• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuộc thi bắt đầu, mọi người vô cùng hào hứng trông mong hai đại cao thủ trong Hoàng cung quyết đấu. Tuyết Tùng khinh miệt nhìn Tử Tu, Tử Tu thì lễ phép mỉm cười, hai người đều không nói gì mà đồng loạt bắt tay vào nấu nướng.

Tiểu thái giám của hai bên bắt đầu bận rộn nhóm lửa, đưa dao, rửa nguyên liệu, chuẩn bị đĩa… Toàn bộ sân đấu khí thế ngút trời, người xem cũng sôi trào hừng hực.

Hách Xá Lý Tuyết Tùng từ trên bàn cầm một thứ lên, mọi người đồng loạt nhóng cổ lên nhìn thì thấy đó là một con vịt. Con dao trong tay phải của hắn xoay một vòng trên lòng bàn tay, sau đó hắn chém liên tục lên trên con vịt. Khi mọi người đang phỏng đoán xem hắn đang làm gì thì hắn đã dừng tay lại.

Một giây sau, toàn thể xương cốt trong con vịt đều rơi xuống mà da thịt thì hoàn toàn không hề bị thương tổn.

Mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi, muốn luyện thành kỹ xảo này thì không phải chỉ cần bỏ ra một, hai năm là được. Khó trách hắn có thể trở thành ngự trù người Mãn lợi hại nhất.

Tuyết Tùng đắc ý cười, sau đó lại một dao xả con vịt ra làm hai rồi tay trái cầm lấy nửa con vịt, tay phải đổi sang một con dao khác nhỏ hơn. Lần này thì mọi người đã có kinh nghiệm, không dám chớp mắt mà nhìn chăm chú vào động tác tay của hắn.

Tuyết Tùng cầm lấy nửa thân vịt sau đó giơ lên, tay phải từ từ tới gần rồi đột nhiên động tác nhanh lên. Mọi người thấy vài ánh dao lóe sáng lên theo hình vòng cung trên thân vịt, tư thế của Tuyết Tùng không những vô cùng tao nhã mà còn đầy tiêu sái.

Lần này thì mọi người không thấy trên thân vịt có gì thay đổi, vì thế đều sôi nổi đoán xem Tuyết Tùng vừa làm cái gì. Thực ra thì mọi người không nhìn thấy bất kỳ thay đổi gì là vị họ ở cách khá xa còn tất cả những tiểu thái giám đứng gần đều có thể nhìn thấy trên thân vịt được rạch rất nhiều hình cung theo quy luật, những hình cung này hợp lại thành hình lông phượng hoàng.

Tuyết Tùng không hề ngừng tay, lại cầm lấy nửa con vịt còn lại lên. Thế nhưng lần này thì không mấy người tiếp tục chú ý đến hắn nữa vì họ đều bị Tử Tu hấp dẫn ánh mắt.

Tử Tu đem nấm hương đã được nướng qua ngâm trong nước lạnh rồi biểu diễn đao công thần kỹ của riêng mình. Tử Tu khi chìm đắm trong nấu nướng quả thật toát ra một loại ánh sáng làm lóa mắt người khác, toàn thân tỏa ra sự mê hoặc trí mạng. Đây là lần đầu tiên Khang Hy nhìn thấy Tử Tu nấu ăn.

Miệng Tử Tu khẽ cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ nhàng tràn đầy ấm áp mà tự tin. Hai mắt trong vắt sáng ngời, trong mắt chỉ có những nguyên liệu phía trước. Tay trái y cầm lấy một cái nấm hương, giữa hai ngón của tay phải kẹp một lưỡi dao mỏng tinh xảo. Cánh tay vừa nhấc thì mọi người như thấy mắt mình hoa lên, Tử Tu đã bắt đầu tỉa nấm hương.

Nấm hương được tỉa xong liên tiếp bay lên trên đĩa; mọi người để ý thấy tất cả những cây nấm hương đều được cắt tỉa thành hình cây có cành rất tinh xảo! Tất thảy mọi người đều không nhịn được mà kinh hô… Lâm Tử Tu này thật sự không phải là võ lâm cao thủ đấy chứ? Tốc độ, độ mạnh, yếu, độ chuẩn xác không thứ nào là không hoàn mỹ cả.

Dung Nhược bật cười khoái trá, dường như người đang được mọi người sùng bái là hắn. Hắn thì đã từng nhìn thấy Tử Tu nấu nướng rồi nên không quá kinh ngạc như mọi người, thế nhưng ngược lại trong lòng hắn lại có một chút cảm giác khó chịu như thứ thuộc về mình bị cướp đi vậy.

Hai mắt Khang Hy se lại, ánh mắt tựa như không bao giờ muốn rời khỏi hình bóng khiến cho tất thảy mọi người phải chú ý kia nữa.

Tử Tu thì hoàn toàn không biết đến suy nghĩ trong lòng của họ, trong mắt Tử Tu bây giờ chỉ có những cây nấm hương và lưỡi dao trên tay mình. Động tác của Tử Tu dường như đã trở thành một loại quán tính, mọi người cảm thấy chỉ cần Tử Tu cắt tỉa xong thì những cây nấm hương đều bay theo cùng một quỹ đạo đáp xuống đĩa một cách chính xác.

Trình Lễ từ xa xa xem động tác của Tử Tu, thầm nghĩ: “Đao công của đứa nhỏ này lại tiến bộ rồi.”

“Lâm ngự trù này quả nhiên có vài phần tài năng.” Vinh tần nhỏ giọng khen ngợi.

“Đúng thế, thức ăn của y làm rất ngon, khi nào có cơ hội thì tỷ tỷ nhất định phải nếm thử.” Huệ tần thì thầm với nàng.

Vinh tần gật đầu cười cười, không biết rằng những lời họ vừa trao đổi đều lọt vào tai Tuyết San. Tuyết San thì vô cùng khó chịu, tức giận mà không có chỗ để trút. Nàng im lặng cầu nguyện cho biểu ca của mình thắng cuộc. Nếu như Lâm Tử Tu kia mà thắng thì không phải ả Huệ tần kia càng thêm đắc ý trước mặt nàng sao?

Tuyết Tùng quả nhiên không để cho Hoàng hậu phải thất vọng. Trong khi mọi người đang thưởng thức đao công của Tử Tu thì hắn đã làm xong đuôi rồng và thân rồng, tiếp theo đang chuẩn bị làm đầu rồng và đầu phượng.

Phần đầu rồng và đầu phượng thì dùng nguyên liệu rất đơn giản là cà rốt. Nhưng củ cà rốt này được lựa chọn rất kỹ lưỡng từ màu sắc đến độ lớn, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là tay nghề của trù sư.

Tuyết Tùng cầm một củ cà rốt gọt bỏ vỏ và phần đầu đi rồi cẩn thận khắc thành đầu rồng. Lại cầm thêm một củ khác và dùng cách thức tương tự khắc thành đầu phượng.

Bên này hắn đã làm được hơn phân nửa công đoạn thì Tử Tu bên kia cũng không chậm hơn bao nhiêu. Sau khi tỉa nấm hương xong, Tử Tu lại chọn những quả dưa chuột đẹp nhất cắt thành những hình quạt. Dưa chuột là một trong những thứ rất khó cắt tỉa vì phải biết cách khống chế lực, nếu dùng nhiều lực quá thì dưa chuột sẽ bị nát, nếu dùng ít lực quá thì lại không tỉa được hình đẹp. Nhưng Tử Tu cắt dưa chuột thành hình quạt tuyệt đẹp, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ sai sót gì.

Sau khi tỉa xong, tay trái Tử Tu bưng đĩa đồ ăn lên đặt trước ngực, tay phải cầm dao xoay vài vòng rồi hướng sống dao ra ngoài. Cổ tay Tử Tu khẽ động, những miếng dưa chuột hình cánh quạt từng mảnh từng mảnh bay lên rồi rơi xuống trên đĩa nấm theo thứ tự, tạo thành những phiến lá cây hoàn mỹ.

Tử Tu lại dùng ức gà và lòng trắng trứng xếp lên đĩa tạo thành hình tiên hạc vô cùng tao nhã, cuối cùng thì dùng anh đào tỉa thành hình những đóa hoa nhỏ điểm xuyết cho khu rừng.

Mà lúc này bên Tuyết Tùng cũng đã hoàn thành xong món của mình. Sau khi khắc đầu rồng và đầu phượng rồi, Tuyết Tùng lại chế tác cánh phượng hoàng và lông vũ, cuối cùng thì tạo thành một đôi long phượng với tư thế đang chuẩn bị bay lên trời cao.

Nhìn thời gian thì còn đến hơn nửa khắc nữa.

Tuyết Tùng hoàn thành xong trước, hắn liếc mắt nhìn sang thì thấy Tử Tu còn đang vùi đầu chế biến nên càng thêm đắc ý. Tuyết Tùng nhìn về phía chủ khảo, ánh mắt của hắn chạm phải ánh mắt của Tuyết San, Tuyết San nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo hắn làm rất tốt.

Nửa khắc sau thì Tử Tu cũng làm xong, Lương Cửu Công đi đến giữa hai người, gõ đồng la tuyên bố: “Đã đến giờ.”

Âm thanh tuyên bố vang lên thì mọi người lại tiếp tục thảo luận xôn xao. Hai bên đều đã hoàn thành xong tác phẩm của mình, mọi người đều ngóng đợi xem ai làm được món ăn ngon hơn.

“Hách Xá Lý Tuyết Tùng hoàn thành xong trước, cho nên sẽ thử món của ngươi trước, Hách Xá Lý ngự trù, xin mời.” Lương Cửu Công làm tư thế mời, Tuyết Tùng cũng đáp lễ lại với hắn rồi sau đó bưng đĩa lên trên bàn chủ khảo.

“Hoàng thượng, nương nương cùng với các vị đại nhân, món của nô tài là “Long Phượng Trình Tường”. Mời các vị thưởng thức.” Tuyết Tùng đặt món ăn lên trên bàn.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng lấp lánh, trên đĩa là một đôi long phượng kề đầu vào nhau, đằng long ngạo thị vạn vật, tượng trưng cho quyền uy vô hạn của Hoàng đế, thái phượng cao quý tuyệt đẹp, tượng trưng cho Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ. Món ăn vừa được bày ra lập tức chiếm được ngưỡng mộ của mọi người.

Món ăn giữa bàn tỏa ra một mùi hương độc đáo, quyến rũ mọi người phải thưởng thức nó.

Khang Hy cầm đũa gắp một mảnh lông phượng hoàng. Thịt vịt được thái rất mỏng, nếu gắp nhẹ thì dường như sẽ tuột khỏi đũa. Khang Hy đưa vào trong miệng từ từ thưởng thức, không lộ ra vẻ yêu thích hay chán ghét gì.

Kế tiếp là Tuyết San, nàng chọn gắp một miếng ở lông đuôi phượng. Lông đuôi phượng làm từ thịt nướng và tôm thịt xắt miếng chế thành, so với thịt vịt thì lại có một hương vị độc đáo khác hẳn. Sau khi ăn một miếng thì Tuyết San không nhịn được mà lộ ra ý cười, món này so với tất cả những món trước kia nàng ăn ngon hơn bội phần. Xem ra biểu ca đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Tiếp theo là đến lục bộ thượng thư. Mọi người đều chọn ăn ở những vị trí khác nhau nhưng sau khi ăn thì ai nấy cũng đều nhất loạt gật đầu, lộ ra nụ cười hài lòng. Ngay cả những ai không được ăn mà nhìn thấy biểu cảm của họ thì cũng biết là món ăn này nhất định không phải là ngon bình thường.

Dung Nhược khẽ hừ nhẹ một tiếng, nghĩ bụng món ăn của Tử Tu nhất định sẽ ngon hơn của người này nhiều. Đối với món ăn của Tử Tu làm thì Dung Nhược đã có một loại tín nhiệm mù quáng. Dung Nhược cảm thấy chỉ cần là món của Tử Tu nấu thì nhất định sẽ rất ngon.

Thấy mọi người đã nếm xong rồi, Tuyết Tùng mang đĩa lùi xuống. Lương Cửu Công lại hô: “Tiếp theo là món của Lâm Tử Tu, Lâm ngự trù.” Không biết tại sao trong tiềm thức của Lương Cửu Công, hắn cảm thấy người thắng sẽ là Lâm ngự trù này.

Tử Tu bưng món của mình đến trước mặt mọi người, giới thiệu: “Món này của nô tài có tên là “Tùng Hạc Duyên Niên”, mời Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cùng các vị đại nhân thưởng thức.”

Tử Tu đặt đĩa lên bàn, sau đó giở tấm đậy lên.

Trên đĩa là một bức tranh cây tùng và tiên hạc, nguyên liệu nấu món ăn này vô cùng đơn giản, thách thức lớn nhất của món này chính là kiểm tra công phu dùng đao của trù sư. Thật ra thì tất cả mọi người đều biết, nguyên liệu càng đơn giản thì để làm ra một món ăn cực phẩm lại càng khó khăn.

Khang Hy gắp một nhánh cây tùng, trên cành cây được phủ sẵn một lớp gia vị, hắn chỉ cảm thấy hương vị thanh tao mà ngon miệng. Tất cả mọi cảm xúc khó chịu đều tan thành mây khói. Thức ăn của Tử Tu luôn có loại công hiệu này, có thể khiến cho tinh thần của hắn trở nên thư thích.

Tuyết San gắp một nhánh lông tiên hạc, cảm thấy hương vị rất thanh đạm chứ không đậm đà bằng món của Tuyết Tùng. Tất cả những người còn lại đều nếm thử, phản ứng cũng không có gì đặc sắc lắm.

Tử Tu lui về chỗ, Lương Cửu Công lại tiếp tục hô: “Món ăn của hai vị ngự trù đã được thử xong, xin chư vị chọn ra người chiến thắng.”

Tuyết Tùng liếc nhìn sang Tử Tu thì thấy Tử Tu chỉ nhàn nhạt mỉm cười, tựa như không quan tâm đến kết quả. Thấy thế thì Tuyết Tùng lộ ra một nụ cười trào phúng, ngươi còn bày đặt ở đó giả vờ cái gì?

Dung Nhược nhìn chăm chú vào a mã của mình, âm thầm ra hiệu cho ông nhưng mà Minh Châu đang bận thảo luận với vị thượng thư bên cạnh nên chẳng nghe được tiếng lòng của hắn.

Khang Hy nghĩ thầm, quả nhiên vẫn chỉ có Tử Tu mới nấu được món ăn hợp khẩu vị của mình.

—————

Ru: = = 2 món trên là tác giả chế đó, cũng dựa theo tên tranh thau hà, còn vụ 2 bạn chế được bức tranh như vầy thì bạn Ru hổng tin =))Mà nói thiệt nghen, tác giả này viết còn non tay quá, miêu tả món ăn nghe hông hấp dẫn mấy, mình đã cố gắng hết sức để xào cho nó hay hơn nhưng chỉ được thế thau =v=

Long Phượng Trình Tường1

Tùng Hạc Duyên Niên2

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK