Mấy năm ở chung với nhau, da mặt của Tử Tu một chút cũng không thay đổi, vẫn hay ngượng ngùng đỏ mặt. Vội vàng đi theo phía sau Khang Hy tiến vào ôn tuyền dành riêng cho Hoàng đế, Tử Tu cảm thấy dường như ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người y.
Khang Hy thì lại dương dương tự đắc, nghĩ đến những việc lát nữa có thể làm thì tâm tình vô cùng thư sướng. Làm trong ôn tuyền, thật sự là chưa từng trải nghiệm qua. Nghe nói nước ở đây rất ấm, không biết rốt cuộc là nước ấm ơn hay bên trong của Tử Tu ấm hơn đây? Trong đầu của Hoàng đế toàn là tà niệm, tự mình vui sướng.
Lương Cửu Công tự giác đóng cửa lại cho họ, phân phó đám thị vệ đứng ra xa một chút. Đương nhiên bọn thị vệ rất vui vẻ, nếu nghe thấy những gì không nên nghe thì không tốt lắm.
Điều kiện ở ôn tuyền này thật tốt, đầy đủ mọi thứ, bao gồm cả mấy thứ đồ dùng cho phương diện nào đó. Tử Tu chỉ mới liếc mắt nhìn mấy thứ đồ chơi kia thì liền xấu hổ đến đỏ mặt. Tựa hồ nhìn ra Tử Tu quẫn bách, tâm tính hay trêu cợt của Khang Hy lại lập tức sống lại.
Hắn tùy tay cầm lấy một thứ đồ vật bằng kim loại có tạo hình kỳ lạ nhưng lại rất tinh xảo đưa ra trước mặt Tử Tu, cực kỳ thô bỉ mà cười nói: “Biết đây là cái gì không?”
Tử Tu nhìn khí cụ trong tay Khang Hy, thứ đồ chơi kia cùng với chỗ nào đó lúc cứng rắn lên không khác nhau là mấy, điểm duy nhất khác biệt đó là trên mặt còn có khắc một ít hoa văn cổ xưa. Sắc mặt của Tử Tu thoạt đỏ thoạt tái xanh, nghĩ thầm đừng nói người này định dùng nó để đối phó với mình chứ?
Khang Hy âm hiểm cười: “Nghe nói thứ này rỗng ruột, đổ nước nóng vào bên trong, ngươi sẽ rất thoải mái nga.”
“Hoàng… Hoàng thượng, hôm nay bụng ta đau…” Tử Tu nhìn trái nhìn phải, chỉ là không chịu nhìn Khang Hy, nói chính xác là không dám nhìn cái thứ trong tay hắn.
“A? Vậy để ta gọi thái y đến chẩn bệnh cho ngươi.” Nói xong thì buông thứ gì đó trong tay dợm bước ra ngoài, chỉ là vừa xoay người thì đã bị Tử Tu ngăn cản.
“Đừng gọi ngự y, ta nghỉ ngơi là tốt rồi.” Nói đùa, gọi thái y đến thì không phải lộ hết rồi sao?
Khang Hy sớm biết Tử Tu sẽ nói thế, vì vậy ôm Tử Tu thấp giọng dụ dỗ: “Nghe nói ngâm ôn tuyền rất có lợi cho thân thể, Tử Tu, chúng ta đi xuống thử một chút đi, cố gắng ngâm càng nhiều thì bụng sẽ không đau đâu.”
“Được rồi.” Chỉ cần ngươi không sử dụng mấy thứ kỳ quái gì đó thì bụng ta làm sao đau được, Tử Tu nghĩ thầm.
“Ha ha.” Khang Hy phát ra tiếng cười sung sướng, Tử Tu nghĩ gì đều viết hết cả trên mặt. Đứa ngốc này, còn nghĩ rằng mình qua mặt được hắn sao? Bất quá, Tử Tu như vậy mới đáng yêu.
Đi ra sau bình phong, Khang Hy bắt đầu cởi quần áo, hắn cởi rất chậm, cố ý tra tấn thần kinh của Tử Tu, thấy Tử Tu ở bên ngoài không biết làm sao thì hắn liền cảm thấy rất thú vị. Rốt cục chỉ còn lại một lớp y phục lót và khố, hắn bắt tay đặt trên nút thắt, sau đó quan sát phản ứng của Tử Tu.
“Tử Tu, còn không vào thay y phục?”
“Ta… lát nữa ta thay, Hoàng thượng cứ thay trước đi.”
“Vậy được rồi, ngươi không phải đau bụng sao? Cần phải mau lên một chút.” Khang Hy cũng không nói nữa, thay dục bào xong thì đi ra ngoài. Tử Tu đứng ở một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lén liếc nhìn Khang Hy một cái rồi lại cụp mắt xuống.
Thấy Khang Hy đi vào ôn tuyền, Tử Tu liếm môi dưới, lẻn ra sau bình phong, y không biết mình đang khẩn trương cái gì, theo lý thuyết đã cùng Khang Hy làm nhiều như vậy rồi thì phải sớm quen rồi mới đúng. Nhưng sự thật lại tương phản, ở chung càng lâu, y càng khẩn trương.
Tử Tu cởi một hạt nút áo, ngón tay run lên, nghĩ đến việc lát nữa phải làm, y vừa quẫn bách, thẹn thùng nhưng lại loáng thoáng có chút chờ mong. Tử Tu cảm thấy mình có hơi biến thái, cư nhiên lại đi mong chờ loại chuyện này.
Tử Tu đổi quần áo xong thì đi ra ngoài, tốc độ chẳng kém gì ốc sên, đi hết nửa ngày mới đến bên cạnh ôn tuyền.
Khang Hy đưa lưng về phía Tử Tu, thoải mái mà ngồi dựa vào thành bể, nghe thấy Tử Tu phát ra tiếng động cũng không quay đầu. Trong lòng Tử Tu thoáng an tâm một chút, nghĩ thầm mình vừa rồi đúng là đã lo lắng quá nhiều. Đang lúc Tử Tu đang thở nhẹ ra thì cảm thấy dưới chân bị kéo mạnh, thân thể không trụ vững liền té vào trong bể.
“Bõm.” Nước trong bể văng ra tung tóe, Tử Tu bị ngộp đến đỏ mặt, bỗng cảm thấy bên hông bị túm lấy, là cánh tay của Khang Hy vòng qua.
“Tử Tu, không ngờ ngươi lại chủ động yêu thương nhung nhớ, ta thật cao hứng.” Khang Hy đỡ Tử Tu lên, chỉ là vị trí biến hóa một chút, lần này biến thành Tử Tu tựa vào bờ ao, hai tay Khang Hy chống lên thành bể nhốt Tử Tu ở trong.
“Khụ khụ…” Tử Tu cố gắng ho ra nước bị sặc, trong lòng oán thầm cả trăm lần. Y nào có yêu thương nhung nhớ, rõ ràng là người này cố tình kéo y vào.
Khang Hy kéo Tử Tu vào trong lòng vỗ nhẹ sau lưng, dục bào của cả hai ướt nhẹp dính sát lên người, đường cong cơ thể như ẩn như hiện. Khang Hy liếm môi, đậu hủ tươi mới như vậy, hắn không ăn chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Ho nửa buổi, Tử Tu mới dần dần dừng lại, Khang Hy mê luyến vuốt ve gò má của Tử Tu, cảm thấy yêu thích không buông tay. Tử Tu ngửa mặt lên trời thở dài, vừa rồi còn cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, xem ra đúng là mình suy nghĩ không đủ nhiều, người này thật sự là rất ác liệt.
“Hoàng thượng, bụng ta đau.” Tử Tu bổn cũ soạn lại.
Khang Hy híp mắt: “Ta biết một phương pháp trị đau bụng, Tử Tu, chúng ta thử xem đi, cam đoan sau khi thử xong bụng ngươi sẽ không đau nữa.”
“Không cần, ta nghỉ ngơi là tốt rồi. Hoàng thượng, ta lên trước.” Nói xong liền tránh ra khỏi cái ôm của Khang Hy, chỉ là Khang Hy sao dễ bị qua mặt như vậy, thứ tới tay rồi hắn sẽ không để bay mất.
“Tử Tu, tin ta một lần thôi.” Khang Hy hôn lêm hai má Tử Tu, sau đó chuyển qua bờ môi, chậm rãi đem đầu lưỡi dò xét tiến vào.
“Ưm…” Tử Tu bị hôn đến toàn thân như nhũn ra, chỉ có thể nửa dựa lên người Khang Hy, Khang Hy càng hôn càng hăng say, nhân tiện bắt đầu cởi y phục của Tử Tu ra.
Khi hai người đang hôn đến say mê thì bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng đập cửa dồn dập, ở giữa còn mang theo một giọng trẻ con non nớt: “Hoàng a mã, Hoàng a mã, nhi thần mang trà đến cho người đây, Hoàng a mã…”
“Đại a ca, người không thể vào được, Hoàng thượng đang ngâm ôn tuyền ở bên trong…” Đây là tiếng nói bất đắc dĩ của Lương Cửu Công.
“Ngươi tránh ra, ta muốn gặp Hoàng a mã.”
Khang Hy: “…”
Tử Tu: “…”
Không thể thân thiết nổi nữa, đầu Khang Hy như bốc khói, chỉ hận không thể bịt kín cái miệng của con mình.
Bên ngoài còn đang nhất quyết không tha mà gọi to: “Hoàng a mã, mở cửa đi mà, đây là trà nhi thần tự mình pha đó!”
Tử Tu cười thầm, nói: “Hoàng thượng, hay ngươi đi xem thử trước đi.”
“Không có đi đâu hết!” Thanh âm của Khang Hy phóng đại, cả giận: “Lương Cửu Công, mang Đại a ca đến chỗ Huệ phi ngay, không có trẫm cho phép không được đến đây!”
“Dạ!” Lương Cửu Công toát một thân mồ hôi lạnh, may mà Hoàng thượng không nói gì đến xử phạt hắn. Lương Cửu Công nhìn Đại a ca trước mặt, nghĩ bụng thiếu chút nữa là bị đứa nhỏ này hại chết.
Nghe thấy Hoàng đế lên tiếng, Đại a ca không dám hét to nữa, bé nghe được Hoàng a mã đang tức giận nhưng không hiểu vì cái gì. Đại a ca chu cái miệng nhỏ đi theo Lương Cửu Công về chỗ Huệ phi, vừa đi vừa oán giận.
“Hoàng thượng, Đại a ca hiểu chuyện như vậy, sao ngươi không thân thiết với nó một chút?” Tử Tu đào thoát khỏi cái ôm của Khang Hy, tránh cách xa một chút.
Khang Hy đen mặt đáp: “Vậy mà gọi là hiểu chuyện? Thật không biết Huệ phi dạy dỗ nó thế nào nữa? Không biết trẫm đang bận sao?”
“Cái này cũng kêu bận?” Tử Tu nhỏ giọng nói thầm, rõ ràng là đang hưởng thụ mà.
“Ngươi đang nói gì?” Khang Hy từng bước tới gần Tử Tu, sắc mặt tốt hơn.
“Nô tài cái gì cũng không nói.”
“À, vậy chúng ta tiếp tục đi.” Nói xong lại ôm Tử Tu hôn xuống, Tử Tu lần này có chuẩn bị, biết trước ôm chặt eo Khang Hy, Khang Hy vui vẻ, hôn càng thêm dùng sức.
Hai người gắt gao ôm chặt lấy nhau, không biết từ khi nào y phục của Tử Tu đã bị cởi sạch. Khang Hy vội trút bỏ y phục của mình, cùng Tử Tu trần trụi tương thiếp. Hơi nóng từ ôn tuyền phả lên khiến cho làn da của Tử Tu nhuộm một màu phấn hồng, trông càng thêm xinh đẹp.
Khang Hy hưng phấn đè Tử Tu lên trên thành bể mà hôn mãnh liệt, hai bàn tay còn không an phận mà chạy lung tung. Tử Tu bị Khang Hy châm ngòi thổi gió, đã sớm động tình, nhưng lần này Khang Hy lại không nhanh chóng thỏa mãn Tử Tu mà cứ vuốt ve khắp nơi khiến cho Tử Tu ngứa ngáy khó nhịn.
“Ư…” Tử Tu khổ sở nhẹ nhàng rên rỉ, còn trừng mắt nhìn Khang Hy một cái, chỉ là cái liếc mắt này càng như là khiêu khích, nói trắng ra là như liếc mắt đưa tình chứ chẳng có chút lực uy hiếp nào.
Khang Hy kích động hôn Tử Tu, chỉ hận không thể một ngụm nuốt Tử Tu vào nhưng mà còn chưa đủ, hắn còn muốn Tử Tu chính miệng cầu xin hắn.
Không thể không nói, tính tình của Khang Hy thật sự là càng lúc càng ác liệt.
“Oa… ta muốn gặp Hoàng a mã, ngươi tránh ra, tránh ra…” Bỗng nhiên một trận tiếng khóc lanh lảnh vang lên, lập tức làm cho hai người đang dính như keo dừng động tác.
Tử Tu nhận ra thanh âm của người vừa đến, là Nhị a ca Dận Nhưng.
“Nhị a ca, Hoàng thượng đang ngâm ôn tuyền, người không thể vào được.” Lại là tiếng của Lương Cửu Công, chẳng qua càng nghe càng thấy rất bất đắc dĩ.
“Cẩu nô tài lớn mật, còn không mau tránh ra.” Nhị a ca dừng khóc, lớn tiếng khiển trách.
“Nhị a ca, người đừng làm khó nô tài, là Hoàng thượng sai nô tài cản ở đây, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào!”
“Ngươi nói bậy, Hoàng a mã sao có thể không cho ta vào? Oa oa… ta mặc kệ, ta muốn gặp Hoàng a mã, ta muốn cùng Hoàng a mã ngâm ôn tuyền, oa oa…” Nhị a ca bắt đầu nổi tính xấu, tiếng khóc càng lúc càng thảm thiết không chịu ngừng.
Lại nhìn Khang Hy, sắc mặt còn đen hơn khi nãy, đầu tựa hồ đã bốc lên từng làn khói nhẹ.
“Lương Cửu Công, mang Nhị a ca về, không có sự cho phép của trẫm không cho đi ra ngoài!”
“Dạ!” Toàn thân Lương Cửu Công bắt đầu run rẩy, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị nhóm a ca này hại chết.
“Hoàng thượng, hình như Nhị a ca có chuyện tìm ngươi, ngươi không ra xem thử sao?” Tử Tu vô tội hỏi, cố gắng che giấu dục vọng của mình, nơi nào đó đã ngẩng đầu lên.
Khang Hy giữ chặt tay Tử Tu, oán hận đáp: “Có gì chứ, một đám nhóc con, chỉ biết phá hỏng chuyện tốt của ta.”
“Phụt!” Tử Tu thật không nhịn được, bất quá ngẫm lại cũng đúng, bất luận là ai khi đang làm loại chuyện này bị người khác phá hỏng đều không thể cho sắc mặt hòa nhã được đi? Huống hồ còn bị cắt ngang tới hai lần, ừm, hy vọng không có lần thứ ba, nếu không Hoàng đế nhất định sẽ lột da người đó.
Khang Hy bớt tức giận, ôm Tử Tu tiếp tục cắn, Tử Tu bị hắn cắn đến toàn thân như nhũn ra, trên bờ ngực lưu lại rất nhiều hồng ngân. Nhìn những dấu vết ái muội này, tâm trạng Khang Hy tốt hơn rất nhiều, hắn ác ý dò xét tiểu huynh đệ của Tử Tu khiến cho Tử Tu run bắn người lên.
Ha ha, người này đúng là rất khả ái.
“Hoàng thượng…” Tử Tu yếu ớt kêu lên một tiếng, lần này đổi thành hai mắt Khang Hy nhạt đi, không nhịn nổi nữa. Hắn chẳng khác nào chó săn đói bụng ba ngày, không chút nào đưa tay vói đến phía sau của Tử Tu, chuẩn bị xâm nhập.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, Đức tần nương nương sắp sinh, xin Hoàng thượng hồi cung một chuyến!” Lần này là một âm thanh xa lạ nhưng nội dung thông truyền lại khiến hai người kinh hãi.
“Ung Chính ra đời!” Tử Tu nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Sinh thì sinh, ngươi gấp cái gì? Có gấp cũng phải đợi trẫm xong việc!” Sắc mặt của Khang Hy không còn có thể dùng từ không tốt để hình dung, quả thực đen hơn đáy nồi.
Loại chuyện này bị người liên tục phá ngang nhiều lần, cho dù có là thánh nhân cũng tức giận.
Nghe ra hắn tức giận, bên ngoài lập tức ngưng bặt, người nọ lo lắng đứng đợi, không biết Hoàng thượng đang bận chuyện gì ở bên trong? Bất quá chuyện lớn đến mấy có thể so được với long loại sinh ra sao?
“Hoàng thượng, ngươi thật sự không đi xem sao?” Tử Tu ghen trong lòng, trên mặt lại càng thêm lạnh nhạt. Mấy năm nay nhi tử nhi nữ của Khang Hy liên tiếp sinh ra, tuy sự sủng ái dành cho y chưa từng giảm bớt nhưng thủy chung vẫn có một chỗ trống trong lòng y.
Sắc mặt Khang Hy dịu đi một chút, đáp: “Không đi, chuyện lớn đến đâu cũng không lớn bằng việc được ở bên ngươi. Tử Tu, ta biết trong lòng ngươi đang trách ta, ta xin lỗi!”
Tử Tu ngẩn ra, không ngờ Khang Hy lại nói ra ba chữ kia. Hoàng đế không cần phải giải thích với bất kỳ ai, Khang Hy thân phận tôn quý, mặc dù là người yêu nhất cũng không nên nói ra ba chữ kia.
“Hoàng thượng, không cần nói như vậy, chỉ cần trong lòng ngươi có ta thì không cần phải xin lỗi!”
“Thiệt thòi cho ngươi, Tử Tu!” Hắn thật sự cảm thấy thẹn với Tử Tu, vì vậy nên sự sủng ái của Khang Hy mấy năm nay dành cho Tử Tu càng ngày càng tăng lên, nhưng có sủng ái nhiều đến mấy cũng kém ba chữ kia. Tử Tu cảm thấy như vậy là đủ lắm rồi.
Cuối cùng, Khang Hy vẫn xong việc mới hồi cung, Tử Tu bị hắn làm cho cả người vô lực, nhắc đi nhắc lại sau này sẽ không bao giờ đi ngâm ôn tuyền nữa.
Ôn tuyền quả nhiên là một nơi không an toàn!
—————-
Chú thích tý: hồi đầu truyện có Đại a ca, Nhị a ca nhưng những đứa trẻ này đều chết non, sau này mấy bà phi tử sinh ra tiếp, chỉ có hai mươi người con trai của Khang Hy còn sống đến lúc trưởng thành trong hơn năm mươi người con. Mấy đứa nhóc xuất hiện trong chương này mới chính thức là Đại a ca và Nhị a ca.
+ Đại a ca Dận Thì: 12/3/1672- 7/1/1735, con trai của Huệ phi, được phong là Trực Quận vương năm 1698 và bị tước bỏ tước hiệu năm 1708.
+ Nhị a ca Dận Nhưng: 16/06/1674 – 27/01/1725, con trai của Hoàng hậu Hách Xá Lý, vì mẹ mất sớm nên được Khang Hy yêu thương phong làm Thái tử nhưng sau này thì vì tính thích gì làm nấy, một phần là vì thích nam nhân, không nghe lời cha mình nên khiến Khang Hy bất mãn và phế bỏ tới hai lần.
=> Thiệt ra thì cá nhân mình thấy sự yêu thương này của Khang Hy không đúng, như trong bộ “Thanh ca chi Dận Nhưng” có nói, nếu Khang Hy thật lòng yêu thương Dận Nhưng thì đã không lập Dận Nhưng lên ngôi Thái tử quá sớm, để mặc con mình đứng nơi đầu sóng ngọn gió mà phải âm thầm bồi dưỡng từ từ như Ung Chính mới đúng. Dận Nhưng chẳng qua là bình phong thôi vì khi Khang Hy gần băng hà thì Càn Long đã được sinh ra, Khang Hy nhắm trước sự phồn vinh tới ba đời Hoàng đế nên mới chọn Ung Chính lên ngôi để sau này Ung Chính truyền ngôi cho Càn Long.
+Tứ a ca thì nổi tiếng quá rồi hén, khỏi chú thích, Tứ gia Ung Chính đó =))) CP Tứ Tứ Bát Bát thì chắc hủ nào cũng biết, cả dân ngôn tình cũng biết rõ luôn mà.