Lần thăm mộ gần nhất chắc là đã từ rất lâu rất lâu về trước, bởi bó hoa đặt trên mộ đã héo úa, thậm chí người ta còn không thể nhìn được màu sắc thật của nó. Lâu như vậy mà không có người tới thăm, chẳng có ai ngồi cạnh trò chuyện cùng bà.
Lòng tôi không khỏi dâng lên cảm giác bi thương, nếu ba còn minh mẫn có lẽ nơi này sẽ không quạnh hiu như vậy, nhất định sẽ được chăm sóc tốt, nhất định sẽ có người nói chuyện với bà hàng ngày, cắm hoa lên mộ bà.
Như hợp với cảnh hoang vu nơi này, trời bỗng đổ mưa nhè nhẹ, chỉ là mưa phùn nhưng vì gió quá lớn nên tôi không mở ô ra được.
Ngồi trước ngôi mộ, không rõ vì mưa hay nước mắt mà tất cả cứ nhòa đi. Công lao dưỡng dục sinh thành của người tôi còn chưa kịp báo đáp, người đã bỏ tôi mà đi, lòng tôi không khỏi đau đớn thêm bội phần.
Trong lòng tôi có 2 người quan trọng nhất, vậy mà cả hai đều bỏ tôi mà đi, đi rất xa:
- Bà nội, hôm nay con đến thăm bà. Thật sự xin lỗi vì lâu như vậy mới đến vấn an bà một lần!
- Bà không cần lo lắng cho con, con sống tốt lắm, ba con cũng vậy. Chúng con đều sống rất tốt, cuộc sống rất vui vẻ, con cũng biết tự chăm sóc mình rồi.
- Đúng rồi, con đến báo cho bà biết, con đã kết hôn. Trước kia mọi người cứ lo lắng rằng không ai chịu lấy con, cuối cùng thì con cũng có người rước về. Bà nội thấy con có vĩ đại không?
- Con đã biết làm rất nhiều loại đồ ăn chứ không chỉ có trứng quấy cà chua như ngày xưa nữa!
- Con cũng đã có việc làm mới, bà không cần lo con gặp phải khó khăn trong việc tìm việc làm nữa, tìm được việc với con bây giờ rất dễ dàng.
- Bà cũng không cần quá lo lắng, con luôn biết phấn đấu trong công tác và trong cuộc sống mà.
- Ngày mai con sẽ về gặp ba, bây giờ ông rất vui vẻ, cười nói suốt ngày, đôi khi còn cười đến chảy cả nước miếng. Bà nội nhìn xem ba có đáng yêu không, lần nào nhìn thấy con cũng cầm lấy góc áo con cắn cắn, giống hệt một đứa trẻ nhỏ đáng yêu.
Tôi cũng bật cười, cảnh vật trước mặt nhoè đi như bị sương mù bao phủ, khuôn mặt ba với gò má xương xương đang ngoác miệng cười.
- À, phải rồi. Chồng con là một người rất tốt, tình tình dịu dàng, ngày nào cũng quan tâm đến con, tới tận bây giờ vẫn chưa từng cáu giận. Là người có tiền, là ông chủ lớn ở chỗ con làm việc, nhà con ở lớn thật là lớn, nếu bà có thể nhìn thấy nhất định sẽ thích. Khu vườn có rất nhiều cây lớn, ngoài ra còn trồng cả hoa hải đường nữa. Mùa xuân nào đến cũng rực rỡ như một con bướm lửa…
Nói đến đây tôi lại cảm thấy lời nói của bản thân hình như có chút lộn xộn. Tôi đã ở đây một lúc lâu đến nỗi chân tê không thể nhúc nhích nổi nên nói năng lộn xộn cũng phải thôi.
- Bà yên tâm, con nhất định sẽ tự chăm sóc mình, sẽ sống thật hạnh phúc. Đúng rồi, trước kia không phải bà từng hy vọng đặt tên con có một chữ « Thư » sao? Chồng con hiện giờ tên là Quan Ứng Thư, đúng là tốt quá phải không? Anh ấy người hệt như tên, đều rất tốt. Tuy lần này anh ấy bận không có thời gian đến thăm bà. Nhưng lần sau con nhất định sẽ dẫn anh ấy đến, bà yên tâm …
- Hồn em đã về chưa? Một tiếng nói lành lạnh phát ra từ phía sau.
- Anh… sao anh lại ở đây ? Vừa quay đầu lại cả người tôi vừa run run.
Hắn giơ ô che cho tôi, rồi hừ lạnh :
- Không đến bây giờ thì bao giờ hồn em mới về lại? Cái giọng châm biếm đáng ghét của hắn làm tôi tức nghẹn một lúc sau mới mở được miệng.
Nhưng hiện giờ tôi vẫn có cảm giác như đang nằm mơ, giống như bị ảo tưởng lạc vào một thế giới khác vậy, đôi chân tê dại khiến thân hình lảo đảo. Hắn nhanh tay lẹ mắt lao ra đỡ lấy tôi, đến khi tôi đứng vững rồi hắn vẫn không chịu buông tay. Còn tôi ngay cả khi đã đứng thẳng vẫn không có chút sức lực trước mặt hắn:
- Sao anh biết chỗ này?
“Không phải chứ?” Hắn không đáp, hỏi lại.
… Không phải cái gì? Không phải cái gì tôi ở đâu cơ?
Đúng vậy, không phải tôi ở đâu đâu chứ?
“Anh tới làm gì? Chẳng phải anh không muốn nhìn thấy tôi sao?” Dường như tôi đang cố nhổ răng cọp bằng bất cứ giá nào.
“Tôi không đến để cô than vãn với người lớn ở chỗ này là tôi ức hiếp cô sao?” Hắn nâng mắt kính khiến tôi thở cũng không thở nổi. Tay nắm chặt lấy vạt áo của hắn, chỉ mong có thể đứng vững. Bước theo hắn về phía trước, ai dè bước vào đúng chỗ bùn trơn ướt, không cẩn thận lảo đảo ngã nhào lên người hắn. Thoạt nhìn cảnh bi thảm trước mắt, có vẻ như tôi đã lập sẵn âm mưu đổ nhào vào hắn …
Cũng may trước mặt bà nội hắn coi như đã giữ mặt mũi cho tôi, không so đo, còn nâng tôi đứng dậy, cầm ô che cho tôi, chắn bớt mưa gió đang thổi tới.
Tôi im lặng trốn tránh, rồi theo hắn xuống núi. Đi được một đoạn tôi ngoái đầu lại nhìn thoáng qua: Bà nội, bà nhìn xem con thật sự thật sự hạnh phúc, thật sự …
Hơi ngẩng đầu lên nhìn Quan Ứng Thư, khuôn mặt hắn đẹp như bức tượng phù điêu, mỗi đường cong đều gọn gàng hoàn mỹ giống như bước ra từ tác phẩm nghệ thuật được gọt giũa tỉ mỉ.
Tôi thừa nhận Lý Quân Thành cũng đẹp, nhưng lại có khí chất âm u doạ người; Lôi Thần thoạt nhìn thư sinh nhẹ nhàng, cò chi và cò lan (thời xưa chỉ sự cao thượng, tài đức, tình bạn tốt), nhưng lại thiếu vài phần khí phách; Hướng Khôn không có khuôn mặt đẹp bằng ba người còn lại, nhưng lại mang theo hơi thở độc đáo của chính bản thân mình… Đương nhiên, Tả San Hô kia nhất định sẽ không ngu ngốc để bị người khác sắp xếp = =
Nhưng bây giờ trong mắt tôi chỉ có đại BOSS là tốt nhất, phải chăng đây chính là tâm lí chỉ coi trọng vật của mình?
Quần áo đều ướt đẫm, lúc này tôi mới cảm giác toàn thân lạnh toát, tuy rằng tính tình đại Boss có chút lạnh lùng nhưng toàn thân lại toả ra hơi thở ấm áp lạ lùng, tôi theo bản năng tới gần một chút, gần thêm một chút.
- Cô lại không an phận rồi, đứng thẳng lên ngay cho tôi! – Boss lên tiếng
%>_
Tuy rằng quần áo và tóc đều ẩm ướt dính bết lên người, tuy rằng thời tiết năm nay đặc biệt không tốt, tuy rằng tôi thật sự không còn hình tượng, tuy rằng bên cạnh vẫn là một đỉnh Thái Sơn tỏa ra hơi lạnh thấu xương … Nhưng tôi lại giống như người mắc chứng bệnh thần kinh, cảm thấy bản thân đã mong muốn từ rất lâu một cuộc sống giống như thời gian vừa qua …
= =
Như một dòng suối nhỏ chảy trong lồng ngực : mênh mông và nhộn nhạo, có thể nghe thấy tiếng hát ca …