Mạc Kha nhìn cô khẩn trương chờ đợi câu trả lời thuyết phục không khỏi cảm thấy buồn cười, rất tự nhiên xoa đầu cô: “Biết rồi, tiểu nha đầu lừa đảo, đã mười sáu tuổi rồi đấy.”
Tần Dập Dập cao hứng hận không thể nhảy cao ba thước, điều duy nhất không hài lòng là giọng nói của hắn, làm như cô là trẻ con ba tuổi không bằng.
Kỳ thật đây là một bữa tối bí mật, cô nói dối gia đình là Phùng Hoan Nhi muốn mở tiệc chiêu đãi cô bước sang ngày sinh nhật quan trọng, lí do này tương đối hợp lí, bởi vì trùng hợp là hai người sinh nhật cùng ngày. Ngô Bân cũng nhiệt tình mời cô đến công viên chơi trò chơi để tổ chức sinh nhật nhưng cô lại nói dối là ngày đó bố cô đã chuẩn bị hết mọi tiết mục rồi, không có thời gian ra ngoài.
Ngày nào cô với Phùng Hoan Nhi cũng khe khẽ nói nhỏ, móc tim móc phổi, muốn tìm một nơi không khí tuyệt vời lại có vẻ sa hoa tao nhã, sính ngoại để ăn tối với thầy Mạc Kha giống tiệc tối long trọng như trên TV.
Phùng Hoan Nhi nói rằng dù ăn một ít thì tối thiểu cũng phải một trăm khối, số tiền đó vào thời điểm ấy quả thực là con số trên trời, điển hình cho sự xa xỉ. Nhưng cơ hội này cũng hiếm có, Tần Dập Dập đập vỡ con lợn tiết kiệm, lấy tiền tiêu vặt tích cóp trong nhiều năm cùng với lì xì năm mới, cũng đươc khoảng bảy tám phần.
Kỳ thật cô cũng rất có hứng thú với đại hội thể thao, nhưng lại trùng với hôm tổ chức sinh nhật nên cô từ chối uỷ viên thể dục khổ tâm khuyên bảo, cũng như cự tuyệt tham gia thi đấu các hạng mục. Lúc đó ủy viên thể dục còn nói cô ích kỉ này nọ, nhưng cô âm thầm ở trong lòng an ủi: người không vì mình, trời tru đất diệt.
Sinh nhật cuối tuần đã tới, cô mặc quần áo mới đứng trước gương ngắm nghía.
“Con gái, ngày hôm nay không phải đại hội thể dục thể thao sao? Con mặc váy vải bông sẽ không bất tiện sao?” Mẹ lo lắng hỏi.
“Mẹ không cần lo lắng, con không tham gia thi đấu, hơn nữa buổi tối đi tới nhà Hoan Nhi ăn cơm, mẹ chẳng lẽ không hy vọng con gái mẹ nhã nhặn thục nữ đoan trang một chút sao?” Tần Dập Dập ôm cánh tay mẹ làm nũng, chọc bà tươi cười đầy mặt.
Phùng Hoan Nhi cũng trở nên giống bà cụ non: “Phong cách này, quả thực khiến cậu xinh đẹp hoàn mỹ, nhưng vẫn chưa thoát hết tính trẻ con. Nếu nếu trang điểm thêm một chút thì vô cùng hoàn mĩ.”
“Tớ không dám trộm đồ trang điểm của mẹ tớ…” Tần Dập Dập cũng có chút buồn rầu, tiếng oán than dậy đất, hận không thể đem đồ trang điểm tốt nhất thiên hạ tô điểm cho hình tượng bản thân, mặc kệ mọi thứ, để lại ấn tượng trong lòng thầy Mạc mình là tiên nữ hạ phàm là được rồi.
“Thầy Mạc của chúng ta cũng không phải đầu gỗ, cậu toàn tâm toàn ý muốn nổi bật như vậy thầy nhất định sẽ thấy được nỗi khổ tâm của cậu, nhưng cậu vẫn nên thổ lộ trước thì hơn, khẩu hiệu trên quảng cáo không phải nam nữ bình đẳng hay sao? Con trai có thể thổ lộ, cậu cũng có thể đi đầu phong trào mới, không phải nói nữ truy nam cách tầng sa* hay sao?” Phùng Hoan Nhi cổ vũ Dập Dập đang khẩn trương.
(*ý nói, nữ theo đuổi nam thì vô cùng dễ dàng như cách lớp vải)
“Nhưng tớ không dám, nhỡ thầy từ chối thì sau này tớ sẽ không còn mặt mũi gặp người khác…” Mặt cô nhăn lại nhìn rất kì cục.
Phùng Hoan Nhi an ủi cùng động viên: “Trời biết đất biết cậu biết tớ biết, còn có Thầy Mạc biết, ai sẽ nói ra ngoài chứ? Từ sau vụ lần trước tớ đã phong tỏa mọi tin tức của cậu với bên ngoài rồi, lúc nào cũng nói năng thận trọng.”
Khi Mạc Kha nhìn thấy Tần Dập Dập, trong nháy mắt có một tia kinh diễm hiện lên ở đồng tử mắt: “Dập Dập, hôm nay em mặc quần áo rất đẹp, rất hợp với em.”
Tần Dập Dập đỏ mặt: “Cám ơn thầy, thầy mặc bộ quần áo này trông cũng rất tuấn tú.”
Mạc Kha cúi đầu nhìn: “Lần trước ở văn phòng em còn nói bộ quần áo này khiến thầy trông già đi, em nhìn rất chướng mắt mà.”
“…” Ánh mắt u oán của Tần Dập Dập vèo èo bay tới, Thầy Mạc ngài không phá hỏng không khí thì không chịu được sao ?
Vừa đến cửa nhà ăn Mạc Kha sắc mặt liền thay đổi: “Sao lại chọn chỗ này? Quanh trường học không phải có rất nhiều chỗ tốt sao? Còn có món ăn Hoài Dương mà em thích nhất nữa.”
“Hôm nay em không muốn ăn đồ Trung Quốc.” Cô nói dối : “Thầy Mạc, hôm nay là sinh nhật em, tất cả mọi việc phải nghe theo em.”
“Ăn cơm trong này không phải là ý hay, em chỉ là trẻ con, sao lại học ở đâu mấy ý tưởng thế này hả.”
“…” Tần Dập Dập vì tư tưởng cổ lỗ sĩ của Thầy Mạc mà đổ mồ hôi một phen.
Ở đây đều là món ăn Pháp, còn có rượu vang đi kèm, ánh nến rạng rỡ càng làm cho không khí thêm mờ ám, mập mờ.
“Đừng uống rượu, bây giờ em vẫn còn nhỏ, không thích hợp uống rượu.” Mạc Kha không tự giác biểu hiện là trưởng bối, điều này làm cho Tần Dập Dập càng thêm có ý muốn làm nũng.
“Không đâu, em cũng không phải lần đầu tiên uống rượu, lần nào qua năm mới bố em cũng cho em uống.” Kỳ thật đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với rượu, bởi vì mẹ cứ đụng tới rượu là say, cho nên trong nhà chỉ có bố cô hứng trí thì uống một chút rượu vàng mà thôi.
Mạc Kha cảm thấy khi ở bên cạnh cô thì mãi mãi cô luôn là người thắng cuộc. Hơn nữa cô luôn luôn quật cường, nói muốn như thế nào thì như thế ấy, ai cũng không làm gì được. Lúc bình thường làm bài tập cô gần như rất ít khi làm sai, nhưng một khi sai lầm rồi thì không dễ dàng sửa, cho dù là bị cái lá che mắt không thấy Thái Sơn, cô vẫn cứ vểnh môi bảo vệ cho sai lầm của mình, làm cho người ta dở khóc dở cười.
Cổ ngữ có câu: rượu dù mạnh nhưng vẫn không bằng can đảm con người. Người xưa thật đúng, Tần Dập Dập mới uống nửa chén, ánh mắt đã bắt đầu mơ mơ màng màng, không tập trung vào một chỗ. Mạc Kha nhìn cô dần dần trở thành thiên kiều bá mị trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần. Vừa giống như vui sướng khi nhìn thấy một đóa hoa nở rộ, lại vừa như lo lắng đóa hoa đẹp đẽ này sẽ bị người ta chà đạp…
Tần Dập Dập bất chấp hậu quả thì thào nói : “Thầy Mạc, thầy là thầy giáo đẹp trai nhất mà em từng thấy ! Tuy rằng không lạnh lùng như thầy Lý ban năm, nhưng thầy lại khiến người ta nhớ tới ‘Người khiêm tốn tao nhã như ngọc’. Thầy biết không? Các bạn nữ trong lớp em si mê thầy nhiều không kể hết, ủy viên văn nghệ này, còn có Đỗ Hiểu Thiến nữa.”
Mạc Kha thấy cô đã bắt đầu ăn nói lung tung, hơn nữa lại nói những lời kinh thiên động địa như thế này, trong lòng cả kinh, vội đứng dậy đỡ cô: “Được rồi, chúng ta ăn no rồi, bây giờ thầy đưa em về nhà, bằng không bố mẹ sẽ lo lắng .”
Tần Dập Dập là người không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, sống chết đẩy anh ra: “Thầy Mạc, hôm nay em phụng mệnh đến làm một việc lớn, không thành công thì sẽ hi sinh vì chính nghĩa, em nhất định sẽ không bỏ dở nửa chừng như vậy đâu !”
Cô uống rượu vào tựa như con khỉ, đặc biệt hiếu động, lắc trái lắc phải không đứng đắn, hơn nữa còn nói nhiều: “Thầy biết không? Từ lần đầu tiên nhìn thấy thầy, em đã biết thầy chính là người tuyệt vời nhất rồi, chưa từng có nhiều nai con chạy loạn ở trong lòng em như vậy đâu …”
Mạc Kha sợ hãi, sợ hãi cô càng nói càng thái quá, cũng sợ hãi cô nói trúng nơi mềm mại và bí ẩn nhất trong lòng mình, cuống quít cắt ngang: “Dập Dập, ngoan, chúng ta về nhà, về nhà nói sau!”
Tần Dập Dập bây giờ không nghe thấy cái gì lọt vào tai, vẫn tự nói một mình, nước miếng bay tứ tung kích tình bắn ra bốn phía: “Em thích thầy, Thầy Mạc, em đối với thầy vừa gặp đã yêu ! Ngày trước em lén xem tiểu thuyết mới thấy tình huống này, không nghĩ rằng ông trời cũng lấy em làm vật thí nghiệm. Nhưng, em thích thầy, em thích nhìn thầy níu mày khi phê chữa bài tập, thích nhìn thầy mặt mày vui sướng khen em làm bài tốt, em thích quần áo trắng của thầy tung bay trong gió như tiên giáng trần…” Thật ra cô rất ít đọc sách, bình thường nói chuyện cũng không sử dụng nhiều câu điệp ngữ như vậy, nhưng câu châm ngôn kia nói thế nào ấy nhỉ: mỗi một người khi yêu đều là nhà thơ.
Mạc Kha vội vàng cắt ngang tấm chân tình tràn ra ào ào như nước của cô, mặt đỏ như tôm vừa được nấu chín. Hắn ở trong nền giáo dục bảo thủ, trong các giá trị quan đã được học, giáo viên chỉ có thể là nhân vật truyền thụ kiến thức cho học sinh, mà học sinh, là nhân vật mà giáo viên đặt hết kì vọng vào trong đó. Đến bây giờ, hắn phát hiện bản thân không chống đỡ được, không biết không chống đỡ được, là tấm chân tình lớn mật của Tần Dập Dập, hay là trái tim đã không an phận kia…