Cố Hồng cài wechat của Nguyễn Đường lên đầu.
Camera rất biết điều, chỉ quay màn hình các nghệ sĩ một chút đã dời máy đi ngay, sợ làm lộ đời sống riêng tư của nghệ sĩ.
Cho nên chuyện kết bạn riêng rồi ảnh đại diện nhóm chat yêu quái trước khi lập quốc không bị phát hiện.
Cố Hồng bật chế độ ném bom ảnh, gửi hết toàn bộ hàng tồn kho. Để còn có thể nói chuyện được với nhau, Cố Hồng ráng nhịn giữ lại 3 tấm không gửi.
Cuối cùng, hoạt động gửi ảnh kết thúc bằng một tấm hình chụp chung với hai em gà và vịt.
- Cố Hồng: Đây là huynh đệ kết nghĩa của ngỗng.
- Nguyễn Đường: Bọn nó kết bái huynh đệ?
- Cố Hồng: Em hiểu như vậy cũng được.
- Nguyễn Đường: Like.
Thật sự thật kỳ, để ngỗng tham gia chương trình hẹn hò dùm mình, đưa nó đi du lịch, giúp nó kết bái huynh đệ. Hình như cậu mới học được cách cưng thú cưng mới.
Thấy ngón tay cái của Nguyễn Đường, Cố Hồng rất vui. May quá, xem ra sau này không cần lo hai em trai mâu thuẫn với chị dâu, nhưng mà...
- Cố Hồng: Gà vịt rất đáng yêu, nhưng thích một chút là được rồi.
- Cố Hồng: Ngỗng lớn cần nhiều yêu thích hơn.
Đáng tiếc, cầu yêu của chủ tịch ngỗng không được trả lời.
Hắn ngẩng đầu, khát vọng (không ai nhìn ra) nhìn bóng lưng đang di chuyển của Tiểu Đường.
Tạm thời hắn và Tiểu Đường còn thiếu chút ăn ý.
Đến khi trước mặt có một dĩa thịt nướng, chủ tịch ngỗng rút lại câu thiếu ăn ý khi nãy.
Rất ăn ý, hắn cũng đang đói/ buổi tối, tập đã qua edit đầu tiên của Sống chung ngày hè chính thức phát sóng trên cả tivi và trên mạng hai tiếng.
Tỷ suất lượt xem chiếm top đầu, hot search ngày càng nhiều.
Các khách mời ngồi trong phòng khách xem tập một cùng nhau, khi thấy ngỗng lớn xuất hiện, mọi người đều nhớ lại bầu không khí xấu hổ lúc đó.
"Lúc đó tôi thật sự nghĩ chú kia đến tham gia chương trình bọn mình." Trương Lê cười ngại.
"Há há há há há." Phương Thải Thải cười đau cả bụng, té vào người Tịch Viên Viên: "Kết quả càng kì lạ hơn. Chủ tịch Cố à, sao anh nghĩ ra cách để ngỗng đến tham gia dùm mình vậy. Ôi tôi cười chết, không ngờ luôn!"
Cố Hồng nảy ra ý tưởng lớn gan, nói thật.
Hắn dùng gương mặt lạnh như tiền của mình, tỏ tình bằng mấy câu sến rện: "Tôi sợ lúc tôi đến thì Tiểu Đường đã chọn người khác, cho nên để ngỗng đến giành chỗ trước."
"Wow, chủ tịch Cố, ngài âm mưu quá!" Câu trả lời của Cố Hồng làm Phương Thải Thải lớn gan hơn, trực tiếp bật dậy ghẹo hắn.
Cố Hồng rộng rãi gật đầu: "Ừ, âm mưu lâu rồi."
Nói xong còn nhìn Nguyễn Đường, nhưng khi đối phương nhìn mình, hắn vội rụt đầu lại như bị nóng.
Mọi người hô hoán rần rần.
Trong phòng khách chỉ có mỗi Lục Diên không có cảm giác gì, tập đầu làm gì có anh.
Anh vừa khua xiên gỗ đàn hương vừa hùng hổ nói: "Tôi chỉ mới nghe lấy gà trống bái đường thay chú rể mà thôi, chưa từng nghe dùng ngỗng cưng để đi hẹn hò dùm, chủ tịch Cố có phải hơi không tôn trọng Nguyễn Đường không thế."
Bầu không khí lặng hẳn đi.
Làn đạn cũng có người hùa.
[Hình như không tôn trọng thật.]
[Cái này, mặc dù ngỗng rất đáng yêu, nhưng tôi có cảm giác như đang xếp Tiểu Nguyễn ngang hàng với thú cưng ấy.]
[Chủ tịch Diên nói đúng lời tôi định nói đấy. Người có tiền không rảnh đâu, nhiều người thèm khát đến thế, người ta tính chơi cho vui thôi.]
...
Mắt ngỗng tối đi, sát khí nổi lên: "Ngỗng không phải thú cưng."
Nói xong, sát khí biến mất, hắn quay sang nói với Nguyễn Đường: "Đối với anh, ngỗng không khác gì anh, anh chỉ biết đưa nó cho người quan trọng của anh mà thôi."
[Chủ tịch Cố: Thấy ngỗng như thế tôi, hiểu chưa?]
[Mong mọi người hiểu, đối với nhiều người mà nói, thú cưng của họ như người nhà vậy. Meo meo của tôi là người nhà của tôi, thành fans của chủ tịch Cố mất rồi.]
[Cứu mạng, sự dịu dàng của tên hung dữ này giết chết tôi rồi!]
Nguyễn Đường không nói gì, chỉ gật đầu.
Thật ra, cậu không cảm thấy bị thiếu tôn trọng.
Nhưng cậu cũng không cho rằng đối phương thật sự thích mình, cậu từng nhận Nùi Giẻ Vàng hai năm cho vai nam phụ tồi tệ nhất, Cố Hồng còn bảo thích vai diễn của cậu...
Phương Thải Thải lại nhiệt tình nói: "Chủ tịch Cố biết mánh ghê, để bé cưng lên tiên phong."
"Ừ."
Hắn biết vậy đấy, đọc nhiều sách yêu đương như vậy, không có quyển nào chỉ là đọc cho vui.
Sau màn hình, đạo diễn vung tay: "Giữ lại đoạn reaction này, hai ngày nữa đăng coi như phúc lợi thành viên."
Tài liệu thực tế của chủ tịch Cố và chủ tịch Lục khỏi phải bàn.
Phòng ngủ tối nay không có máy quay, sau khi tất cả nằm xuống, máy quay cũng về phòng ngủ, chỉ nói bọn họ mai nhớ gọi camera-man khi dậy.
Cố Hồng thấp thỏm đứng b6n mép giường, Nguyễn Đường đang tắm, cậu ấy chưa phát hiện trên giường chỉ có một cái mền.
Không biết dùng chiêu đó có được không.
Lúc Nguyễn Đường mặc quần áo ra ngoài, nhìn thấy Cố Hồng kiêu ngạo cúi đầu, trên tivi chiếu chương trình thế giới động vật....
"Ngỗng lạc đàn, cuối cùng không thể chống chịu được nữa, trở thành thức ăn cho đại bàng biển. Tội cho nhóc ngỗng ấy, không đợi được mẹ quay lại..."
Chủ tịch Cố: "Thật ra thì, anh giống nó, anh cũng là cô nhi."
Hả?
Nguyễn Đường ngây người.
Lần đầu tiên cậu thấy người so mình với động vật.
Năng lực đồng cảm của chủ tịch Cố, mạnh thật.
Nguyễn Đường giơ ngón cái trong lòng, hành động thực tế hơn. Cậu kéo ghế ngồi bên cạnh Cố Hồng, rót cho hắn lẫn bản thân hai ly nước ấm.
Thành công!
Chủ tịch Cố vùi mặt vào tay, lưng cong thành độ cong vừa buồn bã vừa kiên cường.
"Anh còn nhớ, năm đó tuyết rơi đậm, bọn họ quyết định ăn thịt mẹ của anh. Anh không biết ba mình là ai, bạn lữ của mẹ anh nhiều không đếm xuể. Hiển nhiên, ba anh cũng vậy."
Ngỗng đực trong thôn nhiều, không con ngỗng con nào có thể biết ai là ba mình.
Bây giờ đi giám định người thân bằng DNA gì đó cũng không kịp nữa.
Nguyễn Đường thiếu chút nữa không cầm được ly nước của mình, quá khứ kinh khủng khiếp gì thế này.
Lưng chủ tịch ngỗng run hai cái, nhỏ giọng nói tiếp: "Do anh khi bé nhỏ xíu ít thịt nên mới thoát được một kiếp."
Nguyễn Đường: "Anh có báo cảnh sát không?"
Chủ tịch ngỗng bưng mặt, lắc đầu: "Vô ích, hung thủ chết rồi."
Mộ còn không tìm được, miếng đất kia bây giờ đã là núi là rừng.
Hắn cũng không ghét con người.
Giống chó sói ăn thịt, tất cả là vì sinh tồn, không có gì hay để chỉ trích, hắn cũng lấy động vật làm thức ăn thôi.
Nguyễn Đường vỗ vai Cố Hồng: "Ngủ đi."
Chủ tịch ngỗng: "Đồng ý với anh một chuyện được không?"
"Chuyện gì?"
"Ôm anh ngủ."
"Anh nhớ mẹ quá."
Nghe nói tỏ vẻ đáng thương, trong lúc đó vẫn thể hiện mình kiên cường đến đâu, rất dễ lấy được lòng thương cảm của con người.