Nhà cô nằm trong ngõ, mà trong ngõ lại không có đèn, cả con đường đều tối om không chút ánh sáng. Cách nhanh nhất để đi ra đường lớn chính là đi xuyên qua tiệm cơm từ từ sau lên cửa trước, nhưng ngặt nỗi là cô không mang chìa khoác. Bạch Anh hơi ảo não, trên mạng nói Lâm Phong mắc bệnh quáng gà, không thể nhìn trong bóng tối, cũng không biết có thật không?
"Anh có nhìn thấy đường không ạ?" Bạch Anh lo lắng hỏi.
"Không thấy." Lâm Phong đáp, "Anh không nhìn được trong bóng tối, em đưa anh ra ngoài được không?"
Thì ra anh bị quáng gà thật. Cô lập tức đáp ứng: "Được chứ ạ."
Sau khi cô đáp ứng, bước chân còn chưa kịp bước Bạch Anh đã cảm thấy cánh tay mình bị người nắm lấy. Cô đơ ra như một khúc gỗ không dám động đậy, Lâm Phong thấy cô không nhúc nhích gì liền hỏi: "Không thoải mái sao?"
Hai người sóng vai đi cạnh nhau, Lâm Phong nắm lấy bắp tay của cô. Chẳng qua là chiều cao hai người có chênh lệch dữ quá, giữ như thế không thể thoải mái, vì thế anh liền trườn tay xuống nắm lấy cổ tay cô.
Bạch Anh xấu hổ nhưng lại không dám ngây người như vừa nãy. Thực ra cũng không có gì, vì cả bàn tay cô đều nằm trọn trong áo khoác rồi, cũng không có tiếp xúc da thịt gì. Chỉ là, không biết anh có thấy động tác này thân mật quá không...
Bình thường Lâm Phong hay đi nhanh, vì chân anh dài, hơn nữa công việc cũng bận rộn nên buộc anh phải nhanh nhẹn. Vậy mà lần này anh lại thả chậm tốc độ lại, bình tĩnh đi bên cạnh cô gái nhỏ. Thực ra anh bị quáng gà cũng không có nặng lắm, hơn nữa con đường này tuy nhỏ nhưng lại bằng phẳng, để ra được đường lớn cũng không phải chuyện khó khăn.
Thấy hai người im lặng quá, không gian có chút lúng túng, vì thế Bạch Anh lại tìm cách mở miệng: "Sao anh lại ở đây vậy ạ?"
"Tới đây để khảo sát sân khấu cho tour lưu diễn. Trước kia đã có kế hoạch rồi."
Bạch Anh kinh ngạc: "Anh chuẩn bị có tour lưu diễn ạ? Có phải ở nhà hát trung tâm Bạch Dương không ạ?"
Anh cười trả lời, "Đúng vậy, cách nhà em không xa nhỉ."
"Vậy mọi người đâu rồi, sao chỉ có một mình anh vậy? À, mỗi lần anh đều đi khảo sát sân khấu ạ?"
Nếu thế thì Lâm Phong cũng đỉnh quá rồi. Mỗi tour lưu diễn thường phải đi rất nhiều nơi, địa điểm lại còn xa. Từ thành phố F đến đây cũng phải mất gần 2 tiếng đồng hồ, cũng quá cất công rồi.
Nghe ra sự kinh sợ trong lời nói của cô Lâm Phong lại bật cười. Anh nói: "Không phải là tất cả. Chỉ là lần này mẹ của một người bạn của anh vào viện ở đây, anh tới xem một chút. Cậu ấy cũng nhà một nhạc sĩ, đã hợp tác với anh nhiều lần rồi, cũng gọi là thân quen với gia đình họ."
Ra ngoài, Bạch Anh cũng cảm nhận được cánh tay mình được thả ra, cô âm thầm thở ra một hơi, chỉ có điều lại cảm thấy có chút tiếc nuối.
"Bây giờ anh sẽ đi đâu ạ?" Bạch Anh hỏi, thấy anh cũng không có đi xe tới.
"Anh vừa gửi vị trí cho Trịnh Cát Hải, chắc anh ta cũng sắp tới rồi."
Hai người ngồi đợi tại một trạm xe bus. Anh chưa đi, Bạch Anh cũng không định về trước. Xe bus giờ này cũng hết rồi, nên bây giờ ở đây cũng chỉ có hai người họ. Trời ban đêm lạnh hơn ban ngày, không khí cũng khá là âm u.
Cứ tưởng sự yên lặng lại bắt đầu, không ngờ Lâm Phong lại quay đầu nhìn cô hỏi: "Có vẻ lần này em quyết định tham gia chương trình đó nhỉ. Thế nào, không sợ áp lực sao?"
Nghe thế Bạch Anh cũng ngại ngùng đáp: "Sợ chứ, nhưng em cũng càng muốn tham gia hơn, không muốn bỏ lỡ cơ hội này."
Lâm Phong gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa. Dù sao đây cũng là quyết định của cô.
Không lâu sau Trịnh Cát Hải cũng lái xe tới. Lúc đậu bên lề đường, nhìn thấy cô gái bên cạnh người đàn ông anh ta còn tưởng mình nhìn nhầm. Bạch Anh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, lúc nhìn thấy anh ta còn đứng lên chào.
Lâm Phong xoa đầu cô nói: "Em về nhà đi, nhớ giữ gìn sức khỏe."
Bạch Anh thẹn thùng gật đầu. Hai người tạm biệt nhau, đợi tới lúc Lâm Phong lên xe rồi, xe chạy đi thật xa rồi cô mới đi về nhà.
Dĩ nhiên, hai người trên xe cũng dễ dàng nhìn thấy cô bé đứng ở trạm xe bus nhìn chằm chằm chiếc xe rời đi. Trịnh Cát Hải bát quái hỏi: "Không phải chứ? Cậu chỉ đi ăn thôi mà người ta cũng tới à?"
"Là tôi tới." Lâm Phong nói, "Quán ăn mà anh giới thiệu là của gia đình cô ấy."
Trịnh Cát Hải ồ lên một tiếng: "Duyên của hai người cũng dài nhỉ?"
Lần này anh không có trả lời. Trịnh Cát Hải nhìn sườn mặt người đàn ông, trong lòng không tránh khỏi nhiều suy nghĩ. Tuy hai người này chậm nhiệt thật, nhưng những người thân cận như anh ta lại khó có thể không nhìn thấy. Hiện tại thì đúng là chưa có gì, nhưng sau này chuyện lớn hay không thì cũng khó nói.
Đêm đó, Lâm Phong lập tức lên máy bay quay trở về thành phố F.
Đêm giao thừa, cả nhà họ Bạch quây quần bên nhau xem chương trình cuối năm. Chương trình này rất lớn, không ít các nghệ sĩ lớn nhỏ đều tham gia. Không lâu lắm, Lâm Phong cũng xuất hiện. Anh biểu diễn hai ca khúc, độ hoành tráng của sân khấu thì càng không phải nói. Âm nhạc rất đã, giọng hát và vũ đạo tất cả đều hoàn hảo không có bất cứ một lỗi nào.
Cả Tô Ngọc Vân và Bạch Anh đều dán mắt vào màn hình. Bạch Tuyển ngồi chơi điện thoại, vừa ngước đầu lên đúng lúc nhìn thấy chị gái mình đang nhìn chăm chăm vào người đàn ông trên màn hình. Lúc sân khấu của anh kết thúc cũng là lúc cô rời mắt khỏi tivi, vẻ mặt không còn si mê như vừa nãy nữa.
Bạch Tuyển nghĩ một lúc, sau đó tắt điện thoại ngồi bên cạnh Bạch Anh, thì thầm nói: "Em nói cho chị biết một chuyện."
Bạch Anh nhướn mắt, ý bảo cậu mau nói.
Bạch Tuyển hí hửng: "Hôm trước chị cùng Lâm Phong đi cùng nhau, chiều cao của hai người buồn cười cực. Chị còn không cao tới vai của anh ấy nữa, như trẻ con với người lớn á."
Bạch Anh: "..."
Em cút đi.
Bạch Tuyển nhìn khuôn mặt như chuẩn bị đánh người của chị gái, vội vàng cười nói: "Nhưng mà không phải bây giờ mọi người đều thích đôi đũa lệch sao? Kiểu chị với Lâm Phong đúng kiểu cư dân mạng thích đấy."
Bạch Anh nghi ngờ: "Em chắc không?"
Bạch Tuyển nói như chém đinh chặt sắt: "Đương nhiên rồi. Em nói cho chị biết, lúc anh ấy nói chuyện với chị phải nói là siêu dịu dàng luôn, kiểu như rót ra mật luôn á."
Nghe vậy, tự nhiên tim cô không kìm nổi mà đập dữ dội. Nhớ lại dáng vẻ mỗi lần hai người gặp nhau, đúng là anh lúc nào cũng nhường nhịn chỉ bảo, lúc nào cũng nở nụ cười như gió xuân vậy.
Nhưng mà, hình như Lâm Phong đối với ai cũng như vậy. Tính anh ôn nhu thân sĩ, hình như cũng không phải chỉ với cô.
Nghĩ đến đây, cả người Bạch Anh liền trầm xuống. Ai da nghĩ gì vậy, sao cô lại dám có suy nghĩ bậy bạ với một nhân vật được ngàn vạn người yêu thích như thế chứ. So với một người tài sắc vẹn toàn như Lâm Phong, cô chỉ là một con nhóc chíp hôi còn chưa ra đời thôi.
Bạch Anh ném một ánh mắt sắc lẻm lại về phía Bạch Tuyển mắng: "Lắm chuyện như vậy, chị còn tưởng em là con gái đấy."
Sau đó lại giận dữ đập gối ôm lên người Bạch Tuyển rồi bỏ vào phòng bếp.
Bạch Tuyển: "???" Cậu đã làm gì sai?
Bạch Anh tức giận vì mình có suy nghĩ bậy bạ với người ta, nhưng mà đúng là càng suy nghĩ thì càng thấy buồn. Anh tốt đẹp như thế, còn cô thì chẳng là gì cả, vậy mà cũng dám tơ tưởng đến người ta.
Uống hết một hộp sữa chua mới hạ hỏa. Trên mạng cũng đang tưng bừng vì chương trình xuân. Reload lại mấy lần, lúc nào cũng có những hình ảnh và video mới của các nghệ sĩ, đương nhiên là có cả Lâm Phong.
Các fan thì liên tục kêu trời kêu đất vì thần tượng, đối với họ thần tượng luôn luôn là người tốt nhất. Và dĩ nhiên, họ luôn tưởng tượng có một ngày nào đó mình sẽ có thể thành đôi với người ấy, mơ mộng người ấy trở thành người yêu mình.
Chương trình phát sóng trực tiếp, lúc giao thừa mọi người cùng nhau chào đón một năm mới sang. Bạch Anh cũng thế, cùng với gia đình ngồi trên tầng thượng ngắm pháo hoa.
Gia đình Bạch Anh là một gia đình truyền thống, đêm giao thừa thì không ra ngoài đi chơi. Lý do rất đơn giản, vì đó là thói quen mà ông Bạch đề ra. Vào thời khắc này, gia đình phải quây quần bên nhau đó mới là điều hạnh phúc nhất.
Bạch Anh không có việc gì làm nên đi ngủ, ai ngờ vừa mới ngủ được một lúc thì chuông điện thoại đã vang lên. Cô lơ mơ tìm điện thoại rồi bắt máy, cũng không thèm nhìn người gọi tới là ai.
"Năm mới vui vẻ." Giọng nói người đàn ông nhẹ nhàng, cũng không hẳn là vui vẻ tưng bừng nhưng cũng đủ để Bạch Anh tỉnh lại.
Cô vội đáp lời: "Anh cũng thế, năm mới vui vẻ!"
Nghe động tác từ trong điện thoại truyền ra, có vẻ là cô vừa ngồi bật dậy. Lâm Phong nhìn đồng hồ, lúc này đã gần 2 giờ sáng rồi, chương trình xuân vẫn diễn ra suốt đêm, nhưng hiện tại trường quay đã rời đến phần tiệc rượu đầu năm. Anh trả lời phỏng vấn xong thì đi ra ngoài trước, khó lắm mới có thể lấy điện thoại gọi điện, cũng không nghĩ là Bạch Anh đã đi ngủ.
"Đánh thức em à?"
Bạch Anh còn tưởng mình đang nằm mơ, nhìn người gọi đến mấy lần mới chịu tin là thật, trong lòng không khỏi vui vẻ, lập tức quên hết mấy suy nghĩ ban tối còn làm cô buồn bã.
"Không sao đâu ạ, em tỉnh rồi." Cô cười tươi rói, "Anh không phải đang tham gia chương trình xuân sao ạ?"
Lúc này anh đang đứng bên ngoài ban công tiệc rượu, tránh đi các phóng viên nhà báo của đài truyền hình. Hơn nữa ở đây đều là người có máu mặt trong giới, họ cũng không dám viết lung tung.
Anh nới lỏng cà vạt rồi nói: "Bên trong hơi ngột ngạt, anh ra ngoài một chút. Nếu em mệt thì đi ngủ tiếp đi, mục đích của anh cũng hoàn thành rồi."
Bạch Anh nghi hoặc: "Mục đích gì ạ?"
Lâm Phong: "Cũng không có gì, chỉ là muốn chúc tết em thôi."
Trong một chút men say của rượu vang, bỗng nhiên Lâm Phong lại nhớ tới giọng nói mà anh thích nhất. Từ khi nghe thấy giọng nói mềm mại ấy ở trại mồ côi, anh đã có một sự chấp niệm đối với chất giọng ấy, cứ lớn dần dần lên cho đến bây giờ, khi đã gặp lại chủ nhân của giọng nói ấy.
Một cô gái nhỏ rụt rè.