Ngọt nhất thôn: Đã lâu rồi không đến công viên, tìm lại tuổi thơ của mình [nhe răng]
Chân Hi: Thằng nhóc ngây thơ nào hẹn em đi công viên thế?
A Trung: Bà chủ, cô không đến quán là vì cô đang đi công viên hả??? [Tạm biệt]
Ông Chân: Điềm Điềm gửi ảnh người qua xem đi.
Vừa lúc có một chú hề bán bóng bay đi qua trước mặt Chân Điềm, nên Chân Điềm chụp một tấm và mua một quả bóng.
Ngọt nhất thôn: Chụp ảnh người đây [Hình ảnh]
Chân Hi: Hahahahahahahahahaha
Ông Chân: …
Đùa giỡn ông già nhà mình xong, Chân Điềm rời khỏi dòng thời gian. Cô vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trần Tuý và Trần Nhất Nhiên trở lại.
“Oa, chị Điềm Điềm mua bóng bay hả?” Trần Nhất Nhiên nhìn thấy quả bóng bay trong tay cô thì chạy tới ngay, rồi ngẩng đầu nhìn nó.
“Ừ, Thiện Thiện có thích không? Tặng cho Thiện Thiện này.” Chân Điềm cúi xuống buộc sợi dây trên đầu bóng bay vào cổ tay Trần Nhất Nhiên. Một tay Trần Nhất Nhiên cầm kem, còn tay kia thì cầm bóng khiến cậu cảm thấy mình như là người chiến thắng trong cuộc sống này, “Cảm ơn chị Điềm Điềm ạ!”
“Không có chi.” Chân Điềm cười rồi xoa đầu cậu.
Trần Tuý đi tới, đưa kem trong tay đến trước mặt Chân Điềm: “Hương dâu với hương vani, em muốn loại nào?”
“Dâu ạ.” Chân Điềm nhận lấy ly kem vị dâu tây từ trong tay anh rồi cười với anh, “Cảm ơn anh!”
Trần Tuý học theo cách cô đã sờ đầu Trần Nhất Nhiên: “Không có chi.”
Chân Điềm: “…”
Anh học nhanh quá.
Cô đảo mắt rồi ăn một miếng kem, hy vọng có thể làm dịu đi cái đầu như đang bốc cháy của mình.
“Ăn kem xong chúng ta đi chơi đu quay nhé?” Trần Nhất Nhiên nhìn hai người lớn rồi hỏi.
“Ừ.” Chân Điềm đồng ý.
Cả ba người ngồi trên ghế dài ăn kem nghỉ ngơi, lúc đó hai cô gái đi ngang qua bọn họ nhìn chằm chằm vào Trần Tuý mấy lần.
“Kia là MC Trần Tuý của ABA à?”
“Hình như vậy! Mẹ tao còn khen anh ấy đẹp trai hơn cả trên ti vi!”
Hai người họ bàn chuyện hơi sôi nổi, khiến Trần Tuý bất giác nhíu mày.
“Bạn nhỏ bên cạnh ảnh cũng đáng yêu ghê! Là con anh ấy hả?”
“Tao không biết, tao nghe nói anh ấy chưa kết hôn!”
“Chúng ta có cần đến bắt chuyện không? Tao hồi hộp quá!”
Trần Nhất Nhiên ngẩng đầu nhìn họ rồi cười toe toét, “Dì ơi có chuyện gì sao?”
Dì: “…”
Đáng yêu gì chứ, lừa đảo!
Hai cô gái được gọi là dì ôm lấy trái tim mỏng manh đi khỏi, Trần Nhất Nhiên nhìn Trần Tuý ở bên cạnh rồi hỏi: “Cậu ơi, chúng ta phải đi rồi sao?”
Trần Tuý cau mày không nói gì, Trần Nhất Nhiên vẫn còn rất muốn chơi, nhưng anh lo một lúc nữa sẽ có người nhận ra anh. Anh có để một cái khẩu trang trong xe, nhưng đã quên lấy ra rồi.
“Hai người đợi chút nhé, em đi mua cái này!” Chân Điềm ăn kem xong, sau đó cô đứng dậy đi về phía trước, “Em sẽ quay lại ngay!
“Em định mua gì? Anh đi mua giúp em.”
Chân Điềm nhìn Trần Tuý đã đứng dậy, rồi xua tay nói: “Không cần đâu, cứ ở đây đợi em là được.”
Trần Tuý không tiếp tục đi theo cô, mà lại ngồi xuống ghế cạnh Trần Nhất Nhiên. Một lúc sau, Chân Điềm mang theo vài thứ nhiều màu sắc trở về. Trần Tuý nhìn kỹ, nhận ra đó là vài cái mặt nạ cùng băng đô.
“Em mua mấy thứ này ở cửa hàng phía trước, hai người xem thử mình thích cái nào đi.” Chân Điềm đặt hết đồ lên ghế dài.
Trần Nhất Nhiên nhìn thoáng qua mặt nạ hồ ly rồi cầm lên: “Em muốn cái này, chị Điềm Điềm giúp em đeo vào nha.”
“Ừ.” Mặt nạ này không phải là mặt nạ dành cho trẻ em nên Chân Điềm nới lỏng dây rồi đeo nó vào đầu Trần Nhất Nhiên, “Xong rồi!”
Mấy cái mặt nạ Chân Điềm mua đều chỉ che khuất nửa trên khuôn mặt, sau khi cô giúp Trần Nhất Nhiên đeo vào, cô cũng chọn một chiếc mặt nạ hình sói đeo lên, “Vậy chị chọn cái này.”
Trần Tuý nhìn chiếc mặt nạ mèo còn lại, mím môi: “Hai người cố ý à?”
“Hahaha, ai bảo cậu chậm tay, cậu nhanh đeo vào đi.” Trần Nhất Nhiên nói rồi nhét chiếc mặt nạ mèo vào tay Trần Tuý.
“Cái mặt nạ này là đắt nhất, lại còn có cái băng đô phù hợp nữa, chúng ta cũng cùng đeo nó đi.” Chân Điềm cầm băng đô mèo lên, rồi ấn chốt mở phía trên, “Nhìn này, nó còn có thể phát sáng nữa!”
Trần Tuý: “…”
Trong công viên, cũng có nhiều người đeo mặt nạ và băng đô nên trông ba người họ không khác lạ gì lắm. Nhiều phụ huynh còn đến hỏi Trần Tuý mua mặt nạ và băng đô này ở đâu, bởi họ nói rằng con họ rất thích chúng.
Ba người họ chơi trong công viên cho đến sáu giờ rồi mới lên đường về nhà.
Lúc đi bộ đến nơi đỗ xe, Chân Điềm vẫy tay với Trần Tuý và Trần Nhất Nhiên, rồi nói với họ: “Hôm nay đi chơi rất vui, lần sau chúng ta lại đi chơi tiếp nhé.”
“Vâng, chị Điềm Điềm!” Trần Nhất Nhiên đưa cho Chân Điềm món đồ chơi con thỏ cậu mua vừa nãy, “Tặng chị cái này ạ.”
“Cảm ơn em.” Chân Điềm bóp bóp con thỏ nhỏ đáng yêu trong tay rồi mỉm cười nói cảm ơn Trần Nhất Nhiên.
Trần Tuý nhìn cô, trong lòng lại dấy lên cảm giác không nỡ. Anh phát hiện mình ngày càng tham lam, muốn mỗi ngày đều có thể trông thấy Chân Điềm.
“Vậy em đi trước nhé.” Chân Điềm chào tạm biệt bọn họ một lần nữa, cô chuẩn bị xoay người đi lấy xe thì đột nhiên Trần Tuý gọi cô lại: “Chờ chút.”
Chân Điềm quay lại, nhìn anh với vẻ không hiểu, “Còn có chuyện gì ạ?”
“Ừm…” Vừa rồi là Trần Tuý bị xúc động nên mới gọi cô lại, cũng may anh nhanh chóng tìm được cái cớ cho mình, “Nói ký tên cho mẹ em nhưng lại cứ quên mất.”
“À, cái này hả, không vội đâu ạ.”
Trần Nhất Nhiên nhìn bọn họ, ngây ngô hỏi: “Mẹ của chị Điềm Điềm là người hâm mộ của cậu ạ? Vậy sao chị Điềm Điềm không đưa cậu đến gặp mẹ chị trực tiếp luôn? Thế này còn vui hơn là ký tên nữa.”
Trần Tuý bình tĩnh liếc cậu một cái rồi không nói gì, Chân Điềm gãi đầu, cô thầm nghĩ sao đứa nhỏ này nói chuyện khó trả lời thế?
“Ặc, cái này chắc không tiện lắm đâu.”
“Sao lại không tiện vậy ạ?” Trần Nhất Nhiên gặng hỏi đến cùng.
“Cậu em không tiện lắm.”
“Anh rất tiện.” Giọng nói của Trần Tuý đột nhiên vang lên, tiếp đó Trần Nhất Nhiên vỗ tay tuyên bố: “Vậy chị Điềm Điềm có thể đưa cậu về gặp mẹ của chị rồi!”
Chân Điềm: “???”
Là như vậy à?
“Cậu ơi, ngày mai cậu có rảnh không?” Trần Nhất Nhiên không cho Chân Điềm thời gian suy nghĩ mà bắt đầu lên kế hoạch cho bước tiếp theo.
Trần Tuý nói: “Ngày mai cậu không phải dẫn tin tức buổi trưa nên có thể về sớm.”
“Chị Điềm Điềm thì sao ạ?” Trần Nhất Nhiên lại nhìn Chân Điềm.
“…” Chân Điềm không biết nếu cô đưa Trần Tuý về nhà thì sẽ có chuyện gì, nhưng ngày mai là thứ Hai, nên sẽ chỉ có bà Vương Thục Trân ở nhà, cô ứng phó một mình bà vẫn được, “Vậy thì trưa mai đi, anh tan làm thì gọi điện cho em, để em gửi địa chỉ nhà cho anh.”
“Được.” Trần Tuý nhìn cô, ở giữa hai lông mày cũng đã hiện lên ý cười.
Sau khi Chân Điềm lái xe đến quán, cô vừa lau ly bia, vừa suy nghĩ về chuyện này.
Sao mọi chuyện lại phát triển đến như vậy rồi??
Cô cảm thấy một người trưởng thành như cô đây lại không qua nổi một cậu nhóc chỉ mới tám tuổi.
Uầy, thôi được rồi, có gì đáng xấu hổ đâu. Anh ấy không ngại thì cô ngại cái gì. Nhưng nếu bà Vương Thục Trân mất kiểm soát thì sao giờ? Mấy cô gái nhỏ trên mạng nếu nhìn thấy thần tượng thì sẽ trở nên rất điên cuồng đó.
Chân Điềm lo lắng một lúc, sau đó cô lại yên tâm.
Bà Vương Thục Trân đã lớn tuổi rồi.
À, thừa dịp bà Vương Thục Trân còn chưa ngủ, cô có nên gọi cho bà bảo trưa mai nấu nhiều đồ ăn không? Trong lúc nghĩ thế, Chân Điềm đã cầm điện thoại rồi bấm số của mẹ cô.
“Có chuyện gì?”
Nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia, Chân Điềm tỉnh táo lại: “À, trưa mai có bạn con đến nhà ăn cơm, mẹ nấu nhiều đồ ăn chút nha.”
Sau khi tốt nghiệp đại học, Chân Điềm chưa bao giờ đưa bạn bè về nhà ăn cơm. Mà chỉ thường hẹn gặp bạn bè, bởi mọi người thích ăn ở ngoài hơn. Con bé bỗng gọi điện nói như thế, lại khiến bà Vương Thục Trân cảm thấy có gì đó không bình thường: “Bạn nào?”
“Một người bạn học hồi cấp ba.”
Lại là bạn cấp ba? Bà Vương Thục Trân thưởng thức từ này, “Bạn cấp ba nam hay nữ?”
Lúc này Chân Điềm không muốn nói là Trần Tuý sẽ đến, nên cô nói đại để gạt bà, “Trưa mai mẹ sẽ biết.”
“Ồ.” Dù sao, Chân Điềm cũng muốn đưa người ta về nhà rồi, đây là một tiến bộ rất lớn so với những lần trước, bà Vương Thục Trân không muốn doạ cô sợ cô đổi ý, “Vậy bạn con thích ăn gì?”
“Hả…” Cái này Chân Điềm thật sự không rõ, bình thường Trần Tuý đến quán cô cũng không gọi món ăn ở nhà nào, “Mẹ muốn nấu gì thì nấu ạ, làm món mẹ giỏi nhất là được rồi.”
Thật ra cô có thể gọi Trần Tuý hỏi anh, nhưng bây giờ đã muộn thế này, cô không muốn quấy rầy việc nghỉ ngơi của anh.
Ngày mai anh còn phải dậy sớm để đi làm.
“Vậy đi, sáng mai mẹ kêu trang trại giao thêm chút đồ ăn.” Mỗi tuần trang trại đều giao thức ăn cho nhà cô một lần, để ăn hết trong tuần đó. Nghĩ đến ngày mai tiếp đãi khách quý thì bà Vương Thục Trân quyết định mua thêm ít thịt và rau quả.
“Vâng, vậy nha, mẹ ngủ ngon!” Chân Điềm nói xong thì lập tức cúp máy.
Ahhhh cô hồi hộp quá đi!
Đừng, tỉnh táo chút đi Chân Điềm! Mày chỉ đưa thần tượng của bà Vương Thục Trân về gặp bà chứ không phải đưa con rể của bà về ra mắt! Có hồi hộp thì phải là mẹ cô mới đúng!
Chân Điềm ôm ngực mình, hít một hơi thật sâu.
Chu Linh nâng ly rượu trong tay cô, rồi hỏi A Trung đang trong quầy bar: “Hôm nay bà chủ cậu bị sao vậy? Một mình ở đó biểu diễn cái gì thế?”
A Trung nhìn Chân Điềm đang vuốt ve trái tim mình rồi hít vào thở ra thì nói: “Chắc là đang tu tiên.”
Chu Linh: “…”
Cả đêm này Chân Điềm ngủ không ngon giấc, sau khi tỉnh dậy lúc mười giờ, việc đầu tiên cô làm là vội vàng soi gương xem có quầng thâm dưới mắt không.
Hình như là có.
Chân Điềm nhanh chóng đi tìm mặt nạ mắt, rửa mặt xong cô bôi lên, sau khi bôi, cô dùng thêm một lớp kem nền, chắc là không nhìn thấy được đâu.
Cô còn đang nhìn mình trong gương thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng ngủ. Cô đi ra khỏi phòng thay quần áo, nhìn xem người gọi, và đầu óc đột nhiên trở nên tỉnh táo: “Học trưởng, sớm vậy.”
Tiếng cười nhẹ của Trần Tuý vang lên bên tai Chân Điềm một cách rõ ràng, “Không còn sớm nữa, anh dẫn bản tin sáng sớm xong lâu lắm rồi.”
“Ặc, vậy chào buổi sáng ạ!”
Trần Tuý lại cười khẽ một tiếng, cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính: “Lát nữa anh có cuộc họp với lãnh đạo trong đài, liên quan đến chương trình mới, nên có thể sẽ tan làm hơi trễ.”
“À, không thành vấn đề, anh họp xong thì gọi lại cho em.”
“Ừ, anh sẽ xong ngay.”
“Vâng.”
Ngay khi Chân Điềm vừa nói chữ ‘vâng’ xong thì cô nghe thấy có người đang gọi Trần Tuý ở đầu bên kia, vì vậy cô nói với anh: “Anh nhanh đi đi.”
“Được rồi, lát gặp nhé.” Trần Tuý cúp điện thoại, cầm tài liệu đã chỉnh sửa xong trên bàn lên rồi đi theo Điền Sâm. Điền Sâm liếc anh một cái, rồi nửa đùa nửa thật hỏi anh: “Vừa rồi gọi điện cho bạn gái à?”
“Vâng… Gần như vậy.”
Điền Sâm bật cười, vỗ vai anh: “Cuối cùng cậu cũng được khai thông rồi? Nhưng e là mấy cô gái trong đài chúng ta sẽ rất đau lòng đấy.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Lư Phàm đứng phía sau nhìn bọn họ, mím môi thật chặt. Tại cuộc họp thường kỳ sáng nay, Điền Sâm đã chính thức công bố chương trình mới thay thế cho ông Trịnh, đồng thời cũng xác định người dẫn chương trình là Trần Tuý. Anh ta luôn biết, Điền Sâm thiên vị Trần Tuý hơn. Nhưng chuyện chương trình mới lần này, lại không nói năng một tiếng gì mà đã quyết định là Trần Tuý, vì vậy anh ta không thể chấp nhận được.
Tại sao lại là Trần Tuý? Anh ta kém hơn Trần Tuý ở chỗ nào?
Bản thảo trên tay anh ta dần dần bị bóp nát.
Trần Tuý họp xong thì đã mười một rưỡi, anh thu xếp tài liệu về chương trình mới rồi bỏ vào túi, chuẩn bị mang về nhà để xem tiếp. Sau khi thu dọn xong, anh lấy điện thoại gọi cho Chân Điềm.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, gần như ngay sau đó đã có giọng cô truyền đến, “Anh họp xong rồi hả?”
“Ừm, bây giờ anh đi lấy xe, em có thể gửi vị trí cho anh.”
“Vâng.” Chân Điềm cúp máy rồi gửi vị trí nhà cô cho anh. Sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Trần Tuý, cô liền chạy đến trước gương chỉnh lại tóc, sau đó nhảy nhót đi xuống lầu: “Mẹ, con ra ngoài đón…”
Chưa kịp thốt ra hai chữ ‘bạn con’ thì Chân Điềm đã sững sờ đứng tại bậc thang.
Chuyện gì xảy ra thế? Nay không phải là thứ hai à? Sao cả ông Chân với Chân Hi đều ở nhà???
Ông Chân đang ngồi trên sô pha xem máy tính bảng, nghe thấy tiếng cô thì ông ngẩng đầu nhìn. Chân Hi đang ngồi trong quầy bếp uống sữa, vừa nhìn thấy cô liền mỉm cười chào hỏi: “Tâm trạng không tệ.”
Chân Điềm: “…”
Cô ngẩn người một lúc, cuối cùng cũng chống lại được cơn sốc này, “Mẹ, sao bố với anh đều ở nhà vậy?”
Ông Chân ho khan một tiếng, ra vẻ không biết gì, “Hôm nay, bố với anh con xin nghỉ nửa ngày, chiều mới đến công ty.”
Chân Điềm giật khoé miệng, “Không đúng, bố với anh một người là Tổng giám đốc, một người là Phó giám đốc, cùng xin nghỉ phép không đến công ty thì người khác sẽ cho rằng công ty sắp đóng cửa đó!”
Chân Hi khinh thường cười thành tiếng, “Đừng lo, ngoài em ra thì không ai nghĩ vậy đâu.”
“Hơn nữa, công ty vẫn còn Chủ tịch mà.” Ông Chân nói xong câu này thì nhìn sang bà Vương Thục Trân, “Bà có muốn gọi ông nội Chân Điềm đến không?”
Chân Điềm: “???”
Học trưởng, anh đừng đến đây! Trong nhà có đầm rồng hang hổ đang đợi anh đó!
Bà Vương Thục Trân nhìn thấy Chân Điềm đứng đó với sắc mặt tái mét thì vẫn còn chút lương tâm, “Thôi hôm nay không gọi ông nội con bé qua nhà nữa, chỉ là một người bạn đến dùng bữa thôi mà, không cần thiết phải làm phiền đến người già đâu.”
“Ừ, vậy được.” Vợ đã nói thế thì ông Chân cũng không phản đối.
Chân Điềm cười khan hai lần, rồi sau đó vội vàng về phòng gọi điện cho Trần Tuý.