Chân Điềm ăn cơm trưa xong liền tới quán, thứ nhất là kiểm tra lại bia cô ủ, thứ hai là bởi vì lượng khách tăng vọt, cô đến sớm một chút cũng có thể chuẩn bị cho việc buôn bán sớm hơn.
“Bà chủ, nếu cứ tiếp tục như vậy chị có nên cân nhắc việc mở rộng thêm cửa hàng không?” A Trung vừa cùng cô chuẩn bị công việc vừa hỏi.
Cửa hàng của Chân Điềm không được tính là lớn, nhưng muốn mở rộng thêm cũng không phải tùy tiện tìm một chỗ là có thể làm được. Lúc trước cô phải chọn lựa rất lâu mới chọn được nơi này.
“Để sau đi, đường Thanh Nam hiện tại tấc đất tấc vàng, không nói tới tiền thuê nhà, chỉ vị trí này của chúng ta, bên cạnh cũng không có chỗ để mở rộng thêm.”
A Trung nghĩ nghĩ cũng cảm thấy đúng, xung quanh bọn họ đều là cửa hàng, trừ khi người khác không làm nữa thì bọn họ mới mở rộng được.
“Chị cảm thấy do vừa mới lên tin tức, mọi người cảm thấy mới mẻ nên tới nhiều, chờ qua mấy ngày nữa chắc sẽ không còn đông như vậy đâu.” Chân Điềm kiểm tra đối chiếu đợt bia vừa giao tới rồi ghi lại số liệu.
A Trung cũng ở một bên giúp cô kiểm kê hàng, khi nghe thấy tiếng chuông cửa reo lên, anh ta quay đầu lại nhìn ra phía bên ngoài: “Em đi ra xem ai.”
“Ừm.” Chân Điềm đáp lại, tiếp tục rót bia.
Ba mươi giây sau.
“A… bà chủ! Chị mau đến xem!” Tiếng hét thất thanh của A Trung bỗng truyền tới làm Chân Điềm giật nảy mình, cô vội vàng bỏ lại công việc bước nhanh ra phía ngoài.
“Sao vậy?” Bây giờ còn chưa mở cửa, không lẽ có người đến gây rối?
“Ngoài cửa! Một đứa bé!” Giọng A Trung vừa chứa đầy sự kinh ngạc vừa mang theo chút sợ hãi.
Chân Điềm: “…”
A Trung là nhân viên lâu năm trong quán của cô nên cô biết rõ anh ta. Dáng dấp A Trung không tệ, trong công việc cũng rất chịu khó, sự am hiểu về bia rất phong phú, đối đãi khách khứa cũng rất kiên nhẫn, chỉ có một điểm không tốt – anh ta sợ trẻ con.
Vô cùng sợ trẻ con.
Chân Điềm không biết trước đây anh ta đã trải qua kích thích gì dẫn đến bây giờ anh ta thấy trẻ con cũng giống như cô nhìn thấy con gián vậy. Cũng may là cô mở quán bia, trẻ con không thể uống bia, cho nên xưa nay trong quán chưa từng có trẻ con tới.
Ừm, trừ hiện tại.
Đứng ở cửa là một bé trai khoảng bảy tám tuổi, mặc áo len với quần jean, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai trẻ em. Cậu bé dường như bị tiếng hét vừa rồi của A Trung dọa, đứng ở cạnh cửa sợ hãi nhìn A Trung, mà A Trung thì càng thảm, anh ta trốn xa cậu nhóc, thiếu chút nữa muốn quỳ dưới đất luôn.
Chân Điềm tiêu hóa một chút tình cảnh trước mắt, trước tiên đỡ A Trung lên để anh ta đi vào, sau đó mới đi đến cạnh cậu bé kia, xoay người nhìn: “Bạn nhỏ, em có chuyện gì không?”
Trần Nhất Nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, liền nhận ra Chân Điềm là người trên TV.
Cô còn xinh đẹp hơn trên TV.
Đứa bé không nói lời nào, Chân Điềm lại mở miệng: “Bạn nhỏ, sao em lại đi một mình? Bố mẹ của em đâu?”
Nghe cô hỏi như vậy Trần Nhất Nhiên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, giọng nghẹn ngào nói: “Em không tìm thấy bố mẹ.”
Chân Điềm ngẩn người, một chỗ như đường Thanh Nam này cũng có phụ huynh bị lạc mất con? Hoặc là nói, vậy mà lại có người lớn mang trẻ nhỏ tới đây? Đến uống rượu hay đến nhảy disco?
Trong lòng chỉ trích cha mẹ đứa bé vô trách nhiệm, Chân Điềm cười sờ sờ đầu của cậu bé, hỏi: “Em bị lạc bố mẹ ở chỗ nào? Còn nhớ không?”
“Em không nhớ rõ.” Trần Nhất Nhiên lắc đầu.
Chân Điềm nghĩ nghĩ lại hỏi nó: “Vậy em có nhớ tên với số điện thoại của bố mẹ không?”
Trần Nhất Nhiên vẫn lắc đầu.
Khoé miệng Chân Điềm cứng ngắc, cặp bố mẹ này giáo dục trẻ nhỏ về sự an toàn chẳng tới nơi tới chốn gì cả!
“Trên người em bố mẹ có lưu lại tờ giấy nhỏ ghi thông tin cá nhân hay không?” Ôm một tia hi vọng cuối cùng, Chân Điềm sờ đến trong túi quần áo của cậu bé. Cô biết bình thường trẻ con lớn như thế, bố mẹ sẽ cho bọn chúng đeo trên cổ tờ giấy nhỏ có viết phương thức liên lạc, nếu trẻ bị lạc cũng có thể liên hệ báo cho cha mẹ biết.
Mặc dù trên người Trần Nhất Nhiên không có loại giấy ghi nhớ này, nhưng trên người cậu lại có điện thoại.
Thấy Chân Điềm sắp sờ đến điện thoại di động của mình, Trần Nhất Nhiên bỗng nhiên lùi lại phía sau một bước.
Chân Điềm thấy cậu bé trốn tránh mình, cũng thấy không nên tiếp tục sờ trên người nó nữa, sợ cậu bé cho rằng mình là biến thái. Cô cố gắng thân thiết nhìn cậu bé cười cười: “Chúng ta đi tìm chú cảnh sát được không?”
“Em không muốn chú cảnh sát, hu hu hu.” Trần nhất Nhiên còn giả vờ khóc lên, diễn xuất rất tốt: “Chị ơi, em khát, em muốn uống nước.”
“…” Chân Điềm mặc dù không sợ trẻ con nhưng lại rất sợ trẻ con khóc. Đứa bé này không biết là lạc bố mẹ bao lâu, khát và mệt mỏi cũng là bình thường. Cô lại nhìn cậu bé cười cười, nắm tay nó, nói: “Vậy chúng ta đi uống nước trước, uống nước xong thì đi tìm chú cảnh sát nha.”
Cô dắt Trần Nhất Nhiên đi vào trong quán, A Trung từ phía xa thấy bọn cô lại kêu lên: “Bà chủ, sao chị lại đưa nó vào đây?”
Chân Điềm trấn an nói: “Chị dẫn cậu bé tới phòng nghỉ uống nước, đảm bảo cách em rất xa.”
A Trung vẫn duy trì khoảng cách không đổi với bọn họ, còn bày ra dáng vẻ đề phòng, Trần Nhất Nhiên nhìn A Trung rồi đi theo Chân Điềm tới phòng nghỉ: “Chị, cái chú kia có phải đầu óc không được tốt lắm hay không ạ?”
“Ha ha.” Chân Điềm miễn cưỡng cười hai tiếng, “Chú ấy chỉ là hơi không quen ở cùng với trẻ em, chúng ta kệ chú ấy là được rồi.”
Chân Điềm nói xong mới phát hiện, làm sao A Trung nhỏ hơn cô là chú, mà cô lại là chị?
Chắc chắn là bởi vì vẻ ngoài của cô tương đối trẻ.
Cô dắt Trần Nhất Nhiên đến ghế salon ngồi xuống, kiên nhẫn hỏi nó: “Em muốn uống nước chanh hay nước cam?”
“Nước cam ạ.” Trần Nhất Nhiên thật ra muốn uống cocacola hơn, nhưng vì ra vẻ mình ngoan ngoãn nên không đưa ra nhiều yêu cầu, “Em cảm ơn chị.”
“Vậy em chờ một chút, chị đi lấy cho em ly nước cam.” Chân Điềm nói xong liền đi ra ngoài, Trần Nhất Nhiên nhảy từ trên ghế salon xuống, quan sát xung quanh phòng nghỉ.
Bên ngoài, các nhân viên trong quán nhìn thấy Chân Điềm đi ra đều hiếu kỳ chạy đến hỏi: “Bà chủ, cậu bé kia là ai vậy?”
Chân Điềm vừa rót nước cam vừa nói với bọn họ: “Cậu bé nói không tìm thấy bố mẹ, cũng không nhớ rõ số điện thoại người nhà, chị tính đợi cậu bé nghỉ ngơi một lát rồi dẫn nó đi tìm cảnh sát.”
A Trung nói: “Nào có người lớn đưa trẻ em đến đường Thanh Nam?”
“Đúng vậy.” Những người khác cũng phụ họa, “Cũng vô trách nhiệm quá đi.”
“Chị cũng cảm thấy như vậy.” Chân Điềm chuẩn bị nước cam bưng lên đi về phía phòng nghỉ, “Tóm lại trước tiên chị chăm sóc cho nó đã, đợi lát nữa quán mở cửa mọi người lo việc trong quán nhé.”
“Được, cứ giao cho bọn em.”
Nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, Trần Nhất Nhiên vội vã ngồi lại trên ghế salon, bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn. Chân Điềm đưa ly nước cam cho nó, Trần Nhất Nhiên rất lễ phép nói: “Cảm ơn chị.”
“Không cần cảm ơn.” Chân Điềm xoa đầu nó, một cậu bé biết nghe lời như vậy thật đúng là khó gặp được nha.
Cô đợi cậu bé uống xong mấy ngụm nước, mới ngồi xuống bên cạnh nó hỏi thăm: “Anh bạn nhỏ, em tên là gì?”
“Em tên là Trần Thiện, thiện trong lương thiện. Tên chị là gì?”
“Tên chị là Chân Điềm.”
Trần Nhất Nhiên nở nụ cười: “Tên của chị thật ngọt ngào nha.”
“Ha ha mọi người cũng nói như vậy.” Chân Điềm cũng cười, “Trần Thiện, em có nhớ rõ nhà em ở chỗ nào không?”
“Dạ có, nhà em ở trong một tiểu khu.”
Chân Điềm trầm mặc một chút, lại hỏi: “Tiểu khu tên gọi là gì?”
Trần Nhất Nhiên nói: “Không thể tùy tiện nói cho người khác.”
Chân Điềm: “…”
Lúc này sao lại có ý thức an toàn như thế???
Cô nhìn Trần Nhất Nhiên cười cười: “Vậy thì chờ lát nữa chúng ta nói cho chú cảnh sát có được hay không? Để chú cảnh sát giúp em liên hệ với bố mẹ.”
Trần Nhất Nhiên cúi đầu nhỏ giọng nói: “Bố mẹ đều không cần em.”
Chân Điềm giật mình, cảm giác được sự mất mát của cậu bé, cô sờ đầu nó an ủi: “Không phải, bố mẹ chỉ là bị lạc mất em thôi, chắc chắn bây giờ đang vội vàng đi tìm em đấy.”
Trần Nhất Nhiên uống một ngụm nước cam, không nói gì.
Chờ nó uống hết ly nước cam, Chân Điềm mới lại dỗ dành nó đi tìm chú cảnh sát. Lần này Trần Nhất Nhiên không tiếp tục kháng cự, nắm lấy tay theo cô đi ra.
Lúc này quán bia đã bắt đầu mở cửa bán hàng, trong quán tới không ít khách. Nhìn thấy Chân Điềm dắt một cậu bé đi ra tất cả mọi người đều tò mò quay lại nhìn. Chân Điềm cũng không giải thích gì mà dắt cậu bé đi một mạch ra ngoài, nghĩ thầm nên nhanh chóng tìm bố mẹ của nó.
“Bà chủ, bên này có khách muốn gặp chị.” Lúc đi tới quầy bar, A Trung nhìn thấy Chân Điềm liền báo với cô. Sau thấy cô đang dắt cậu bé lúc trước anh ta liền rụt người lại: “Một mình chị đi thôi, đừng đưa cậu bé kia đi cùng.”
“Nhìn chút tiền đồ của em này.” Hiện tại trong quán đông người, cô cũng không dám buông cậu bé ra, nếu lại bị lạc mất thì rất phiền toái, “Là ai muốn gặp chị?”
A Trung vẫn không nói gì, một người đàn ông vóc dáng cao lớn đi tới bên cạnh Chân Điềm nói: “Là tôi.”
Chân Điềm hơi sững sờ nhìn về phía người đàn ông kia, Người đàn ông này cô chưa từng gặp qua, hẳn là lần đầu tiên tới quán này. Người anh rất cao, dáng dấp cũng không tệ, anh vừa đứng ở bên này đã thu hút ánh mắt của mấy vị khách nữ.
“Xin chào, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?” Chân Điềm hỏi hắn.
Chu Kha Dã nhìn cô nở nụ cười: “Cô là chủ quán này, Chân Điềm?”
Chân Điềm gật đầu: “Đúng vậy.”
Ý cười trên mặt Chu Kha Dã càng sâu: “Mạo muội hỏi cô một chút, cô biết người tên là Pliny Nhất Thế không?”
Pliny Nhât Thế? Đây không phải là “Bố Plin” trong nhóm sao? Sao cô lại không biết! Chỉ là, người này làm sao lại quen biết anh ấy? Chẳng lẽ là ở cùng trong nhóm sao? “Anh là?”Chu Kha Dã nói: “Tôi chính là Pliny Nhất Thế.”
Lần này Chân Điềm thật sự ngây ngẩn cả người, cô mở to hai mắt, hơi bất ngỡ nhìn anh ta: “Không phải anh đang ở thành phố C sao?”
“Cố ý đến tìm em.” Chu Kha Dã cười nói: “Bạn Godzilla.”
Trần Nhất Nhiên vẫn đang bị Chân Điềm nắm tay, cậu bé híp mắt đánh giá người đàn ông trước mặt, người này tìm chị ấy có chuyện gì, là fan của chị Chân Điềm sao?
Nhìn ánh mắt liền biết người này có ý với chị Chân Điềm! Cho là mình có chút vẻ bề ngoài liền có thể đào góc tường cậu mình sao? Hừ, nằm mơ!
Cậu kéo kéo tay Chân Điềm, ngẩng đầu lên hỏi cô: “Mẹ, không phải mẹ nói muốn đi tìm bố sao?”
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người xung quanh đều đổ dồn vào cậu bé. Chu Kha Dã nhìn thấy Chân Điềm đang nắm tay cậu bé, hơi nhíu mày.
Chân Điềm hơi xấu hổ, cô không biết cậu bé bỗng nhiên nổi hứng đùa giỡn gì. Cô chưa kịp lên tiếng thì Trần Nhất Nhiên lại nói tiếp: “Con tìm được số điện thoại của bố rồi, để con gọi điện nói bố tới đây.”