• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngỗng đã quyết định sẽ kéo chân sau Nguyễn Đường, nhưng nó không thể quá lộ liễu cho nên chỉ có thể làm bộ không hiểu tiếng người.

Câu hỏi đầu tiên, Nguyễn Đường quay đầu nhìn ngỗng lớn, nó không đi theo cậu.

Ngỗng lớn ngoẹo đầu sang một bên, giả vờ không nhìn thấy. Dù sao hắn cũng là ngỗng, hắn không hiểu tiếng người.

Đúng thế, không phải không hợp tác mà là không hiểu gì hết.

Tiếc là Nguyễn Đường có thể hiểu hắn nói gì.

Cho nên cậu không thèm lãng phí thời gian nữa, dù sao giường lớn hay nhỏ gì thì cũng như nhau.

Đạo diễn: Câu hỏi đầu tiên, đội bạn chọn hoang đảo giữa hai lựa chọn là rừng mưa nhiệt đới và hoang đảo. Bạn chỉ được phép mang theo một đồ vật để sinh tồn trên hoang đảo, bạn sẽ chọn: A. Bật lửa có thể sử dụng mãi mãi, B. Một xẻng quân dụng cứng hơn cả đá.

Nguyễn Đường: Bỏ qua.

...Được, bạn không chọn gì hết. Trời sắp mưa, bạn sẽ chọn: A. Trốn vào hang động nào đó, B. Trốn vào hốc cây nào đó.

"Bỏ qua."

..Được, bạn không làm gì cả, quyết định đứng tại chỗ chờ mưa tạnh. Cuối cùng mưa cũng tạnh, bạn đói meo, vì vậy bạn quyết định: A. Đi bắt cá, B. Đi hái trái cây.

"Bỏ qua."

"Quạc ---"

Tôi cũng bỏ qua.

...Tốt, do bạn không làm gì hết nên bạn đói sắp chết. Lúc này có hai người xuất hiện, bạn sẽ cầu cứu ai: A. Người dân trên đảo, B. Đồng hương cũng đang bị lạc trên hoang đảo giống mình.

"Bỏ qua."

"Quạc ---"

Bỏ qua.

Đội có số điểm cao nhất hiện tại là Trương Lê và Tư Đạt được 3 điểm, kế đến là Tịch Viên Viên và Phương Thải Thải được 2 điểm.

Có vẻ, ngỗng lớn và Nguyễn Đường chỉ có thể ngủ trên chiếc giường chỉ có một mét hai.

Những người còn lại nhìn Nguyễn Đường một cách thương cảm, bọn họ được chơi trò này chung với con người đều do công Nguyễn Đường đã gánh gánh nặng (ngỗng).

Tịch Viên Viên nhỏ giọng bàn bạc với Phương Thải Thải xem có nên nhường giường một mét năm cho Nguyễn Đường hay không. Dù sao bọn họ cũng là con gái, miễn cưỡng chen chúc trên cái giường mét hai cũng không đến nỗi.

Ngỗng lớn nghe vậy bèn nheo mắt, chạy bạch bạch đến trước mặt Tịch Viên Viên.

Tịch Viên Viên dọa nhảy dựng. Cô ôm Phương Thải Thải, hỏi: "Đại ca ngỗng, ngỗng, ngỗng, đại ca có chuyện gì ư?"

Cô chỉ hỏi theo bản năng mà thôi, không ngờ con ngỗng này trả lời.

"Quạc --- Quạc ---- Quạc ---"

Không cần nhường.

Hắn, thật sự muốn thua.

Tịch Viên Viên không hiểu, cơ thể cứng ngắc.

Cứu mạng, ai đó làm ơn dịch lời ngỗng nói đi, có phải nó định "mần thịt" cô không.

Đang lúc Tịch Viên Viên không biết nên làm gì thì Nguyễn Đường đi đến và xoa đầu ngỗng lớn, nói: "Lại đây."

Ngỗng ngang ngoãn đi theo Nguyễn Đường, đôi mắt ngỗng quay ra sau như đang...cảnh cáo cô?

Lúc này, giọng của đạo diễn vang lên.

Do bạn không trú mưa nên không bị sét đánh chết và thú hoang cắn chết. Do bạn quyết định không cầu cứu ai nên không bị ăn thịt bởi tộc ăn thịt người và bị đồng hương sát hai. Chúc mừng hai bạn trở thành cặp đôi duy nhất còn sống, điểm ăn ý cộng 5.

Đồng thời cũng chúc mừng hai bạn giành được phòng với giường mét tám.

"Quạc --- Quạc --?" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK