• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh với Dụ Hà chỉ bàn công việc mà thôi, đừng nghĩ lung tung.” Hắn cuối cùng cũng nghe hiểu ý của tôi, tuy trả lời theo kiểu ông nói gà bà nói vịt, nhưng vẫn như trận gió xuân thổi qua khiến tôi rất vui sướng.

“Những chuyện không đâu này cứ để anh lo lắng, để anh suy nghĩ, để anh phiền não, em chỉ cần chăm sóc tốt bản thân là được.” Giọng nói hắn dịu dàng trầm thấp như tiếng đàn vi-ô-lông.

“Vậy có phải vì đứa bé trong bụng nên anh mới tha thứ cho em không ? Nếu em không mang thai, có phải anh sẽ đuổi em ra khỏi nhà, mong muốn không bao giờ gặp lại em nữa hay không?” Tôi cố chấp hỏi những điều đã canh cánh trong lòng bấy lâu nay.

Hắn gần như là lập tức phản bác: “Không.” Không hề do dự một giây, giống như đưa cho tôi đáp án đã chuẩn bị từ nhiều năm trước.

“Anh sẽ không làm thế.” Tôi không biết có phải giống lời Tả San Hô nói hay không, đó là lời nói của đàn ông trên giường thì không thể tin. Nhưng đối với hắn, tôi cam tâm luân hãm, không sợ tương lai sẽ rơi vào cảnh ‘’má đào chưa nhạt tình xưa dứt’’* hay ‘’văn quân hữu lưỡng ý’’**, tôi cũng không oán không hối hận, tôi nguyện đem tất cả để thương hắn, để tin tưởng hắn như tin mặt trời mỗi ngày sẽ lộ diện phía rạng đông, tin tưởng mây đen bên cạnh sẽ bị ánh sáng xua tan, tin tưởng tương lai sẽ không có thứ gì có thể ngăn cản chúng tôi sóng vai cùng nhau đi tới…

Cười xấu xa viết lên ngực hắn một chữ bình thường nhất nhưng cũng lãng mạn và cảm động nhất…

Tôi trước kia ảo tưởng bạch mã hoàng tử sẽ dịu dàng hôn tôi, là người hiểu rõ về tôi, trong mắt chỉ có tôi, bao dung tất cả khuyết điểm cùng tính xấu của tôi, hơn nữa sẽ nở nụ cười cưng chiều nói với tôi những lời ngọt ngào, ánh mắt chân thành, giọng nói dịu dàng …

Nhưng mà cuộc sống không phải như kế hoạch hay giấc mơ, đụng phải Quan Ứng Thư như một vụ tai nạn xe cộ kinh thiên động địa, tôi người ngã ngựa đổ, không thể tìm lại dáng vẻ ban đầu.

Nhưng có thể làm sao bây giờ, tôi chỉ biết, đời này chính là hắn, sẽ là người dịu dàng đối tốt với tôi mười phân vẹn mười…

Không thể không nói trong bóng tối hắn trở nên vô cùng dịu dàng, toàn thân tôi không còn chút sức lực nào như bị nghiền qua. Mặc dù trong lòng trống rỗng như có như không, nhưng vận động nghiêng trời lệch đất đã lấp đầy chỗ trống đó.

Trong lúc kịch liệt nhất tôi cảm thấy một loại khoái cảm vừa sung sướng vừa đau đớn chưa từng có, nhưng cũng chỉ lướt qua trong nháy mắt. Thấy tôi có chút khác thường, hắn lập tức cau mày ngừng lại, lấy tay lau mồ hôi trên trán tôi. Kỳ thật phần lớn mồ hôi đều rơi xuống từ trán hắn, dừng ở mặt tôi ngứa ngứa tê tê, mang theo nhiệt độ cơ thể, giống như đây là sự giúp đỡ thành tín nhất chân thực nhất trong lúc hoạn nạn…

“Làm sao vậy?” Trong giọng hắn có chút khẩn trương, còn mang theo dục vọng trầm thấp.

Tôi an ủi hắn: “Không có việc gì, anh nhẹ một chút là được…”

Cũng không thể triền miên vô chừng mực như trước đây, vì trong bụng còn có đứa bé, cũng như thể lực tôi chống đỡ hết nổi, tôi mệt mỏi nằm trong lồng ngực an toàn và ấm áp nhất, trước khi ngủ tôi mơ màng nghe thấy Quan Ứng Thư khẽ bẩm “Anh yêu em”, không rõ đây là cảnh trong mộng hay là sự thật khó có thể tin nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau tôi cảm nhận được giẩy phút kinh đào hãi lãng (sóng to gió lớn), híp mắt dùng chân đá đá chăn muốn tiễn Quan Ứng Thư đi làm thì nhận thấy tiểu tử trong bụng đang đá tôi một cước. Tôi đã hiểu cơn đau đớn quấy rầy một hồi vận động của hắn tối hôm qua là từ đâu mà đến rồi …

Một trận mừng như điên kéo đến như trận gió rét tháng ba đập vào cửa sổ, thổi trúng tôi khiến tôi đúng không vững. Tôi không tự chủ được gọi hắn lại: “Ông xã.” Kỳ thật số lần tôi gọi hắn là ông xã cũng không nhiều, ở công ty giấu chuyện đã kết hôn nên càng không thể, chỉ có vào lúc kích động không thể kìm nén hoặc là cực kì cảm động mới gọi như vậy.

“Ừ?” kinh ngạc xoay người, ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ đứng đắn, tóm lại là thuộc loại soái ca khuynh thành. Tôi âm thầm nghĩ dáng vẻ của đứa bé sau này, ý cười trên mặt có chút mơ hồ mà xa xưa: “Con nói tạm biệt với anh…”

Chỉ trong nháy mắt hắn đã hiểu, trong mắt tràn ngập không thể tin được, xoay người ôm lấy tôi, dán vào bụng tôi: “Bố đi làm, con phải nghe lời mẹ, nếu không bố về sẽ phạt con.”

Mặc dù ngữ điệu vẫn khí phách như cũ, không dịu dàng lắm, nhưng từ “Bố” “Mẹ” lại khiến tôi rung động mạnh mẽ, thời điểm đó như có ánh sáng phúc chí tâm linh* bao bọc lấy tôi, cảm nhận được cảm giác của một người mẹ.

(*phúc đến thì lòng cũng sáng ra)

Trong trí nhớ của tôi chưa từng bao giờ có khái niệm mẹ, khi tiểu học ai cũng biết miêu tả về mẹ, dùng các loại so sánh sinh động để hình dung về mẹ mình, về sự tốt bụng cùng hi sinh to lớn của bà. Tôi chỉ có thể mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào quyển từ điển, chậm rãi tra cứu. Từ điển cũng chỉ sơ lược: là người phụ nữ có con. Lúc đó tôi còn quá nhỏ, câu đơn giản như vậy cũng không lý giải được, đành viết mấy câu buồn tẻ không có chút tình cảm cho xong chuyện.

Một danh từ xa lạ, gọi cũng chưa hề quen, mà chỉ cần cảm giác khác thường đã khiến tôi có thể dễ dàng lí giải ý nghĩa của từ mẹ.

Khó trách mọi người thường nói phụ nữ có một loại thiên tính gọi là tình thương của mẹ, quả là không sai chút nào. Tôi đã nghĩ là cả đời này cũng không lí giải được hành động của Dụ Hà cùng Tần Y Y, nhưng bây giờ, tôi đã hơi hiểu.

Một sinh mệnh bé nhỏ như vậy, tôi lựa chọn cho nó được sống trong thế giới hoàn mỹ nhất tràn ngập ấm áp cùng yêu thương, hận không thể trở thành một cái vật che đậy bằng thủy tinh để che gió che mưa cho nó, mãi mãi có thể lấy tôi, tuy không đủ mạnh mẽ nhưng lại vô cùng cứng cỏi để che ánh sáng quá chói lòa, những cơn gió lớn tàn sát bừa bãi, mùa đông quá mức âm trầm giá rét…

Làm sao có thể chịu đựng và bỏ qua nếu con bị người khác xem thường, giễu cợt hoặc bị uất ức?

Cả ngày hôm nay tôi rất vui vẻ, Trúc Diệp vừa thoát khỏi móng vuốt của bố nên rất tự mãn, cuộc nói chuyện chỉ có loanh quanh luẩn quẩn một nội dung, người không hiểu nhất định sẽ thấy chúng tôi nhàm chán, nhưng Trúc Diệp vẫn hiểu tôi, không những không thấy phiền mà còn khích lệ: “Đúng vậy, tiểu BOSS nhà cậu có vẻ hung hãn, lại cũng đáng yêu, và còn đẹp trai hết xẩy nữa.”

Tôi bất mãn: “Nhỡ là tiểu công chúa thì sao, mẹ chồng tớ vẫn hay nói là muốn có cháu gái ngoan, nhưng tớ không chắc nó có ngoan hay không nữa…”

“Thật là, tổng hợp tất cả tính xấu của cậu cùng Quan đại BOSS lại, cũng chỉ như đám cưới khác chủng tộc thôi mà.”

So sánh thiên mã hành không của cô ấy khiến tôi đổ mồ hôi lạnh: “… Nói thế thì tớ sinh ra tiểu biến thái à?”

Cô ấy gật đầu: “Theo đuổi nó có thể là tiểu quái thú, ngày nào đó soái ca nó sẽ cưới con tớ, rồi nếu là bé gái thì sẽ nhận tớ làm mẹ nuôi.”

“Bé gái có thể nhận cậu làm mẹ nuôi, nhưng con trai thì đã bị Tả San Hô nhận từ lâu rồi …” Tôi vẫn rất kỳ quái, sao Tả San Hô có thể chắc chắc rằng đứa bé trong bụng cô ấy cùng trong bụng tôi có thể kết thành quan hệ thông gia chứ?

“Nói sau đi, bây giờ cậu vẫn là gái ế một quả, chẳng lẽ muốn con tớ giống Vương Bảo Xuyến giữ chỗ cho cậu mười tám năm?” Tôi bất mãn.

“Này cái miệng quạ đen kia, chẳng lẽ mười tám năm tớ không sinh được đứa nào chắc?” Cô ấy trừng mắt mắng.

“Đúng rồi, Lý Quân Thành nhờ tớ hỏi thăm tới cậu, sao cậu vẫn chưa liên lạc với hắn đấy? Thế cậu là đại BOSS ấy hả? Coi như là áo cơm cha mẹ.” Tôi đau khổ khuyên nhủ mà lại hóa ra công cốc, kỳ thật toàn bộ quá trình chỉ là ngày hôm qua vô tình nói ra, ai biết Lý Quân Thành vẻ mặt kinh ngạc “Cô ấy về rồi sao?” Một đống vẻ mặt phấn khích YY diễn ra.

Không nghĩ tới Trúc Diệp lập tức thay đổi sắc mặt: “Đừng nói về tên biến chất ấy trước mặt tớ. Tôi đời này cũng không thừa nhận tớ đã từng biết loại cặn bã này.”

Lập tức truy tìm manh mối qua những câu chuyện không đâu vào đâu cô ấy kể, trong lòng tôi đã biết bảy tám phần, hai người kia sợ là sẽ mất tự nhiên trong thời gian nữa. Tuy nhiên đối với tình yêu, nhất là tình yêu của người khác, tôi luôn luôn giữ thái độ tôn trọng, không chỉ tay năm ngón. Cho dù muốn, cũng không có thể làm gì cho bọn họ, tình yêu, cho tới bây giờ đều là việc riêng của hai người, người ngoài không thể can thiệp vào.

*Câu ‘’má đào chưa nhạt tình xưa dứt’’ trích trong bài ‘’Hậu cung từ’’ của Bạch Cư Dị

–Bản dịch của Lê Nguyễn Lưu–

Lệ đẫm khăn là mộng nhạt phai,

Đêm thâu điện trước tiếng ca dài.

Má hồng chưa nhạt ân tình dứt,

Ngồi tựa lò hương đến sớm mai !

Câu’’ văn quân hữu lưỡng ý’’ trích trong bài ‘’Bạch đầu ngâm’’ Trác Văn Quân: Ta chỉ trích 4 câu đầu để mọi người hiểu thêm ý nghĩa câu này:

Ngai như sơn thượng tuyết,

Kiểu nhược vân gian nguyệt.

Văn quân hữu lưỡng ý,

Cố lai tương quyết tuyệt

Khúc ngâm đầu bạc (Người dịch: Điệp Luyến Hoa)

Trắng như tuyết trên núi,

Sáng tựa trăng giữa mây.

Nghe lòng chàng hai ý,

Thiếp đành đoạn tình này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK