Edit: An TĩnhCái gì càng bài xích thì lại càng nhanh đến. Từ lúc có sắp xếp vào thứ bảy, thì một tuần này thoáng cái đã trôi qua, thế là thứ bảy đã đến ngay trước mắt.
Thời tiết sáng ngời trong trẻo, ánh nắng vàng tươi, cho dù đã đến bốn năm giờ chiều, mặt trời vẫn còn treo đằng chân trời, tạo nên một mảng trắng sáng trên bầu trời.
Thật là một ngày “tốt” để xem mắt.
Sở Hòa mặc một chiếc váy thắt eo màu trắng có tay áo dài đến khuỷu tay, mang một đôi giày cao gót mũi nhọn màu sáng. Không hoảng hốt, không vội vàng, đi đến nhà hàng món Tây La Mạn mà đối tượng hẹn hò đã nói.
Nhân viên phục vụ đưa Sở Hòa đến vị trí bàn số năm.
Một người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen đang ngồi đó, bóng lưng thẳng tắp. Sở Hòa nói một tiếng cảm ơn với nhân viên phục vụ, sau đó chầm chậm đi đến đối diện anh ta và ngồi xuống. Cô vừa ngẩng đầu lên, thất kinh trong thoáng chốc —–
Kỷ Lâm Phong!
“Tại sao lại là anh?” Sở Hòa kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt vô thức mở to ra.
“Có lẽ đây chính là duyên phận.” Kỷ Lâm Phong cười nhạt, nói.
“Anh cũng bị người nhà ép sao?”
Ánh mắt của Kỷ Lâm Phong lóe lên: “Ừm.”
“Thảo nào.” Đôi mắt Sở Hòa nhìn chiếc cốc trên bàn, hỏi: “Không phải anh có bạn gái rồi sao? Tại sao không nói cho họ biết?” Như vậy thì tôi đã không cần đến đây.
Kỷ Lâm Phong nhíu mày: “Ai nói với cô tôi có bạn gái vậy?”
“Tôi nhìn thấy.”
Đầu óc Kỷ Lâm Phong hồi tưởng lại, thử hỏi: “Cô đang nói ngày gặp mặt ở quán bar đó à?”
Thấy Sở Hòa gật đầu một cái, trong lòng anh đã hiểu rõ: “Ngày đó trước khi đến quán bar, tôi đi xem mắt trong nhà hàng món Tây đó. Sau khi đưa cô ấy trở về thì đến quán bar với Lục Dữ…”
Kỷ Lâm Phong nhìn Sở Hòa, nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Tôi độc thân.”
Bên tai Sở Hòa có hơi đỏ ửng lên, lúng túng nói với giọng áy náy: “Xin lỗi đã hiểu lầm anh.”
“Không sao.”
Kỷ Lâm Phong hỏi khẩu vị của Sở Hòa xong thì ghi món ăn. Sở Hòa hiếu kỳ hỏi anh: “Có phải anh thường xuyên đi xem mắt lắm đúng không?” Hỏi như vậy hình như trông dáng vẻ như thể đang cười trên sự đau khổ của người khác vậy.
“Đây là lần thứ ba.”
“À à.” Sở Hòa còn muốn hỏi gì đó, nhưng lại cảm thấy mình quá lắm lời rồi.
Kỷ Lâm Phong mở miệng hỏi: “Còn cô?”
“Tôi ấy à, là lần đầu tiên. Trước kia mẹ tôi cũng không quản tôi đến thế này…”
“Cô có hài lòng với đối tượng hẹn hò đầu tiên này không?”
“Hả?” Sở Hòa sững sờ mất một lúc, mới hiểu được cái gọi là “đối tượng hẹn hò đầu tiên” này là đang chỉ ai.
“Vậy anh có hài lòng với đối tượng hẹn hò lần thứ ba của mình không?”
Đối mặt với câu hỏi ngược lại của Sở Hòa, Kỷ Lâm Phong cũng sững sốt một hồi, sau đó mỉm cười, trả lời cô:
“Hài lòng.”.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Luôn có cảm giác nụ cười của anh có ẩn ý sâu xa gì đó, Sở Hòa dứt khoát không suy nghĩ nhiều, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ —-
Cuối cùng mặt trời đã lặn xuống, sắc trời dần dần chuyển tối.
Sau bữa cơm, Kỷ Lâm Phong nói tối nay có một buổi tiệc pháo hoa ở công viên Thanh Sơn, rất đáng xem thử.
Hai người đi đến công viên Thanh Sơn, chỉ thấy đầu người nhốn nháo giữa quảng trường của công viên, tiếng người ồn ào, hiển nhiên có rất nhiều người đã đến đây chờ từ sớm. Ở bên ngoài của một góc ven rừng trúc, có vài người lục tục chạy bộ đêm nối tiếp nhau, có tiếng nhạc, múa hát tại một góc của quảng trường, các người phụ nữ đứng xếp thành một hàng nhảy vũ điệu theo tiếng nhạc.
Thật ra thì Sở Hòa không thích nơi có nhiều người như vậy, cô đề nghị đi lên đình nghỉ ngơi trên sườn núi, bên đó chắc sẽ có ít người hơn, tầm nhìn cũng tốt hơn nhiều.
Không ngờ vừa leo lên một tầng đồi, đã nhìn thấy ở đình nghỉ ngơi có rất nhiều người đang đứng chờ. Hai người không thể làm gì khác ngoài đi lên cao thêm nữa, lúc leo đến khu vực tầng ba, cuối cùng người cũng ít đi rất nhiều, nhưng khung cảnh xung quanh lại khá mờ tối. Hai người mới vừa muốn lên khán đài nhìn thử, thì lại nghe thấy tiếng nổ vang trời của pháo hoa, trong nháy mắt có những đóa pháo hoa màu vàng sáng chói nở rộ trên bầu trời tối đen. Sở Hòa không kịp chờ đợi, tức tốc chạy đến chỗ khán đài, có thể nghe thấy tiếng pháo hoa liên tiếp vang dội trên bầu trời cao, âm thanh rất lớn. Pháo hoa ngũ sắc nổi bật tranh nhau bay cao lên nền trời đen theo tiếng vang, tản ra tứ phương tám hướng, như trăm hoa đua nở, các kiểu tư thế nở rộ đẹp mắt, khiến người xem hoa hết cả mắt. Cũng giống như thiếu nữ rải hoa, hào quang chói mắt phủ kín cả một vùng trời, một đường vòng cung xinh đẹp đáp xuống, khiến người ta phải quyển luyến không thôi. Chắc hẳn cây lửa hoa bạc cũng không thể đẹp được như vậy.
“Sở Hòa.”
Giọng nói trầm ổn của Kỷ Lâm Phong vang lên bên tai, Sở Hòa nghi ngờ quay đầu lại, chạm phải đôi mắt sâu hun hút của anh.
“Làm sao vậy?”
“Làm bạn gái anh nhé.”
Tiếng pháo hoa vừa mới ngừng lại một hồi bất chợt lại vang lên, Sở Hòa mở to hai mắt, đang nghi ngờ là mình nghe lầm.
Kỷ Lâm Phong đến gần một bước, đôi mắt kia vẫn chăm chú nhìn cô thật lâu, trong miệng lặp lại năm chữ vừa rồi.
“Làm bạn gái anh nhé.”
Những pháo hoa muôn màu muôn vẻ bắn lên bầu trời đêm, ánh sáng lung linh tuyệt trần, đẹp không thể tả được. Nhưng Sở Hòa lại không rảnh để quan tâm đến, đôi mắt chỉ chứa đựng con người đen nhánh tỏa sáng của Kỷ Lâm Phong. Cô nhếch nhếch môi, muốn hỏi có phải anh đang nói đùa không, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cực kì nghiêm túc và đôi mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng của anh, cô không nói được gì cả. Bây giờ nói gì đi nữa thì hình như cũng sẽ phá hoại hết tất cả sự tốt đẹp.
Đối mặt một hồi lâu, cuối cùng Sở Hòa cũng mở miệng hỏi đến vấn đề mà cô để ý nhất.
“Anh là vì thích em hay là vì điều gì khác nên mới muốn em làm bạn gái anh?” Khác là khác cái gì, không cần nói cũng biết.
“Anh thích em. Mỗi một lần thấy em, thì càng thích nhiều hơn một chút. Vốn là anh không biết, nhưng đã thích em nhiều đến mức khiến anh ý thức được.”
Nghe Kỷ Lâm Phong tỏ tình với mình như vậy, hô hấp Sở Hòa cũng trở nên rối loạn như trái tim cô lúc nào, mất đi quy luật vốn có của nó.
“Đồng ý anh nhé.” Giọng nói Kỷ Lâm Phong thấp hơn đôi chút, che giấu sự khẩn trương mà chỉ mình anh biết.
Pháo hoa nở rộ đầy trời, gương mặt thâm tình và giọng nói trầm thấp của Kỷ Lâm Phong, không một cái gì không khiến cô mê mẩn, mê hoặc cô nói đồng ý.
Đôi mắt Kỷ Lâm Phong nhìn cô chăm chú, dường như nếu cô không đồng ý thì anh cũng không rời mắt đi vậy. Khuôn mặt Sở Hòa đỏ bừng, “ừm” một tiếng.
Kỷ Lâm Phong nghe được, trong lúc nhất thời, ý cười tràn đầy trong đôi mắt anh, nhưng ánh mắt ấy vẫn tập trung trên người cô.
Sở Hòa ngượng ngùng cúi đầu xuống, xoay người rời đi.
“Em phải đi về rồi.”
Kỷ Lâm Phong theo sát sau lưng cô, dịu dàng nhìn cô bạn gái vừa mới nhậm chức của mình.
**
Hết chương 15
Danh Sách Chương: