“Còn dám kêu oan, tang chứng đều lấy được, ngươi còn muốn chống chế?” Giọng của Lương Cửu Công đầy tức giận, thanh âm mang theo run run, Tử Tu không cần nhìn cũng đều có thể tưởng tượng ra cảnh hắn dậm chân mắng chửi người.
Chỉ là… sư phụ rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Càn Thanh Cung ở ngay trước mắt, Tử Tu dùng hai ba bước chạy lên bậc thang, bọn thị vệ nhường đường, không cản mà để mặc y đi vào. Tử Tu không kịp nói lời cảm tạ mà lập tức chạy xuyên qua vòng người vào sâu bên trong.
Khiếp sợ! Chỉ có từ này mới có thể biểu thị tâm trạng lúc này của Tử Tu.
Khang Hy sắc mặt âm trầm ngồi trên long ỷ, bên cạnh là Lương Cửu Công tràn ngập giận dữ, xuống chút nữa là Trình Lễ bị thị vệ đè quỳ dưới đất cùng với một tiểu thái giám đang nằm trước mặt ông.
Tử Tu nhận ra đây là thái giám chuyên thử đồ ăn cho Hoàng đế, mà người này đã chết rồi.
“Sư phụ…” Tử Tu không dám tin, đây không phải là sự thật, sư phụ không có khả năng mưu hại Hoàng thượng. Giấc mộng kia… không, đó chỉ là giấc mộng mà thôi.
Trình Lễ nhìn Khang Hy, không ngừng biện giải: “Hoàng thượng, nô tài thật sự không có mưu hại Hoàng thượng, xin Hoàng thượng minh xét!”
“Trẫm hỏi ngươi, thức ăn này là do ngươi làm?” Khang Hy rốt cục mở miệng, chỉ là thanh âm lạnh lẽo như băng.
Trình Lễ đáp: “Là do nô tài làm!”
“Có phải là do ngươi tự tay mang đến?” Khang Hy hỏi lại.
“Phải!” Trình Lễ chậm rãi cúi đầu, nấu ăn, đưa thức ăn đều là do một tay ông làm, nhưng mà… thật sự ông không hề hạ độc vào thức ăn. Ông nhìn tiểu thái giám chết cứng trước mặt, biết mình lần này thật sự không xong rồi.
Không ai tin tưởng ông, cũng khó trách, nếu ông là bọn họ thì ông cũng sẽ không tin.
Tử Tu quýnh lên, quỳ xuống bên cạnh Trình Lễ cầu xin: “Hoàng thượng, nếu sư phụ muốn hại ngươi thì sao lại phải chờ tới bây giờ chứ? Ngươi nhất định phải tin sư phụ!”
Trình Lễ cả kinh, trừng mắt quát Tử Tu: “Sao ngươi lại đến đây? Bệnh của ngươi còn chưa hết đâu.”
“Sư phụ, con không sao mà có sao chính là người! Sư phụ, con tin người sẽ không hại Hoàng thượng!” Con người của Trình Lễ y rất rõ, tựa như lời của y, nếu như sư phụ muốn hại Hoàng thượng thì cần gì phải chờ tới bây giờ?
Khang Hy tựa hồ cũng suy nghĩ đến điểm này, nhưng tất cả mọi chứng cứ trước mắt đều rất bất lợi cho Trình Lễ. Cho dù không phải là ông làm thì ông cũng không tránh khỏi can hệ, xử trí ông như thế nào, Khang Hy chỉ có một ý niệm.
Mãi một lúc sau, Khang Hy mở miệng: “Tử Tu, ngươi đã nói không phải là sư phụ ngươi làm, như vậy trẫm cho ngươi thời gian một ngày. Trong vòng một ngày nếu ngươi không tìm ra chứng cứ thì đừng nên trách trẫm!”
“Hoàng thượng… được, một ngày thì một ngày!” Ánh mắt Tử Tu tràn đầy kiên quyết, y tin tưởng nhất định không phải là sư phụ làm.
“Tử Tu, vi sư cám ơn ngươi, ngươi nhất định phải cẩn thận.” Giờ phút này Trình Lễ trái lại rất bình tĩnh. Ông không biết ý đồ của hung thủ thật sự là gì nhưng nhất định không đơn giản chỉ là vì muốn hãm hại ông. Có khả năng ông chỉ là người chịu tội thay mà thôi.
“Người đâu, giam Trình Lễ vào thiên lao!” Khang Hy mặt không chút thay đổi hạ lệnh, nếu hôm nay không phải có thái giám thử đồ ăn thì lúc này người nằm đó chính là hắn.
Tuy đúng là Trình Lễ nếu muốn hại hắn quả thật không cần chờ tới bây giờ, nhưng ai mà biết chân tướng như thế nào chứ? Mưu hại Hoàng đế là đại tội tru di cửu tộc, nếu không phải vì Tử Tu thì hắn đã sớm hạ lệnh giết Trình Lễ rồi.
Mọi người tản đi, Tử Tu vẫn không nhúc nhích quỳ dưới đất, Lương Cửu Công thức thời giúp hai người đóng cửa lại, thở dài một tiếng. Hai người một ngồi một quỳ, không ai mở miệng nói chuyện. Cuối cùng, vẫn là Khang Hy bại trận trước, Tử Tu cứ quỳ như vậy khiến hắn thật không đành lòng.
Khang Hy đi đến trước mặt Tử Tu, đỡ y đứng dậy. Hắn đau lòng đem người ôm vào trong ngực, lại cảm thấy Tử Tu đang run nhè nhẹ, có lẽ thật sự đã dọa đến y rồi.
“Hoàng thượng, ta biết nhất định không phải là do sư phụ làm.” Tử Tu rầu rĩ lên tiếng, sư phụ là người rất quan trọng với y ở thế giới này, y không thể tưởng tượng được một ngày không có sư phụ.
“Ta biết, nhưng tình huống vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, ta không thể không làm gì cả!” Khang Hy nhẹ giọng an ủi Tử Tu, hắn là Hoàng đế, không thể chỉ lo cho Tử Tu, hắn còn phải cho người trong thiên hạ thấy hắn làm Hoàng đế như thế nào.
Tử Tu gật đầu, trong lòng lại dâng lên chút hy vọng: “Hoàng thượng, ta nên làm như thế nào mới có thể cứu sư phụ?”
Khang Hy hỏi lại: “Ngươi không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái sao? Hôm nay vừa vặn ngươi lại bị bệnh, sau đó là sư phụ ngươi thay ngươi làm bữa tối cho ta. Mà không ít người tại Càn Thanh Cung đều biết bữa tối do ngươi đưa đến, ta bình thường không thử đồ ăn.”
Tử Tu bừng tỉnh, nhận xét: “Người kê đơn kia nhất định không biết bữa tối hôm nay là do sư phụ ta làm!”
“Đúng vậy.” Khang Hy tán thưởng hôn lên trán Tử Tu, tiếp tục nói: “Ngự Thiện Phòng không phải là nơi những kẻ bình thường có thể vào, theo ta thấy người này tám phần là mới tới.”
“Người này biết là ta làm bữa tối cho ngươi, nếu là người quá mới thì có thể không biết được việc này.” Tử Tu suy nghĩ cẩn thận, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi. Nếu hôm nay y không sinh bệnh thì bây giờ bị giam vào thiên lao là y mới đúng đi? Hơn nữa nói không chừng Hoàng thượng đã… y thật sự không dám nghĩ tiếp.
Tựa hồ biết được suy nghĩ của Tử Tu, Khang Hy ôm chặt lấy y hơn. Đúng vậy, nếu bữa tối hôm nay là Tử Tu nấu thì bọn họ bây giờ chỉ e là đã âm dương đôi ngả rồi.
Chỉ nghĩ như vậy, Khang Hy cảm thấy càng căm giận kẻ hạ độc hơn, kế một tên trúng hai chim này quả rất ngoan độc. Rốt cục là ai muốn hại hắn?
Rời khỏi Càn Thanh Cung, Tử Tu chạy đến Ngự Thiện Phòng. Tử Tu muốn điều tra cho rõ, ai là người mới vào cung, cùng với điều tra xem thuốc bị hạ ở đâu, tuy rằng rất có thể mọi bằng chứng đã bị thủ tiêu rồi.
Ngự Thiện Phòng đã bị thị vệ bao vây, tất cả ngự trù đều bị bắt tập trung cùng một chỗ. Mọi thứ trong ngự thiện phòng cũng bị dọn ra để thái y viện kiểm tra.
Có người mang đến danh sách người của Ngự Thiện Phòng, Tử Tu nhìn một lần, phát hiện ra gần ba tháng nay không có ngự trù mới đến, nếu như vậy, thế thì sư phụ… chẳng lẽ thật sự là sư phụ làm?
Không có khả năng, nhất định không phải là sư phụ, làm gì có kẻ nào sau khi hạ độc hại Hoàng thượng còn ngây ngốc ở lại không biết bỏ trốn?
Sau khi thái y viện tra xét, trong Ngự Thiện Phòng không tra ra được bất kỳ thứ gì có độc, ngược lại thị vệ lại tìm được một bọc thạch tín nhỏ trên giường của Trình Lễ.
Tử Tu khó thở, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, đây rõ ràng là có người vu oan hãm hại!
Lần này có thể nói là nhân chứng vật chứng đều có đủ, Trình Lễ bất luận như thế nào cũng không thể thoát khỏi tội danh này. Kẻ hạ độc này quá mức độc ác, không biết kẻ đó làm thế nào lại trà trộn được vào Ngự Thiện Phòng.
“Tử Tu, lần này ta không thể giúp được cho sư phụ của ngươi rồi!” Khang Hy tiếc nuối nói.
“Hoàng thượng, ngươi hãy cho ta thêm một ngày, ta nhất định có thể tìm ra hung thủ.” Tử Tu chưa từ bỏ ý định.
Khang Hy thở dài: “Tử Tu, ngươi rõ hơn ta mà, cho dù có cho ngươi thêm mười ngày thì kết quả vẫn giống nhau. Đối với chuyện này ta cũng rất khó xử.”
Không thể không thừa nhận, Khang Hy nói rất đúng. Y không phải là thám tử, đối thủ lại quá giảo hoạt, y đã cố gắng hết sức nhưng lại chỉ tìm ra thêm chứng cứ bất lợi hơn cho sư phụ.
“Hoàng thượng, ta muốn đi thăm sư phụ.”
“Đi đi.” Tuy Trình Lễ là tử tù, không được phép thăm nom nhưng người cầu xin lại là Tử Tu, Khang Hy nào có thể khiến cho y thêm khổ sở? Hơn nữa ai cũng đều hiểu, chỉ e đây là lần cuối cùng Tử Tu được gặp Trình Lễ.
Khi Tử Tu nhìn thấy Trình Lễ, bỗng nhiên chợt nhận ra một việc, chính là bộ dáng này! Kiếp trước của y, lần đầu tiên nhìn thấy Trình Lễ chính là dáng vẻ như hiện tại!
Mái tóc tán loạn, y phục có chữ “Tù”, lần đầu tiên khi Tử Tu gặp Trình Lễ còn nghĩ ông là người điên!
Tử Tu đã biết, y biết mình cần phải làm gì!
Tác giả có lời muốn nói: tui không còn biết nói gì hơn nữa, tui thật có lỗi với bà con TAT