• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong góc quán trà, Hứa Nhượng để mở hai cúc áo sơ-mi, vừa vặn lộ ra xương quai xanh.

Tống Cảnh Thước đang nói chuyện công việc với Hứa Nhượng, đột nhiên trông thấy anh mở rộng cổ áo, suýt nữa không nhịn được mà hắt cốc nước vào người anh.

Khoe khoe khoe, khoe cái con mẹ nó.

Tống Cảnh Thước cảm thấy Hứa Nhượng kiểu này chắc chắn là đang khoe.

Anh ta nói đến phần sau liền thực sự không nhịn được, ngẩng đầu lườm Hứa Nhượng, Tống Cảnh Thước nói: “Vậy nên hôm nay cậu ra ngoài không phải để bàn tiến độ của quán bar với tôi mà là tới để khoe rằng tình cảm của cậu với Bạch Ly rất tốt hả?” 

“Rốt cuộc hiện tại hai người các cậu xảy ra chuyện gì? Tại sao mới mười ngày nửa tháng anh ta không gặp hai người họ, thế mà hai người đã thân mật đến mức kia rồi.

Hứa Nhượng cũng không có cách nào để giải thích với Tống Cảnh Thước.

Thật ra những biến đổi giữa anh và Bạch Ly diễn ra từng chút một, chỉ có hai người bọn họ mới có thể cảm nhận được sự thay đổi.

Hứa Nhượng không trả lời, Tống Cảnh Thước liền vắt chéo hai chân, chống cằm sáp lại gần.

Hứa Nhượng đạp chân anh ta một cái: “Nói tiếp.” 

“Sớm nhất là khi nào có thể bắt đầu kinh doanh thử?” Hứa Nhượng khẽ nhíu mày: “Bên đó cần cái gì thì cậu mau chóng nói với tôi, ngày thường tôi bận việc ở bên Hoàn Cầu, không có thời gian để đến hỏi cậu.” 

“Hình như cậu vội lắm hả?” Tống Cảnh Thước cũng trở lại chủ đề chính: “Cậu nói muốn tách khỏi cha cậu là có ý gì?” 

“Cậu thật sự không làm nữa à?” 

Tống Cảnh Thước hết sức kinh ngạc, lần trước nghe thấy Hứa Nhượng nói như vậy, anh ta cho rằng anh chỉ tạm thời nổi hứng, không hề cho rằng anh nghiêm túc.

Tống Cảnh Thước biết loáng thoáng quan hệ của Hứa Nhượng và cha anh không tốt nhưng không biết vậy mà đã đến tình cảnh sắp tách ra.

Hứa Nhượng nâng ly trà lên nhấp một ngụm, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết lạnh thế này, vừa mới qua tết âm lịch mà đã có người đứng dưới tầng phát tờ rơi rồi.

Đa số mọi người đều nỗ lực vì cuộc sống và tương lai của mình, từ trước đến giờ Hứa Nhượng chưa từng có trải nghiệm như vậy, suy cho cùng thì xuất thân của anh đã quyết định đời này anh hoàn toàn không cần lo nghĩ về vinh hoa phú quý.

Nhưng mà bây giờ không giống vậy.

Mọi thứ anh làm đều bỗng nhiên có ý nghĩa.

Hứa Nhượng quay lại nhìn Tống Cảnh Thước, anh nói: “Tôi đã làm công cho cha tôi mấy năm, giờ là lúc làm chút chuyện của bản thân.” 

“Cậu muốn làm chuyện của bản thân cũng không phải là không thể, chỉ là bây giờ cậu gấp gáp muốn tách khỏi cha cậu làm cho tôi cảm thấy rất kỳ quái, cậu chủ Hứa có điều kiện gia đình tốt như vậy, nói không cần là không cần sao?” 

Giọng của Tống Cảnh Thước có chút chế giễu, dù sao thì xuất thân của Hứa Nhượng khiến người người ước ao như thế, Tống Cảnh Thước cũng không chỉ một lần nghe thấy có những người ở xung quanh hâm mộ Hứa Nhượng, mặc dù mọi người đều biết gia đình của Hứa Nhượng không hề hòa thuận như vậy nhưng phần lớn mọi người vẫn hâm mộ.

Dẫu sao thì rất nhiều người có điều kiện gia đình không được tốt lắm, gia đình cũng hoà thuận không đến nỗi nào, nhìn như vậy vẫn là cuộc sống muốn cái gì có cái đó của Hứa Nhượng khá thoải mái.

Hứa Nhượng lạnh nhạt nâng mắt liếc nhìn Tống Cảnh Thước, khẽ hừ một tiếng, không nói chuyện.

Trên mặt của Hứa Nhượng viết “cậu thực sự ngốc hay đang giả vờ?”.

Tống Cảnh Thước dựa vào thông minh tài trí của mình suy nghĩ hồi lâu, nửa phút sau anh ta mới chậm rãi mở miệng: “Có phải chuyện đám hỏi mà đợt trước cha cậu thúc dục cậu mãi không?” 

“Phải rồi, bây giờ cậu và Bạch Ly ở bên nhau, cha cậu không có phản ứng gì à?” 

Tay Hứa Nhượng cầm chén trà chặt hơn một chút, anh nói: “Nếu như tôi ra ở riêng thì sẽ không có nhiều chuyện linh tinh như vậy nữa.” 

Hứa Nhượng thừa nhận đúng là anh lo rằng Hứa Minh Đạt không thích Bạch Ly, nhưng nguyên nhân chính là hiện tại Hứa Nhượng ý thức được nếu như bản thân vẫn luôn tiếp tục như vậy, cho dù anh và Hứa Minh Đạt cãi nhau gay gắt hơn nữa thì mình vẫn xem như là ở dưới sự che chở của Hứa Minh Đạt.

Dù sao thì cầm của người thì tay ngắn, ăn của người thì miệng mềm (*), anh không thể luôn luôn ngây người ở đó, anh cần tự do, cần phải có quyền lực do mình tự lựa chọn.

(*) Nhận lợi ích từ người khác thì sẽ phải nể mặt người đó, phải làm việc cho người đó.

Đương nhiên là những chuyện này làm càng sớm càng tốt, cho nên thoạt nhìn mới có vẻ hơi vội vàng.

Tống Cảnh Thước như có điều suy nghĩ, cảm thấy cách nghĩ của Hứa Nhượng cũng không sai, anh ta thở dài, nói: “Chỉ là như vậy thì áp lực rất lớn, tôi cũng sẽ mau chóng thu xếp ổn thỏa mọi chuyện, cậu không cần quá lo lắng chuyện này.” 

“Được.” Hứa Nhượng đáp lại, chuyển tầm mắt xuống dưới tầng, đột nhiên trông thấy một bóng người lén la lén lút.

Mắt của anh chợt nheo lại, tràn đầy hơi thở nguy hiểm, Hứa Nhượng nghiêm túc nhìn xuống dưới.

“Đang nhìn cái gì thế?” Tống Cảnh Thước cũng nhìn theo.

Dưới tầng, một người đàn ông trung niên gầy như que củi đang thậm thà thậm thụt, nhìn đông nhìn tây, vừa hay chỗ dưới tầng kia là một trạm xe buýt, kiểu hành động kỳ lạ như thế này chứng tỏ người này không bình thường lắm.

Ví dụ như có thể ông ta là một tên trộm.

Chẳng mấy chốc xe buýt đã tới, quả nhiên người đàn ông trung niên lên xe, bọn họ không thể thấy rõ bên trong xe xảy ra chuyện gì.

“Có thể theo dõi tình hình không?” Hứa Nhượng đột nhiên mở miệng hỏi.

“Cái gì?” Tống Cảnh Thước sửng sốt.

Theo dõi cái gì? Theo dõi người đàn ông trung niên hành động kỳ quái lúc nãy sao?

“Có thể theo dõi tình hình của người đàn ông vừa rồi không?” Ánh mắt của Hứa Nhượng vẫn dừng lại ở vị trí ban nãy: “Theo dõi một chút, xem ông ta có làm chuyện gì phạm pháp không.” 

Tống Cảnh Thước hơi đứng lên, nghiêng người đưa tay ra sờ trán của Hứa Nhượng: “Cậu không bị sốt.” 

Anh ta ngồi xuống lại, châm chọc: “Cái gì đây, bây giờ cậu muốn làm cảnh sát hả? Tuy rằng người vừa rồi nhìn có vẻ rất kỳ quái nhưng cũng không đến mức cậu còn muốn đi theo dõi tình hình của người ta chứ?” 

Hứa Nhượng không nói gì, viết lại biển số xe vừa mới học thuộc vào ghi nhớ điện thoại của mình, anh rũ mắt, nói: “Tôi biết người kia, ông ta từng có những hành vi phạm pháp khác, hiện giờ do đã quá lâu rồi nên không tìm được chứng cứ của hành vi phạm pháp đó nữa.” 

“Nếu như có thể tìm được những tội danh khác, nhất định tôi sẽ đưa người này vào ngục giam.” 

Người bại hoại như vậy thì không nên tiếp tục tồn tại trên thế giới này.

“Tôi còn có vài chuyện khác, tôi đi trước, có chuyện gì thì cậu lập tức gọi điện thoại cho tôi.” 

Tống Cảnh Thước hoàn toàn không nghĩ ra, không lâu sau khi Hứa Nhượng rời đi, điện thoại của Tống Cảnh Thước nhận được tin nhắn.

[ Tiểu Trúc Nguyệt ]: Alo ông chủ, đêm nay ra ngoài uống rượu nha.

Tống Cảnh Thước nhìn thoáng qua, không trả lời.

...Tại sao con bé không hiểu từ đâu ra này lại quấn lấy anh ta rồi?

——————–

Hứa Nhượng lại đi một chuyến đến Hoàn Cầu, Lý Ngôn đã xử lý gọn gàng ngăn nắp mọi chuyện, anh cũng không cần quan tâm nhiều.

Anh đi nhìn qua phòng vẽ tranh trên tầng, bởi vì chủ yếu làm đồng bộ với phòng tranh kia của Bạch Ly, hiện giờ trên tầng đã giải quyết xong phần căn bản, ngoại trừ kích thước ra thì phong cách trang trí và kết cấu đều giống hệt phòng tranh của Bạch Ly.

Điểm khác biệt duy nhất chỉ là tranh treo trên tường, những bức vẽ này đều do Hứa Nhượng chọn lựa, còn ở chỗ Bạch Ly treo toàn tranh do chính cô vẽ.

“Tiểu Hứa tổng, anh định khi nào thì tiết lộ phòng vẽ tranh này?” Lý Ngôn hỏi.

“Không vội, đến lúc đó anh cứ nghe tôi sắp xếp.” 

Nếu đã là quà tặng thì sẽ phải chọn ngày lành.

Sau khi Hứa Nhượng trở về từ công ty đã là giờ cơm tối, còn chưa mở cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn, anh vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Bạch Ly đã bày xong bàn ăn, thậm chí đã ngồi ở trước bàn rồi.

Thế nhưng trên bàn lại chỉ bày một bộ bát đũa.

Hứa Nhượng mở cửa đi vào, hai người đối mắt nhìn nhau, ánh mắt của Bạch Ly ung dung, rất lạnh nhạt, cúi đầu gắp thức ăn, ăn ở trước mặt anh.

Hứa Nhượng:...

Anh cũng không nói gì, đi tới đứng ở trước mặt Bạch Ly, nhìn cô, Bạch Ly cứ như không thấy ai đứng ở trước mặt cô vậy, chăm chú ăn hết đồ ăn ở trước mặt.

Hứa Nhượng cứ đứng đó nhìn cô vài phút, không di chuyển chút nào, anh cũng không nói gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn.

Cho đến khi Bạch Ly đặt đũa xuống, lau miệng.

Cuối cùng anh cũng nhíu mày, nói: “Hoàn toàn không có phần của anh à?” 

“Hửm?” Bạch Ly ngẩng đầu: “Hôm nay em hỏi anh muốn ăn gì, anh nói…” 

Hứa Nhượng cảm thấy mi tâm của mình nhảy lên.

Lúc đó đúng là anh chỉ thuận miệng đáp, gần đây trạng thái giữa bọn họ khá hòa dịu, phần lớn nguyên nhân có lẽ là bởi đêm giao thừa đó hai người đã làm chuyện đó.

Làm chuyện thân mật nhất, trở thành quan hệ thân thiết nhất.

Khoảng thời gian này, trạng thái của Bạch Ly không tồi, đối với cô mà nói, không có chuyện gì xảy ra chính là thoải mái nhất rồi, mấy ngày nay cô cũng không đi ra ngoài, chỉ yên tĩnh ở nhà.

Sống ở trong nhà của Hứa Nhượng.

Bạch Ly còn không về cả nhà mình, chỉ về một hôm để lấy một ít quần áo sang đây, thời gian còn lại đều sống ở chỗ Hứa Nhượng.

Ở cùng một chỗ làm cho tình cảm của hai người nhanh chóng tăng lên, đương nhiên, chủ yếu là vì sau ngày đó Bạch Ly rất ít khi làm hành vi mang tính chống cự.

Tựa như cô đã bắt đầu chấp nhận anh.

Bạch Ly đứng dậy, dọn bát đũa vào bồn rửa trong bếp, khi cô đi ra từ bếp, Hứa Nhượng đang đứng dựa vào cửa, dáng vẻ lười biếng.

Ánh mắt của bọn họ đối diện với nhau.

“Ăn no rồi?” Hứa Nhượng nhẹ nhàng liếm môi, đưa tay ra, một tay cứ như vậy vòng vào ngang eo của cô.

Bạch Ly hơi nghiêng người, tựa vào lòng ngực của anh.

Cô thổi một hơi ở bên tai Hứa Nhượng: “Hồi chiều em tắm rồi.” 

Bạch Ly khẽ nhướng mày, ý đồ rất rõ ràng, tay của Hứa Nhượng dần siết chặt, đột nhiên bị người phụ nữ kéo cà vạt, hôm nay phải ra ngoài bàn bạc công việc, hiện giờ anh vẫn xem là ăn mặc chỉnh tề.

Muốn làm cho quần áo chỉnh tề của anh trở nên xốc xếch, muốn nhìn dáng vẻ không tỉnh táo của anh.

Trước kia Bạch Ly không hề nghĩ tới, mặc dù bây giờ khi nhớ lại vẫn cảm thấy run run nhưng đã bước tới bước này, đối với cô mà nói, loại chuyện như thế đã không còn kinh khủng như trước nữa.

Là chuyện có thể chấp nhận được, là chuyện có thể làm được.

Tuy rằng một tuần nay cô không làm cái gì hết nhưng vẫn luôn ở trong nhà điều chỉnh tâm trạng, giống như Trình Chi nói, cô tựa như một bông hoa hướng dương vậy.

Chỉ cần một chút xíu ánh mặt trời là cô có thể sống sót.

Hiện tại Hứa Nhượng cho cô một chút ánh nắng ấy, cho nên cô vẫn sống đến giờ.

Bất kể là khói lửa nhân gian đáng để lưu luyến kia hay là tình yêu truyền đến từ Hứa Nhượng mà cô có thể cảm nhận được.

Chỉ cần đủ chân thành, cô sẽ có thể cảm nhận được.

Thế nhưng hôm nay phải trừng phạt tên nhóc hư ăn nói tùy tiện này thật tốt.

Bạch Ly đưa tay kéo cà vạt của anh xuống, tay kia đặt lên cổ của anh, dần dần di chuyển xuống, cứ xoa nhẹ như vậy.

“Anh muốn không?” 

Người đàn ông khẽ rên một tiếng.

Có những chuyện từng làm một lần sẽ bỗng nhiên trở nên quen thuộc, cho nên Hứa Nhượng có phản ứng rất nhanh.

Anh liền để cô dựa người lên cửa phòng bếp, nhiệt độ dần tăng lên.

Hứa Nhượng đang định bế cô lên, khi một tay vừa mới đặt ở ngang hông, Bạch Ly đột nhiên nhón chân lên, khẽ cắn tai của anh, nói với anh.

“Muốn cũng không được.” 

“Em đang đến kỳ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK