể ngủ ngon thì hầu như phải dùng hương an thần và hương liệu hỗ trợ an giấc.
Bây giờ cũng vậy, đã qua nửa giờ hợi rồi. Trong phòng đã ngập mùi hương, ngày nào cũng vậy, dùng nhiều đến mức có thể so với việc tiêu tốn gạo mỗi ngày ba bữa. Đến cùng, dường như nàng vẫn tỉnh táo, không giống mọi khi vào giờ này đã an giấc rồi.
Không đúng!
Quy Hải Tương Du chạy tới mở huân hương bằng ngọc khắc hoa sen trên bàn. Nàng tắt miếng hương liệu đang cháy kia rồi lấy một cây châm bạc cắm xuống.
Một lúc, rút lên kiểm tra. Châm bạc không đổi màu. Không có độc, là nàng đa nghi?
Nghĩ lại, nàng nheo mày. Thà rằng đa nghi còn hơn là bị hại, nàng không hiểu hương liệu, nhưng nhất định người đó có thể giúp nàng.
[...]
Sớm hôm sau, khắp nơi trong Chương vương phủ và Trấn Lĩnh vương phủ đều treo lồng đèn đỏ. Hoan hỉ đón mừng niềm vui mới và cũng là điều đặc biệt trong ngày.
Hạ nhân ra vào tấp nập hơn hẳn thường ngày. Ngoài cửa lớn pháo nổ vui tai. Trùng hợp, hôm nay trời đẹp, nắng vàng ấm áp không chói, không gắt, tiết trời trong veo, mát mẻ. Đúng là ngày tốt để có hỉ sự.
"Chậu than đặt ở đó đi."
Quy Hải Tương Du cũng vì việc phụ vương mình - Quy Hải Hạc Hiên hồi kinh mà háo hức mấy phần. Có một số việc lặt vặt như vậy nàng liền muốn làm.
"Tiểu lục nhi nhà ta ngày càng hiểu chuyện rồi."
Được gọi tới, Quy Hải Tương Du vui vẻ quay đầu lại nhìn, giọng mềm mại: "Ca Ca."
Nàng chạy lại bên phía Quy Hải Quán Tường, hồn nhiên bấu víu lấy một bên tay hắn.
Thời gian một tháng qua đi rất nhanh. Chớp mắt cái, chân của ca ca nàng đã có thể đi lại mà không cần xe lăn nữa. Dù bước đi không nhanh, nhưng nàng tin chắc thêm một thời gian nữa sẽ hoàn toàn bình phục.
Quy Hải Quán Tường vốn tuấn mỹ. Văn thao võ lược đều giỏi, giỏi nhất chính là tài thao lược bày binh án trận. Đây khẳng định là gen di truyền của phụ vương, nếu như chân khỏi hoàn toàn thì chính là hoàn hảo tuyệt đối.
Không phải... không phải nếu như mà là chắc chắn.
Quy Hải Quán Tường để mặc muội muội bấu víu không buông mà còn có vài phần thịnh sủng. Từ nhỏ vốn đã nuông chiều nàng thành thói, hơn nữa nàng là muội muội duy nhất của hắn, hắn sao có thể không thương?
"Nhiều năm rồi." Chợt hắn nói, chất giọng mang tâm tư hơi nặng: "Lúc phụ vương ra trận, muội vẫn tự nhốt mình. Ta nhớ lúc đó muội mới bảy tuổi, bây giờ không biết muội còn nhớ người không?"
Quy Hải Tương Du nhìn ra điều đó. Bất quá, nguyên chủ khi đó còn nhỏ, phụ vương ít khi gần gũi cho nên về hình ảnh của cha, căn bản không có ấn tượng. Không nói tới hai đứa trẻ là Quán Việt và Quán Kỳ xa cha khi thôi nôi qua đi một tháng. Thời điểm đó, dường như nàng và hai đệ đệ chưa từng gặp phụ vương.
Nàng ở trước mặt ca ca, không nháo không loạn chỉ cười chân thành: "Phụ vương chinh chiến nhiều năm, nhiều năm như vậy gia đình chúng ta chưa từng đủ đầy. Hôm nay cha hồi kinh, chuyện không vui đừng nên nhắc tới."
Quy Hải Quán Tường: "Được."
"Ca ca, tỷ tỷ! Bọn đệ tới rồi."
Quy Hải Tương Du: "Kỳ ca nhi, Việt ca nhi, lại đây."
Hai đứa trẻ này cũng là lần đầu gặp cha mình nên vô cùng phấn khởi. Cũng như những đứa trẻ bình thường khác, có niềm vui thì lúc nào cũng hân hoan thích thú. Trên hết, hôm nay còn là ngày đặc biệt của bọn chúng.
Quy Hải Quán Việt: "Tỷ tỷ, khi phụ vương về đệ sẽ luyện kiếm cho người xem."
Quy Hải Quán Kỳ: "Còn đệ, đệ sẽ tặng phụ vương bức tranh do chính tay đệ vẽ."
Hai đứa trẻ thảo luận rôm rả với trưởng tỷ trưởng huynh. Nó đơn giản chỉ là chia sẻ niềm vui với người thân của mình, cư nhiên, loại cảm giác gia đình này lại ấm áp vô bờ.
So với Quán Việt hoạt bát, nhanh nhẹn, nhạy bén thì Quán Kỳ có vẻ trầm tính hơn hẳn. Nhưng mà, đứa trẻ này cực kì thận trọng, thông tinh. Có thể nói là một chín một mười.
Quy Hải Quán Tường: "Mọi người đều ra ngoài đợi cả rồi. Mẫu phi có lẽ đã đợi ngày này rất lâu."
Quy Hải Tương Du cười nhẹ, nụ cười ngọt ngào ấm áp: "Ừm, nói không chừng chúng ta sẽ có thể có thêm đệ đệ muội muội nha."
"Đệ đệ! Muội muội!"
Quy Hải Quán Kỳ và Quy Hải Quán Việt khi nghe lời nàng nói thì tích cực hưởng ứng. Nói về hiện tại, hai đứa trẻ này là hài tử nhỏ nhất trong phủ nên cảm xúc khi nghe bản thân có thể có em trai em gái tất nhiên sẽ rất vui mừng.
Quy Hải Quán Việt: "Nếu có đệ đệ muội muội ta sẽ dạy chúng luyện kiếm."
Quy Hải Quán Kỳ: "Ta sẽ dạy chúng vẽ tranh, viết chữ."
"Lục nhi, nếu mẫu phi có thêm hài tử nhất định sẽ không ổn." Quy Hải Quán Tường ngẫm nghĩ, vừa nói nhỏ ẩn ý cho nàng nghe.
Thật ra có thêm hài tử không phải không tốt. Nhưng mà, hai hài tử của đích phòng còn chưa lớn, còn là những đứa trẻ cần bảo vệ. Mà hai bên thứ phòng thì thê thiếp thành bầy, tranh tranh đoạt đoạt. Đích phòng thêm một đích tử hoặc một đích nữ khẳng định sẽ khiến thứ phòng đứng ngồi không yên.
Nàng cũng khó nói lắm chứ, nhưng chỉ đành mở ra một câu an ủi: " Ca ca đừng nghĩ nhiều. Thêm hài tử thêm niềm vui. Mẫu phi và phụ vương là người có phúc, chúng ta được hưởng phúc của cha mẹ, lão thiên gia sẽ không bạc đãi chúng ta đâu."
Bất chợt Quy Hải Quán Tường cười mỉm: "Ừm, là có phúc."
Lục nhi, tiểu muội của hắn nói liền đúng. Khác biệt một chút, vì nàng là người mang phúc khí đến cho gia đình này.