• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Nhượng gần như dẫn Bạch Ly chạy trốn khỏi chỗ đó.

Trong phòng rất yên lặng, Bạch Ly không có sức lực ngồi trên sô pha, vừa rồi không cẩn thận đụng phải ánh mắt đó, đến bây giờ cô vẫn còn thấy sợ hãi.

Cả Nam Thành lớn như vậy, nhưng không ngờ sẽ gặp Bạch Văn Đống ở chợ gần nhà Hứa Nhượng, mười mấy năm không gặp ông ta đã thay đổi khá nhiều, suýt chút nữa Bạch Ly đã không nhận ra được cha ruột của mình.

Nhưng ánh mắt đó nhìn cô, cô không bao giờ quên được.

Là bóng ma ở sâu thẳm trong ký ức của cô.

Khi còn nhỏ, những lúc bị ông ta đánh, Giang Miêu sẽ luôn ôm cô trong lòng, Bạch Ly chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hung ác của người đàn ông đó.

Sau đó những lúc cô soi gương, nhìn thấy đôi mắt giống bảy phần với đôi mắt của Bạch Văn Đống, không tự chủ được cảm thấy sợ hãi và chán ghét.

Những bóng ma thời thơ ấu sẽ đi theo cô cả đời.

Hứa Nhượng thu dọn đồ trong phòng bếp, Bạch Ly nhìn thoáng qua bên đó, anh vụng về, không biết đang chuẩn bị đồ gì trong đó.

Bạch Ly có hơi miễn cưỡng lấy điện thoại ra xem tin tức, đúng lúc có người gửi tin nhắn đến “Chúc cậu năm mới bình an, vui vẻ”, một câu càng khiến lòng cô rối bời hơn.

Năm mới bình an, vui vẻ.

Sao cô có thể bình an, vui vẻ được chứ?

Lúc Hứa Nhượng đi từ phòng bếp ra, còn chưa đi đến đã thấy Bạch Ly nằm cuộn tròn lại, bả vai run rẩy, anh vội chạy tới, bỏ đồ trên tay xuống.

“A Ly.”

Bạch Ly không trả lời, vẫn run rẩy, Hứa Nhượng nghe thấy tiếng cô nức nở, từ trước đến giờ, anh chưa từng thấy Bạch Ly khóc trước mặt mình giống như bây giờ.

Cô khổ sở cũng không thể hiện ra bên ngoài, cố chịu đựng rất nhiều chuyện.

Hứa Nhượng biết tính này của cô, thỉnh thoảng cũng lo lắng, dù sao nếu đau khổ mà không phát tiết ra, vậy thì sẽ càng đau khổ hơn, Bạch Ly kiên cường hơi quá mức.

Hứa Nhượng không biết phải làm sao, chỉ có thể lấy giấy đưa cho cô, nhẹ nhàng ôm cô, tay đặt trên lưng cô.

Điều anh làm được chỉ có thể là cho Bạch Ly biết vẫn còn anh ở đây.

Lúc Bạch Ly ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn đầy nước mắt, cô không khóc ra tiếng, nhưng nước mắt giống như chuỗi hạt châu bị đứt vậy, cứ rơi xuống liên tục.

Bạch Ly biết mình không kiểm soát được, chỉ có thể cảm nhận được nước mắt mình đang rơi không ngừng.

Cô duỗi tay lau nước mắt, giọng khàn khàn, hỏi chính mình: “Sao lại khóc?”

Giống như khoảnh khắc tuyết lở, không có bất cứ cơ hội phản ứng nào cả.

Cảm xúc bi thương và tuyệt vọng cùng ập đến, cô không xa lạ gì loại cảm xúc này, hai năm trước, cô đã được cảm nhận loại cảm xúc bi thương, thống khổ này.

Hai năm trước, cô học đại học.

Bạn cùng phòng đang ngồi chơi game, trò chuyện vui vẻ, Bạch Ly ngồi ở bàn nhỏ kê trên giường vẽ tranh, bỗng nhiên cảm thấy thế giới của mình rơi vào khoảng không trắng bệch.

Không có màu sắc gì.

Hoang vu và ảm đạm.

Lúc đó, cô ngồi trên giường lau nước mắt, không có dấu hiệu gì, cũng không có nguyên nhân gì, nhưng không hiểu sao nước mắt cứ rơi, giống như tuyến lệ bị hỏng vậy.

Bạn cùng phòng đang chơi đùa vui vẻ, bỗng ngẩng lên thấy Bạch Ly đang khóc, tất cả đều ngạc nhiên, hoảng hốt, vội ném chuột máy tính đi, chạy đến hỏi cô làm sao.

Cô lắc đầu, nói: “Tớ không biết.”

“Vậy sao cậu lại khóc? Không sao chứ? Có chuyện gì không vui sao?”

“Không biết, tớ không biết…”

Cô thực sự không biết, chỉ biết mình bỗng nhiên rất đau khổ, cô sắp bị loại cảm xúc này cắn nuốt, cô chỉ biết mình đang ngồi trên giường, rồi bỗng nhiên khóc, hơn nữa không thể nào dừng khóc được.

Đoạn thời gian đó, những cảnh trong mơ của cô đều là thảo nguyên, cỏ dại mọc thành đống, nơi đó không có tí màu sắc nào, tất cả đều là đen trắng, thế giới đó không có một tí sức sống nào.

Cảnh trong mơ vẫn luôn là buổi tối, không bao giờ thấy mặt trời xuất hiện, cô ngẩng đầu nhìn thì phát hiện, chỗ đó cũng không có một ngôi sao nào.

Thế giới kia là vô biên, cô không nhìn thấy con đường phía trước, hay con đường cuối cùng, lúc cô muốn đi về phía trước thì lại phát hiện chân mình bị một cái xích màu đen khoá lại.

Cảnh đó cứ lặp lặp liên tục.

Mấy tháng sau, cô đi gặp bác sĩ tâm lý, kết quả chẩn đoán chính là bệnh trầm cảm và chứng lo âu, cô rất tích cực phối hợp trị liệu, rất ngoan ngoãn uống thuốc, mặc dù những thuốc đó có tác dụng phụ, nhưng cô vẫn uống với mong muốn mình sẽ tốt lên.

Bị bệnh trầm cảm quấn lấy một thời gian, Bạch Ly quen một người bạn cùng phòng bệnh, hai người các cô cũng giống nhau nên cố gắng sưởi ấm lẫn nhau.

Rõ ràng bản thân sắp không kiên trì nổi nhưng vẫn nói với đối phương, cậu nhất định phải kiên trì, cậu nhất định sẽ khỏe lại, đi ra bên ngoài nhiều một chút, hãy ngẫm lại xem, thật ra thế giới này có rất nhiều thứ tốt đẹp, ngẫm lại những thứ mình thích.

Đó chính là những lời động viên người kia cũng chính là lời động viên bản thân.

Sau đó Bạch Ly cắt đứt liên hệ với người kia, chính xác là cô không liên hệ được với đối phương, mãi đến nửa năm sau, cô bỗng nhận được tin nhắn người kia gửi đến.

Thực ra đó là di thư chứ không phải tin nhắn.

Cô ấy nói với Bạch Ly rằng, khoảng thời gian này cô ấy cũng đã cố gắng để vượt qua, muốn khỏe lại, nhưng căn bệnh trầm cảm giống như ma quỷ vậy, cô ấy không khống chế được nữa, cô ấy không muốn đứng dậy nữa.

Có lẽ đối với cô ấy mà nói, giải thoát mới là lựa chọn tốt nhất.

Cô ấy nói với Bạch Ly, không có ai có thể cứu cô, người có thể cứu cô thực ra chính là cô, thế nhưng nếu bên cạnh có người nguyện ý nắm tay cô, vậy khả năng cô khỏe lại sẽ cao hơn.

Bạn cùng phòng bệnh kia tự sát.

Bạch Ly rất lâu chưa phục hồi tinh thần lại, cũng nghĩ mình nếu đến bước đường cùng, vậy liệu có tự sát hay không, sau lại có người hỏi Bạch Ly, bạn cùng phòng lúc trước nói muốn cùng nhau phục hồi nhưng giờ lại tự sát, hỏi cô nghĩ như thế nào.

Có phải cô cũng sẽ như cô ấy không.

Lúc đó, Bạch Ly suy nghĩ rất lâu, trả lời người hỏi cô: “Tôi sẽ không tự sát.”

“Bởi vì người tự sát sẽ không có kiếp sau.”

Đời này cô không có cơ hội, vậy cũng muốn chừa chút hy vọng cho kiếp sau của mình.

Cô còn rất muốn gặp được những người dịu dàng.

Sau đó, cô gặp Thẩm Thanh Dữ, rồi đổi một môi trường sinh hoạt mới, trạng thái tâm lý hồi đó khá ổn.

——————–

Nhưng bây giờ, cô lại cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng lúc trước.

Bạch Ly nắm chặt quần áo Hứa Nhượng, bỗng nhiên nói nhỏ: “Chẳng lẽ đời này của em cứ như vậy sao?”

Hứa Nhượng không biết cô đang nói gì, chỉ có thể trả lời: “Sẽ không, em sẽ không.”

“A Ly, em phải tin tưởng anh, tất cả rồi sẽ tốt lên.”

Anh bảo đảm với cô.

Hứa Nhượng cứ ôm cô như vậy, chờ cảm xúc của cô ổn định, anh bỗng nhiên đứng dậy mặc áo khoác, xoáy người cầm tay cô.

“Chúng ta đi dạo.”

“Hả?” Giọng Bạch Ly vẫn còn khàn: “Bây giờ sao?”

Bạch Ly đã bình tĩnh, tốt hơn trước rất nhiều, cô nhìn Hứa Nhượng, biết mắt mình bây giờ chắc sẽ vẫn còn đỏ: “Chúng ta không ở nhà ăn cơm tất niên sao?”

“Không cần.” Hứa Nhượng nói.

Bạch Ly không phản bác, cô có cảm giác giờ mình là cái xác không hồn, bỗng nhiên cảm thấy làm gì cũng không có ý nghĩa.

Cô cũng đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chải đầu, cũng không hỏi Hứa Nhượng là đi đâu, muốn làm gì, bởi vì 

dù sao cô cũng không có chuyện muốn làm.

Hứa Nhượng nắm chặt tay cô, giống như sợ cô đi lạc mất.

Hứa Nhượng dẫn cô đến một chợ đêm.

30 Tết nhưng vẫn rất náo nhiệt, có rất nhiều người không ở nhà, chạy đến chợ đêm tham gia hội đèn lồng, Bạch Ly chậm rì rì đi theo anh.

Hai người ở chợ đêm tuỳ tiện mua mấy thứ để ăn, bên đường, những tiểu thương chào hàng rất nhiệt tình, còn có quầy hàng, có cả nhà đang chào hàng.

“Muốn ăn cơm rang không?” Hứa Nhượng dừng chân lại, ý bảo cô qua bên kia xem.

Ở phía sau quầy hàng, còn có một đứa trẻ đang nằm bò ra vẽ tranh, cha mẹ ở phía trước đang rốt vội, đứa bé rất ngoan ngoãn ở phía sau, yên lặng tự chơi đồ của mình.

Bạch Ly nhìn đứa trẻ kia, nghe thấy Hứa Nhượng nói: “Tuy thoải nhìn rất vất vả, nhưng anh thấy bọn họ rất hạnh phúc”

“Quan hệ của cha mẹ thoạt nhìn rất tốt, con cũng rất nghe lời.” Hứa Nhượng thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn cô.

Bạch Ly hơi giật mình sửng sốt một chút.

“Tuy rằng mọi người đều hâm mộ cuộc sống của anh, cảm thấy anh vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng thực ra anh cũng rất hâm mộ bọn họ.”

Bạch Ly nhìn gia đình hoà thuận kia.

Đứa bé vẽ xong bức tranh, nhóc vui vẻ chạy tới trước mặt cha mình, cho ông ấy xem: “Cha! Đây là cả nhà ba người chúng ta đó, con vừa mới vẽ xong.”

Người đàn ông đang vội đảo thức ăn nhưng vẫn quay đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt hiền từ, nói: “Không tồi, vẽ khá lắm!”

Người đàn ông quay đầu thì thấy Bạch Ly và Hứa Nhượng đang nhìn bọn họ, thì có hơi ngượng ngùng, cười cười: “Ha ha ha, ngại quá, hai người ăn gì?”

Hứa Nhượng cười, nói: “Cho một phần tôm bóc vỏ và một phần cơm rang trứng.”

Bạch Ly hơi cong khoé môi, nhìn bức tranh của đứa bé kia, cuối cùng khuôn mặt cũng có ý cười, cô nói: “Bạn nhỏ vẽ rất đẹp, rất có thiên phú đó.”

Ông chủ nghe thấy khen con mình, ánh mắt không giấu được sự vui vẻ nhưng vẫn khiêm tốn nói: “Trẻ con vẽ chơi ấy mà.”

Vợ ông ấy nghe được, vội cầm lấy bức tranh của con mình lên rồi ngắm nghía, sau khi xem xong thì cúi người hôn bẹp lên mặt đứa bé một cái: “Con trai giỏi quá nha!”

——————–

Bọn họ mua xong cơm, đi rất xa rồi, Bạch Ly bỗng nhiên hỏi: “Anh cảm thấy mọi người tồn tại, đều vất vả như vậy là vì cái gì?”

“Vì tương lai.” Hứa Nhượng nói.

“Nhưng nếu không nhìn thấy tương lai thì sao?” Bạch Ly nghiêng đầu nhìn anh, im lặng mấy giây.

Không nhìn thấy tương lai, không biết chuyện mình làm có ý nghĩa gì, cô không biết mình có nên tiếp tục kiên trì hay không.

“A Ly.” Giọng Hứa Nhượng cực kỳ dịu dàng, anh xoay người ôm cô.

“Hãy sống thật tốt.”

“Anh muốn cùng em…”

“Xem pháo hoa nhiều lần.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK