Edit: An TĩnhHôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên nhưng lại không hẹn được.
Sở Hòa mới vừa biết được họa sĩ mà cô rất thích đang mở triển lãm tranh ở thành phố H thông qua biên tập, đã bắt đầu một tuần rồi, còn ba ngày nữa sẽ kết thúc. May mà biên tập kia còn dư lại một vé, nếu không Sở Hòa muốn mua cũng không mua được.
Cô vội vội vàng vàng thu dọn hành lí với tốc độ nhanh nhất, chờ lúc ngồi xuống mới nhận ra mình quên mất cái gì.
Cô đã quên nói một tiếng với Kỷ Lâm Phong.
Mới sáng sớm là biên tập đã gọi Sở Hòa để nói về chuyện xuất bản truyện tranh, lại thuận tiện nhắc một câu về chuyện triển lãm tranh, hơn nữa hôm nay Kỷ Lâm Phong còn không liên lạc với cô, trong đầu Sở Hòa hoàn toàn chỉ có truyện tranh và chuyện triển lãm tranh.
Sở Hòa tìm kiếm trong tin nhắn, tìm được dãy số gửi địa điểm xem mắt cho mình, gọi đi.
“Alo?”
“Sở Hòa?”
Sau khi chắc chắn là giọng của Kỷ Lâm Phong, Sở Hòa nói tiếp: “À thì… Hôm nay em có chút việc, nên…..” Sẽ không thể hẹn hò được.
“Buổi tối cũng không có thời gian à?”
Sở Hòa nhỏ giọng nói: “Hai ngày này đều không có thời gian.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát.
“Anh đã cố ý để trống hai ngày tới để hẹn với em.”
Nghe giọng nói hơi trầm thấp của Kỷ Lâm Phong, Sở Hòa cảm thấy vô cùng áy náy: “Em xin lỗi…. Em biết…”
“Em không cần phải nói xin lỗi.” Kỷ Lâm Phong cắt đứt lời cô, “Sở Hòa, anh nói điều này không phải là đang trách em. Ý anh là anh rất nóng lòng muốn hẹn hò cùng em.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Hòa đỏ lên, vội vàng dỗ dành anh: “Qua hai ngày này là ổn rồi, thời gian sau đó của em đều dành cho anh.”
“Thật à?” Kỷ Lâm Phong cười nhẹ một tiếng, “Như vậy thì hai ngày này phải nhớ anh đó.”
“Trời ạ anh phiền quá đó. Không nói nữa, em cúp máy đây.” Sở Hòa vội vàng vội vàng cúp điện thoại, dùng mu bàn tay hơi lạnh sờ lên gò má nóng hổi.
Sao trước kia không phát hiện anh lại buồn nôn như vậy chứ!
Hai ngày đi xem triển lãm tranh, Sở Hòa gặp lại bạn học cùng lớp đại học là Tề Tưởng. Lúc còn đi học, hai người là ban cán sự, thường xuyên qua lại tiếp xúc nhiều, quan hệ cũng tạm được. Từ lúc tốt nghiệp hai người cũng chưa từng gặp lại, bây giờ lại tình cờ gặp nhau trong buổi triển lãm tranh, Tề Tưởng mời Sở Hòa cùng nhau ăn một bữa cơm.
Sau khi Tề Tưởng tốt nghiệp thì làm việc ở thành phố H, là một nhà thiết kế đồ họa. Thời điểm học năm nhất đại học, Sở Hòa đã bắt đầu đăng truyện tranh nhiều kỳ, đã ký hợp đồng với tạp chí của anh trai Tề Tưởng, cho nên anh ta cũng không cảm thấy kì quái khi hiện tại Sở Hòa là một tác giả truyện tranh tự do. Những người vẽ tranh, phần lớn đều không muốn bị trói buộc.
Tề Tưởng vốn muốn đưa Sở Hòa đi chơi ở thành phố H mấy ngày, nhưng Sở Hòa lại lấy lí do ngày mai phải trở về thành phố S để từ chối khéo léo, không thể làm gì khác ngoài hủy bỏ. Sau khi ăn cơm xong, Tề Tưởng còn có việc khác cần giải quyết, lúc này hai người mới chào tạm biệt.
Ra khỏi nhà hàng, Sở Hòa nhận được cuộc gọi từ Kỷ Lâm Phong.
“Em đang ở đâu vậy?” Giọng nói của Kỷ Lâm Phong phát ra từ trong điện thoại, lạnh nhạt như thể anh đang đứng trước mặt Sở Hòa vậy.
Sở Hòa mơ hồ cảm giác được Kỷ Lâm Phong đang không mấy vui vẻ, nhưng mình cũng đâu có chọc gì anh, lạnh băng như vậy để làm gì chứ?
Chẳng lẽ là vì chuyện không nói cho anh biết mình đi xem triển lãm tranh?
“Em đang ở thành phố H, bên này có một triển lãm tranh.”
Giọng nói của Kỷ Lâm Phong dịu lại không ít: “Vậy em đi ăn cơm với ai?”
Sở Hòa nhíu mày, hình như có chỗ nào kì quái lạ lạ.
“Em gặp một bạn học cũ, nên đi ăn chung bữa cơm với cậu ấy thôi.”
Kỷ Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng nói: “Sở Hòa, quay đầu lại.”
Sở Hòa nghe thế thì cả người ngây ngẩn, quay đầu với khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Kỷ Lâm Phong mặc một bộ âu phục đen, vóc dáng cao ráo đứng cách xa mấy chục mét.
“Sao anh lại biết em ở chỗ này?” Chờ Kỷ Lâm Phong đi đến bên cạnh, Sở Hòa mở miệng hỏi.
“Anh đi gặp khách hàng, trong lúc đang ăn cơm thì vô tình thấy em.”
Nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi, Sở Hòa bừng tỉnh hiểu ra, nhíu mày chất vấn anh: “Vậy nên dáng vẻ vừa rồi trong điện thoại của anh là đang chất vấn bắt gian à?”
Kỷ Lâm Phong ho nhẹ một tiếng: “Đột nhiên thấy bạn gái mình đi ăn cơm cùng một người đàn ông mình không quen biết tại thành phố xa lạ, tất nhiên trong lòng sẽ cơ hơi khó chịu rồi.”
“Vậy anh có ghen cũng không nên dùng ngôn từ lạnh nhạt như vậy với em chứ.” Sở Hòa có hơi tủi thân.
Kỷ Lâm Phong vội vàng cầm tay cô dỗ dành: “Là anh sai, đừng giận mà.”
“Ngày mai em về rồi, lúc nào anh mới trở về?”
“Ngày mai có một hợp đồng cần ký, sau đó thì không còn gì nữa. Chúng ta trở về cùng nhau.”
Sở Hòa định sẽ về khách sạn nghỉ ngơi trước, hỏi khách sạn của Kỷ Lâm Phong ở đâu, nhưng anh lại muốn đi theo về khách sạn của Sở Hòa đang ở. Sở Hòa đẩy anh, hỏi: “Không phải anh cũng có đặt khách sạn rồi sao?”
Kỷ Lâm Phong kéo Sở Hòa vào lồng ngực mình, ghé sát bên tai cô nói nhỏ: “Vất vả lắm mới gặp nhau, em còn đuổi anh đi à? Không nhớ anh hửm?”
Sở Hòa bị anh làm cho mềm lòng, chỉ đành để anh đi theo mình.
Đến khách sạn, Kỷ Lâm Phong hỏi số phòng của Sở Hòa, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý để anh ta đặt một phòng bên cạnh Sở Hòa giúp mình.
Sở Hòa vừa mới mở cửa phòng, đã bị người phía sau lưng đẩy vào cửa, theo sau đó là tiếng đóng cửa rầm vang lên, Sở Hòa bị Kỷ Lâm Phong đè trên tường.
“Anh làm….” Sở Hòa còn chưa dứt lời, đã bị Kỷ Lâm Phong cắt ngang.
“Nhớ anh không?”
Khuôn mặt đẹp trai của anh tiến gần đến mặt Sở Hòa, khuôn mặt đỏ bừng của cô quay sang một bên, hơi thở ấm nóng của Kỷ Lâm Phong phả lên xương hàm cô.
“Không nhớ.”
“Nhưng anh rất nhớ em.” Kỷ Lâm Phong chăm chú nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, bổ sung thêm một câu: “Càng muốn hôn em hơn.”
Dứt lời, Kỷ Lâm Phong mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Anh nặng nề ngậm mút đôi môi mềm mại của Sở Hòa, liếm một lúc lại đi thẳng vào vấn đề, tiếp tục cạy mở răng cô, men theo cảm giác của nụ hôn đầu tiên, anh nhanh chóng tìm được đầu lưỡi trơn mềm của cô và mút lấy không rời. Lưỡi anh cuốn vòng quanh khoang miệng cô, tùy ý liếm láp, tham lam cắn nhẹ, dây dưa vô cùng thân mật. Sở Hòa xao động khi được hôn, vừa nắm chặt quần áo anh vừa bắt đầu luống cuống cử động môi mình, đáp lại nụ hôn sâu của anh.
Kỷ Lâm Phong phát hiện được động tác này của Sở Hòa, môi anh bắt đầu xâm nhập mạnh mẽ hơn. Lưỡi anh quấn chặt lấy lưỡi cô, liên tục mút vào, hút liếm lẫn nhau, như con cá mất nước được trở lại dòng sông, không ngừng hút nước triền miên. truyện đam mỹ
Lúc nhìn thấy Sở Hòa ở nhà hàng, Kỷ Lâm Phong còn cho rằng mình xuất hiện ảo giác. Nhưng khi thấy cô đang ăn cơm và cười nói với một người đàn ông, anh cảm giác được sự ghen tuông trong đáy lòng bất chấp mà cuồn cuộn lên một cách rõ ràng. Cũng may khách hàng nói có chuyện khác cần phải xử lí, hai người tạm biệt nhau, Kỷ Lâm Phong đã nóng lòng gọi điện thoại cho Sở Hòa, bởi vì trong lòng anh chua xót khó tả, nên giọng nói cũng có hơi không tốt.
Bây giờ vừa về đến không gian riêng tư, Kỷ Lâm Phong chỉ muốn quấn quýt cùng cô như vậy một phen, bày tỏ tất cả sự nhớ nhung và ghen tuông trong nụ hôn nồng nhiệt này.
Hồi lâu sau, khi hai người bắt đầu thở hồng hộc, thì cuối cùng nụ hôn này mới ngừng lại.
Trán Kỷ Lâm Phong tựa lên trán Sở Hòa, ánh mắt có thể nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng và đôi môi đỏ thắm của cô. Anh thỏa mãn cười nhẹ, nói: “Em nhiệt tình như vậy, còn nói không nhớ anh.”
Sở Hòa xấu hổ đẩy anh ra: “Anh đi ra.”
Kỷ Lâm Phong thuận thế buông cô ra, nhìn cô chạy đến nhà vệ sinh, anh bật cười, đi đến giường cô và nằm xuống, dư vị rất tinh tế.
**
Hết chương 17
Danh Sách Chương: