• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Thành bước vào đợt hạ nhiệt đầu tiên trong mùa đông này.

Bạch Ly lấy quần áo ấm dưới đáy hòm ra, mang đến tiệm giặt khô bên ngoài giặt, lúc đi ra ngoài thì gặp dì Trương ở nhà đối diện.

“Ôi! Đứa nhỏ này sao lại ra ngoài lúc này?” Dì Trương nhìn phía sau cô, “Con đi đâu thế”

“Dạ, cháu mang một ít quần áo đi giặt khô ạ.”

“Trời hôm nay lạnh lắm, con có cần mặc thêm áo nữa không?” Dì Trương vừa nói vừa xoa xoa tay, ánh mắt dừng ở đốt ngón tay đỏ bừng của Bạch Ly.

“Dạ?” Bạch Lỵ rũ mắt nhìn xuống tay mình, “Không sao đâu ạ, cháu đi một lúc rồi quay về ngay.”

“Bây giờ con vẫn còn trẻ, nếu không chịu quan tâm đến cơ thể, về sau sẽ như dì vậy, chỉ biết than khó chịu thôi.”

“Cảm ơn dì.”

Dì Trương nhà ở đối diện, rất hiền lành, từ khi Bạch Ly chuyển đến đây, dì ấy thỉnh thoảng vẫn quan tâm đến cô. Có lẽ bởi vì Bạch Ly sống một mình, nên dì Trương cảm thấy Bạch Ly cần được nhiều sự quan tâm hơn.

Có lẽ do con trai dì cũng ở nước ngoài một mình, thỉnh thoảng gọi điện về “than thở” rằng, ở nước ngoài rất cô đơn, rất nhớ nhờ, nên dì ấy cảm thấy Bạch Ly ở một mình chắc hẳn cũng rất vất vả.

Chỉ một vài câu nói, Bạch Ly có thể cảm nhận được tình cảm của gia đình họ rất hòa thuận, tuy ở hai nơi khác nhau nhưng họ vẫn gắn bó rất khăng khít với nhau, không thể tách rời.

Không giống cô.

Cho dù khi ở cùng gia đình, cô cũng không cảm nhận được một chút ấm áp nào.

Mỗi lần dì Trương vui vẻ chia sẻ những điều này với Bạch Ly, cô đều mỉm cười qua loa, a dua theo, nhưng thật ra không có cảm giác gì đặc biệt, có thể người khác khi nghe những câu chuyện này cũng sẽ cảm thấy ấm áp.

Nhưng cô sẽ không.

Bởi vì cô chưa bao giờ sống trong hoàn cảnh như vậy, và cũng không đoán được, rốt cuộc cảm giác đó sẽ như nào.

Lúc Bạch Ly đi giặt đồ về, nhìn thấy nhà đối diện không đóng cửa, dì Trương vừa hát vừa nấu ăn, mùi thức ăn từ phòng bếp bay đến chỗ cô, Bạch Ly mỉm cười.

Đêm nay gia đình dì ấy có chuyện vui gì chăng?

Cô về nhà dọn giá vẽ của mình ra phòng khách, ngày mai cô tìm người dọn đến phòng vẽ tranh, việc trang hoàng phòng vẽ tranh rất nhanh, vốn dĩ cũng chỉ cần sơn lại một chút và mua thêm mấy cái bàn, ghế là xong. Những giá vẽ khác mà cô mua lần trước đã được chuyển đến đó, cuối cùng thì cô chỉ cần chuyển một số tác phẩm của mình đến là được.

Việc đầu tiên cô làm sau khi trở về Nam Thành cuối cùng cũng đã ổn định, sau bao lần đi qua đi lại lâu như vậy, cũng không hoàn toàn suôn sẻ, nhưng may mắn là việc chuẩn bị đồ cho phòng vẽ tranh lại thuận lợi.

Vốn dĩ cô nghĩ khi cô chuẩn bị ở phòng vẽ tranh, Hứa Nhượng sẽ xuất hiện, dù sao thì Trung tâm Hoàn Cầu cũng là sản nghiệp của anh. Cô đã gặp anh lần trước, ở đó nhưng đã hơn nửa tháng rồi cô không hề gặp lại Hứa Nhượng, cô chỉ nghe được vài tin tức về Hứa Nhượng thông qua Tiền Nhược Lâm.

Một thời gian trước, Tiền Nhược Lâm mời một nhóm bạn họp mặt, Hứa Nhượng cũng đi.

Tiền Nhược Lâm thuận miệng hỏi Bạch Ly, “Dạo này cậu và Hứa Nhượng thế nào?”

Bạch Ly nheo mắt, vẻ mạt lạnh nhạ, không có cảm xúc gì đặc biệt, trả lời: “Không có gì, thỉnh thoảng gặp nhau thôi, dù sao bây giờ mọi người đều có công việc và cuộc sống của riêng mình, đâu thể ngày ngày dính lấy nhau như hồi đi học được?” 

Tiền Nhược Lâm không hỏi nhiều mà chỉ nghe cô nói rồi nói một câu:” Đúng vậy, vì vậy thời điểm chúng ta còn đi học là lúc quan hệ giữa mọi người tốt nhất.”

Tất cả mọi người dần dần đều xa cách nhau.

Đại khái cô đã sớm ổn định lại cảm xúc của mình, đã nghĩ cách khi đối mặt với Hứa Nhượng, nhưng căn bản anh không xuất hiện, ngược lại phá hỏng kế hoạch của cô, trong đầu cô thỉnh thoảng sẽ có hình bóng của anh.

Bạch Ly không thể quên được ngày đó khi cô rời khỏi bệnh viện, ánh mắt Hứa Nhượng nhìn cô.

Bạch Ly mở cửa dọn đồ, gần tối mới thu dọn xong, cô đang định đóng cửa thì dì Trương đột nhiên đi từ nhà dì ấy ra, rất nhiệt tình gọi cô: “Này! Tiểu Bạch!”

Bạch Ly suýt nữa không kịp phản ứng.

Từ nhỏ đến lớn, có người gọi cô là Tiểu Ly, có người gọi cô là A Ly, cũng có người gọi cô là Ly Ly.

Nhưng không ai gọi cô là Tiểu Bạch

Cái tên này nghe giống như tên gọi thú cưng của mình vậy.

Bạch Ly sững sờ một lúc, mím môi cười khẽ trả lời: “Dì Trương? Có chuyện gì vậy?”

“Tối nay con có bận gì không?”

“Dạ?  Không có ạ.”

Dì Trương nghe thấy câu trả lời thì cười rạng rỡ, cười càng tươi hơn, vẫy tay với cô một cách nhiệt tình, nói: “Vậy chắc con vẫn chưa nấu cơm đúng không? Dì thấy con bận rộn cả một buổi chiều nên chắc chưa có thời gian làm cơm đâu nhỉ?”

“Vâng.”

“Vậy thì tối nay con đến nhà dì Trương ăn tối đi”  dì ấy ước tới dắt Bạch Ly sang: “Dì nói cho con nghe, hôm nay con trai dì trở về.”

Thảo nào trông dì ấy lại vui như vậy. 

Đối với dì Trương mà nói, đây quả thật là một chuyện cực kỳ vui vẻ.

“Hôm nay dì làm nhiều món ngon lắm!”

“Thấy con không nấu ăn, nhà dì đang có chuyện vui nên con qua ăn cùng nhé!”

Nhiệt tình đến mức không thể từ chối nhưng Bạch Ly vẫn không nhận lời, cô thực sự không quen với những cảnh tượng vui vẻ này.

“Không cần đâu dì, cảm ơn lòng tốt của dì.” Bạch Ly dừng lại: “Cháu ở nhà tùy tiện nấu món gì đó ăn là được rồi, nhà dì liên hoan cháu không nên làm phiền.”

“Ôi! Cháu khách sáo như vậy làm gì? Trước đây cháu cũng đã giúp dì rất nhiều, không phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao, thêm một cái bát, một đũa thôi mà!”

Bạch Ly không còn cách nào khác đành phải đồng ý, nhưng cô không muốn ăn không của nhà người ta, Bạch Ly quay về nhà cầm bách bích quy mình làm sang, tiện thể còn vào phòng bếp hỗ trợ.

Khoảng nửa tiếng sau, chồng dì Trương từ trường về, chồng dì là giáo sư đại học, là một người nho nhã, hiền lành.

“Bà xã, tôi về rồi.” Ông bước vào bếp và nói, “Chắc con trai cũng sắp về rồi, lúc nãy tôi vừa gọi cho nó, nó nói đã đến cao ốc Hoa Trung.”

Cao ốc Hoa Trung cách đây có mười phút lái xe thôi.

“Hả? Vị này là…”

“À!” Dì Trương nói, “Con bé này sống đối diện nhà chúng ta, lúc trước tôi đã nhắc đến với ông rồi, lúc ông không ở nhà chính con bé đã thay bóng đèn cho tôi.”

“À….”

“Đúng rồi Lão Bùi, ông dọn bàn và bát đũa trước đi, tôi cảm thấy rằng con chuẩn bị về đến nơi rồi.”

“Này, con trai trở về phát là tôi thành người thừa trong cái nhà này, chỉ có nó mới là chủ cái này nhà này, haizz.”

Mặt Bạch Ly không chút thay đổi, cầm lấy đũa, lúc đưa cô cô cười lễ phép, đưa đũa cho ông.

Đúng là một cảnh tượng ấm áp.

Khi quay đầu lại, cô cúi đầu cười, nhưng trong mắt không có một tia ấm áp.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, người bên ngoài có vẻ rất phấn khích hét lên: “Mẹ ơi, mở cửa ra! Con trai mẹ đã về!”

Bạch Ly nghe thấy giọng nói này thì nhíu mày, đứng im tại chỗ, sững sờ một lúc.

Một giọng nói rất quen thuộc.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy dì Trương vui vẻ đi mở cửa cho con trai, cô đứng trong nhà, nhin thấy cửa mở ra, người đàn ông vui vẻ đặt hành lý xuống, định đưa tay ôm mẹ mình.

Nhưng đúng lúc chạm phải ánh mắt của Bạch Ly, bàn tay của anh ta cứng đờ.

Dì Trương cũng khó hiểu, cũng đã chìa tay ra nhưng động tác của con trai bà đột nhiên dừng lại, nhìn thấy anh ta đang nhìn Bạch Ly, ánh mắt khẽ run lên.

“Mẹ?” Anh ta không rời mắt khỏi Bạch Ly, “Đây là cô gái sống đối diện nhà mình mà mẹ hay kể?”

“À, đúng vậy.” Dì Trương quay đầu lại, vẻ mặt tươi  cười, “Là con bé, sao vậy? Một cô gái rất xinh đẹp đúng không? Đừng nhìn bề ngoài con bé trông lạnh lùng và thờ ơ, nhưng trên thực tế nó rất tốt bụng.”

“Trước đó mẹ đã nói với con rồi, lúc trong nhà có gì khó khăn, con bé đều đến giúp đỡ.” Dì Trương khen ngợi Bạch Ly: “Mẹ thích con bé lắm.”

“Cho nên hôm nay nhân dịp con về nhà, không phải mẹ làm rất nhiều đồ ăn sao? Mẹ thấy con bé ở một mình nên mời đến ăn cùng.”

Dì Trương nói, nhưng Bạch Ly đã bước đến, cô nâng mắt nhìn người trước mặt, nhẹ nhàng mở miệng.

“Thật là trùng hợp.”

“Đã lâu không gặp.”

Bạch Ly khách sáo, nhẹ giọng gọi anh ta: “Bùi Xuyên.”

——————–

Không ai ngờ nhà đối diện Bạch Ly, đứa con trai sống một mình ở nước ngoài, đang đi du học trong miệng dì Trương chính là bạn trai cũ của Bạch Ly – Bùi Xuyên.

Thực ra, Bạch Ly không có ấn tượng sâu với Bùi Xuyên cho lắm, nhất là trong khoảng thời gian yêu đương anh ta.

Bùi Xuyên có một chút khác biệt so với những người khác, dù sao, anh ta thuộc nhóm nạn nhân đầu tiên, tình yêu đầu đời đã gặp người như Bạch Ly, vốn dĩ lúc đó nhân khí ở trường của Bùi Xuyên không thấp, được một đám nữ sinh gọi là “Hoàng tử piano”

Tuy Bạch Ly không thích anh ta, nhưng con người anh ta danh xứng với thực.

Nhưng Bùi Xuyên ở bên cạnh cô cũng không gây ra sóng gió gì, năm đó anh ta rất vất vả mới theo đuổi được Bạch Ly nhưng kết quả lại bị cô đối xử lạnh nhạt, thời điểm đó bệnh sợ đàn ông của cô vẫn còn khá nghiêm trọng, Bùi Xuyên chính là một người không may.

Dù có thân phận là bạn trai Bạch Ly, nhưng kết quả Bạch Ly còn không cho Bùi Xuyên đến gần mình một mét.

Có lẽ ấn tượng của Bạch Ly về Bùi Xuyên đại khái là, đoạn thời gian trước cô nói Bùi Xuyên không được đến gần mình, nhưng về sau cô lại rất gần gũi với Hứa Nhượng, sau đó Bạch Ly cũng nghe qua một số chuyện.

Ví dụ như Bùi Xuyên nói, người Bạch Ly thích nhất là Hứa Nhượng.

Thật ra có thể lý giải được, ai bảo cô đối xử với Bùi Xuyên như vậy.

Bữa cơm này có hơi xấu hổ, sau khi dì Trương biết Bạch Ly và Bùi Xuyên là bạn cấp ba, dì ấy càng phấn khởi hơn, cứ tác hợp hai người họ, vẻ mặt Bùi Xuyên dần nặng nề, nhưng lại không nói toẹt ra.

Trái lại là Bạch Ly, cô không có gì khác thường cả, giống như cô và Bùi Xuyên chưa xảy ra cái gì cả, bình tĩnh đến đáng sợ.

Ăn cơm tối xong, Bùi Xuyên bị đuổi ra ngoài, dì Trương ép buộc hai người họ ôn chuyện cũ, Bạch Ly rất lạnh nhạt, cô mở cửa nhà mình.

“Nếu khéo như vậy, vậy cậu vào uống tách trà đi.” Bạch Ly đi vào trong, không quên quay đầu, nhướng mày bảo Bùi Xuyên đi vào: “Thế nhưng tôi không có mua trà, chỉ có chút trà hoa quả việt quất bạn tặng, không ngại chứ?”

“…”

“Sao thế?” Bạch Ly nhìn anh ta, cười khẽ: “Đã qua nhiều năm rồi, cậu vẫn hận tôi à?”

Bùi Xuyên có hơi buồn bực: “Rốt cuộc cậu bị sao thế? Lạnh nhạt như vậy? Không phải chúng ta đã từng ở bên nhau sao?”

“Cậu rất để ý sao?” Bạch Ly cong môi: “Chắc hẳn cậu biết lý do, trước kia ở trường học, lúc chúng ta chạm mặt nhau không phải đều như vậy sao?”

“À không phải, lúc đó, cậu hận tôi mà.”

Bùi Xuyên: ….

“Bỏ đi, tôi không nói rõ với cậu được.”

Cuối tháng 11, gió lạnh thổi vào khiến mặt người ta đau nhức, Bạch Ly đi đóng cửa sổ, cô rót hai tách trà hoa quả, một cho Bùi Xuyên, một cho cô, cô dựa vào ghế, hỏi: “Cậu có gì muốn hỏi tôi không?”

“Tôi không.” Bùi Xuyên liếm liếm môi, không nói dối.

Kỳ thực, giữa anh ta và Bạch Ly lúc đó làm gì có chuyện gì, chuyện này ngay từ đầu Bùi Xuyên đã biết, anh ta và Bạch Ly là người của hai thế giới, căn bản không có khả năng ở chung một chỗ được.

Anh ta có thể hỏi cái gì?

Bùi Xuyên uống mấy ngụm trà, trà việt quất có vị hơi chát, anh ta cảm thấy mình không nói gì cũng không được, im lặng mồi hồi, cuối cùng chỉ có thể hỏi cô: “Vậy cậu và Hứa Nhượng thì sao?”

“Vẫn ở cùng nhau sao?”

Bạch Ly nghe thấy tên Hứa Nhượng, bỗng sửng sốt, sau đó nói: “Vốn dĩ giữa tôi và Hứa Nhượng không có gì.”

“Chúng tôi chỉ là bạn bè, thật sự chỉ là bạn bè.”

“À, phải không?” Bùi Xuyên có hơi đăm chiêu, không nói tiếp.

Đúng là vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến, Bùi Xuyên vừa nhắc đến Hứa Nhượng thì điện thoại Bạch Ly kêu, cô vẫn như trước không lưu số điện thoại Hứa Nhượng, nhưng vừa nhìn là biết đó là của Hứa Nhượng.

Lúc Bạch Ly nhận điện thoại, Bùi Xuyên ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.

Không biết  có phải cố ý hay không, Bùi Xuyên chờ Bạch Ly ấn phím nghe, người đàn ông bên kia gọi một tiếng “A Ly”, Bùi Xuyên đột nhiên mở miệng, giọng không tính là lớn, nhưng ở điện thoại bên kia nghe thấy rất rõ ràng.

“Hứa Nhượng sao?”

Hứa Nhượng im lặng một lúc, Bạch Ly cảm thấy mắt mình giựt giựt, trong đầu hiện lên ánh mắt của Hứa Nhượng, không thể nào bỏ qua nó được.

Cô có thể cảm nhận được sự biến hóa của Hứa Nhượng, cảm xúc đã lên men.

Hứa Nhượng từ từ mở miệng, giọng không chút để ý, thậm chí Bạch Ly còn tưởng tượng được anh đang tùy tiện dựa vào sô pha, bộ dáng ngả ngớn, không nghiêm túc.

Anh nói: “A Ly, người ở bên cạnh cậu, là bạn trai cũ đúng không?”

“Bùi Xuyên đúng không?”

Bùi Xuyên sửng sốt, không ngờ thế mà Hứa Nhượng nghe ra là anh ta, theo lý mà nói Hứa Nhượng không thể nhớ giọng anh ta được.

Chẳng nhẽ, Hứa Nhượng nhớ rõ giọng nói của những người bạn trai cũ của Bạch Ly? Cả tên nữa?

Bùi Xuyên bỗng cảm thấy rùng mình.

Nếu như vậy thật, thì người đàn ông tên Hứa Nhượng này thật sự rất khủng bố.

Bạch Ly làm như không có chuyện gì, môi đỏ mọng cong lên, nói: “Đúng vậy.”

“Cậu cũng quen, làm sao, cậu cũng muốn gặp sao?”

“Hả?” Giọng người đàn ông vẫn lười biếng như trước: “Hai người đang ở đâu.”

“Nhà tớ.”

Bùi Xuyên: ….

Hứa Nhượng im lặng vài giây, nở nụ cười, giọng nói vừa có vẻ trêu đùa vừa mang theo vài phần nguy hiểm, anh nói: “Cậu sẽ không tình cũ không rủ cũng tới với người bạn trai cũ này đấy chứ?”

Bùi Xuyên nhìn thấy ngón tay khẽ động, nắm chặt điện thoại, cô ngẩng đầu, ánh mắt không chịu thua.

“Nếu tớ nói đúng thì sao?”

Điện thoại bị cúp.

Bạch Ly thở hắt ra, đột nhiên nói với Bùi Xuyên: “Giờ cậu về nhà đi, đừng đi ra.”

“Tại sao?”

“Cậu muốn bị…” Bạch Ly nhìn anh ta, ánh mắt sắc bén: “Cậu muốn nửa tiếng sau bị Hứa Nhượng đánh à?”

Bạch Ly rất rõ, nửa tiếng sau chắc chắn Hứa Nhượng sẽ xuất hiện trước cửa nhà cô.

Chắc chắn anh sẽ đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK