Edit: An TĩnhXe đậu dưới lầu nhà Sở Hòa, cô ngồi ở vị trí kế bên tài xế chờ mấy giây, phát hiện Kỷ Lâm Phong vẫn không nói lời nào, tâm trạng thoáng chốc có hơi không vui.
“Em về nhà đây.” Sở Hòa nói xong cũng chuẩn bị xuống xe, bỗng nhiên bị một lực kéo lại. Cô cho là Kỷ Lâm Phong, vừa quay đầu muốn mở miệng, kết quả lại bị ngăn lại ở cổ họng —-
Hóa ra là mình quên tháo dây an toàn.
Giờ phút này sắc mặt vất vả lắm mới bình tĩnh lại được của Sở Hòa lại hiện lên một tầng đỏ ửng, cô đang muốn đưa tay tháo dây an toàn, bất thình lình lại có một bàn tay giành trước.
Kỷ Lâm Phong cúi người đến tháo dây giúp cô, Sở Hòa gượng gạo thu tay về, không nhịn được lại ngẩng đầu nhìn anh, ai ngờ đâu lại vừa khéo nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
Hai người cách nhau gần như vậy, Sở Hòa có thể thấy được con ngươi đen bóng của Kỷ Lâm Phong một cách rõ ràng, tựa như đá quý đen vậy, nhìn một lúc, không thể rời mắt đi nữa.
Kỷ Lâm Phong nhìn Sở Hòa không chớp mắt, con ngươi nhìn đôi mắt đào hoa lấp lánh của cô, từ từ chuyển qua đôi môi mê người. Tất cả mọi thứ như một vòng xoáy vậy, lập tức hút toàn bộ các giác quan và suy nghĩ của anh. Lúc này, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ lặp đi lặp lại tuần hoàn: Đến gần cô ấy, hôn cô ấy.
Một tay Kỷ Lâm Phong chống lên đệm ghế, một tay chống đở một bên lưng ghế chỗ ngồi của Sở Hòa, cúi đầu phủ môi mình lên đôi môi đỏ thắm của cô.
Hai đôi môi trong nháy mắt chạm vào nhau, dường như máu trong cơ thể hai người cũng dừng lại một giây.
Kỷ Lâm Phong cảm nhận những xúc cảm trên môi, mềm mại khiến hồn vía của anh lạc mất. Anh nhẹ nhàng ngậm liếm môi dưới của Sở Hòa, dịu dàng một cách khó tưởng tượng nổi. Anh lại thử liếm nhẹ môi trên của cô, lưu luyến hôn lên đôi môi cô tựa như đang nhâm nhi rượu, dùng răng ngậm lấy đôi môi đầy đặn của cô mà mút một cách âu yếm. Khi tiếng rên rỉ hổn hển nhẹ thoát ra khỏi khe hở giữa hai đôi môi, hô hấp Kỷ Lâm Phong hơi chậm lại, nhẹ nhàng buông môi cô ra, hai người yên lặng thở dốc.
Bầu không khí giữa hai người cũng trở nên rối loạn. Nhất là Sở Hòa, vì hô hấp không ổn định nên đến ngực cô cũng phập phồng không ngừng, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở theo từng nhịp thở, đầy đặn căng mộng như thể khiến người ta mê mẩn lần nữa.
Yếu hầu của Kỷ Lâm Phong căng lên, đưa tay lên gáy Sở Hòa đẩy cô về hướng mình, lại hé miệng đặt lên đó một lần nữa, để tiếng nói thấp khàn tràn vào hai làn môi đang chạm nhau.
“Hôn lại một lần.”
Kỷ Lâm Phong ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, không tự chủ gia tăng sức lực mút lấy. Anh mút mạnh, nhẹ nhàng cắn, không theo một quy luật nào cả, sau đó lại không thỏa mãn, tiếp tục cạy mở hàm răng Sở Hòa, dò đường tìm đến chiếc lưỡi mềm mại của cô. Chờ đến khi chạm được đầu lưỡi của cô, lưỡi Kỷ Lâm Phong đã nóng lòng cuốn lấy chiếc lưỡi trơn nhẵn của cô, vừa liếm vừa cắn. Sở Hòa bị kích thích khiến cả người run lên, hai tay bắt đầu đẩy lên ngực Kỷ Lâm Phong, chiếc lưỡi cũng rụt lại đầy sợ sệt. Lưỡi Kỷ Lâm Phong vẫn mạnh mẽ không muốn buông bỏ hương vị tuyệt vời này, anh bất chợt mút một cái, cả người Sở Hòa lập tức mềm nhũn, dường như toàn bộ sức lực của cơ thể đều bị lưỡi anh hút cạn….
Không biết qua bao lâu, Kỷ Lâm Phong mới dừng lại với sự quyến luyến không thôi. Anh buông Sở Hòa ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của cô —- đó là dấu vết còn lưu lại sau nụ hôn vừa rồi.
Sở Hòa dựa vào ghế, ngồi chờ hô hấp bình phục lại, gò má hồng hồng và đôi môi đỏ mọng làm lộ ra dáng vẻ mềm yếu khi vừa bị bắt nạt. Thấy Kỷ Lâm Phong cúi người đến lần nữa, cô tức giận nói: “Anh còn đến nữa à!”
“Anh chỉ muốn nhắc nhở em một câu —–“ Kỷ Lâm Phong ủ rũ mỉm cười, giải thích: “Nhớ buổi hẹn hò vào ngày mai, bạn gái của anh.”
Nhiệt độ trên mặt Sở Hòa vừa mới hạ xuống không ít, lại bất chợt dâng trào lên khiến cả khuôn mặt đỏ bừng. Cô xấu hổ ném lại một câu “không hẹn”, sau đó nhanh chóng mở cửa xuống xe và chạy lên lầu.
Kỷ Lâm Phong ngồi trong xe nhìn bóng lưng thẹn thùng của cô, nụ cười trên mặt vẫn không tan đi sau một lúc thật lâu.
**
Hết chương 16
Danh Sách Chương: