Sau khi công bố địa điểm, Tư Đạt đã quyết chọn quảng trường đầy sao. Cậu muốn ngồi dưới bầu trời, vừa đàn vừa hát cho Trương Lê.
Trùng hợp làm sao, chủ tịch ngỗng cũng muốn quảng trường đầy sao. Nơi lãng mạn như vậy rất phù hợp để tỏ tình!
Phương Thải Thải và Tịch Viên Viên không có ý định tranh giành với hai người bọn họ. Hai cô không có ý định đi tiếp cùng nhau, bọn họ là chị em đơn thuần, tạm thời không muốn yêu đương, chỉ muốn tranh thủ lúc còn xuân thì, nhận thêm vài chương trình cùng nhau.
Hai người cảm thấy quảng trường đầy sao với hội trường trường học không tốt bằng đến nhà hàng xoay tròn trên không ăn một bữa đã đời. Hai cô chả cần chương trình bày trí gì, cứ vào đó gọi set đắt nhất, để ê-kíp chương trình trả tiền.
Trong khu vui chơi, Phương Thải Thải và Tịch Viên Viên từ tốn dạo quanh từng trò, hoàn toàn không quan tâm đến nhiệm vụ của ê-kíp chương trình.
Chỉ có chủ tịch Cố và Tư Đạt thật sự chiến với nhau.
Chủ tịch Cố không nỡ để Nguyễn Đường mệt nên tự thân tất cả hạng mục, đến nỗi trước khi tham gia trò gì mới hắn cũng dắt Nguyễn Đường vào bóng râm trước: "Yên tâm chờ anh, tối nay dắt em đi ngắm sao."
Sau đó rất nhanh, bên cạnh Nguyễn Đường có thêm Trương Lê bị Tư Đạt nhét vô.
Tư Đạt: "Chị Lê, lần này em nhất định chiến thắng!"
"Ừ, em cố lên."
Cố Hồng mong chờ nhìn Nguyễn Đường.
Nguyễn Đường: "...Anh cũng cố lên."
"Ừ."
Sau đó không có gì bất ngờ, chủ tịch ngỗng lại thắng. Ê-kíp chương trình có sắp xếp rất nhiều trò chơi, tất cả xoay quanh thể lực và IQ: Nhảy dây trên thảm mát-xa một phút, thử thách nhịp tim khi chơi tàu lượn siêu tốc, đoán câu đố trong quán rượu cổ...
Đối với chủ tịch ngỗng gần 600 tuổi mà nói, mấy chuyện này nhỏ như muỗi.
Tư Đạt cúi đầu, đỏ mặt quay về bên Trương Lê: "Xin lỗi chị, em lại thua rồi."
"Không sao." Trương Lê cười, cảm thấy nhóc con này đáng yêu quá: "Đi đâu cũng được mà."
Chủ tịch ngỗng đi lại bên cạnh Nguyễn Đường, đôi mắt ngỗng chết tứa nước vì nhiệt độ cao, một giọt mồ hôi chảy xuống chiếc cổ màu bánh mật.
"Cho em này." Thẻ ghi điểm thứ năm.
Nguyễn Đường không biết nghĩ gì. Cậu chỉ im lặng, sau khi nhận thẻ thì lễ phép đưa hắn nước và khăn giấy.
[Chồng! Man quá!]
[Tiểu Nguyễn đỉnh vãi, thế này cũng nhịn được!]
[A a a a, tôi mà ở trỏng nhé, là tôi nhảy luôn lên người chủ tịch Cố, dùng cơ thể lau mồ hôi dùm ổng rồi.]
[A a lau? Phí phạm quá, tôi liếm luôn.]
[Mấy người bên kia, tém tém lại!!!]
Đối với chủ tịch ngỗng mà nói, đưa nước và giấy là hành động thể hiện tình cảm nhiều nhất. Tiểu Đường dễ ngại mà, hắn hiểu.
Tiểu Đường quan tâm hắn, hắn nhất định phải thắng cái cuối cùng!
Nhưng mà, chủ tịch ngỗng lật xe.
Bởi vì hạng mục cuối cùng là hát chính xác đến từng từ sau khi chơi đĩa quay khổng lồ.
Có tổng cộng năm bài hát, Tư Đạt vừa ói vừa dùng bản năng nghề nghiệp, hơi đứt quãng tí nhưng vẫn đúng.
Chủ tịch ngỗng khỏe như vâm bên cạnh cau mày trầm tư. Bài hát? Hắn chưa nghe bao giờ. Hát? Hắn cũng không biết hát.
Hắn chỉ biết freestyle, còn là freestyle tiếng ngỗng.
Chờ sau này có cơ hội, nhất định hắn phải dùng tiếng ngỗng viết cho Tiểu Đường một đoạn, chứng minh không phải hắn không biết hát, chỉ là không cùng hệ ngôn ngữ mà thôi.
"Thua." Má chủ tịch ngỗng hơi đỏ lên, đôi mắt ngỗng tức giận làm Nguyễn Đường hơi mềm lòng, an ủi: "Không sao, thỉnh thoảng thua một lần cũng không sao."
Chủ tịch ngỗng lập tức trở về như cũ.
Không sai, thua có một lần mà thôi, bọn họ vẫn có thể đi quảng trường đầy sao.
Tư Đạt đưa tấm thẻ ghi điểm quý giá cho Trương Lê, đạt được lời khen dịu dàng của chị. Cuối cùng cậu ta chọn hội trường trường học.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Nguyễn Đường và Trương Lê bị đuổi về biệt thự, Cố Hồng và Tư Đạt vội vã đi chuẩn bị.
Chỉ có Phương Thải Thải và Tịch Viên Viên nắm tay nhau cùng đến nhà hàng xoay tròn trên không. Các cô muốn đi dạo xung quanh trước, sau đó lại lên trên gọi món.
Hài hòa đến mức làm fans CP tự cảm nhận được kết cục BE.
[Ôi tình chị em đơn thuần.]
[Thải Thải và Viên Viên nói tối nay sẽ vừa ăn vừa livestream, sẽ tương tác với khán giả, xem ra là bọn họ đến đây tham gia chương trình với mục đích thương mại thật rồi.]
[Hai cặp còn lại làm ơn hãy cứu vớt tôi nhé!]
***
Quảng trường đầy sao.
Khi Nguyễn Đường đẩy cửa vào, thiếu chút nữa cậu đã nghĩ mình đến lộn chỗ. Bên trên vẫn là bầu trời đầy sao, các ngôi sao lấp lánh, khung cảnh mênh mông bát ngát. Nhưng bên dưới, xuất hiện một con...ngỗng?
Là con ngỗng cao ba mét.
Tại sao có thể nhìn ra là ba mét, vì bên cạnh có cây thước đánh dấu ba mét.
Trông rất quen, là con ngỗng của Cố Hồng. Nếu nói mặt dây chuyền bằng vàng hình ngỗng là thu nhỏ, vậy cái này là phòng to. Chủ tịch Cố mét chín lăm đứng bên cạnh ngỗng to ba mét cũng có chút bé nhỏ. Nguyễn Đường dừng chân, ngồi xuống chỗ cách con ngỗng xa nhất.
Lúc này cậu mới thấy sau lưng ngỗng ba mét có ngỗng hai mét, sau đó là ngỗng một mét, cuối cùng là một trái...trứng ngỗng?
Chủ tịch Cố, thích ngỗng thật.
"Thích không?" Cố Hồng ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Đường. Mấy con ngỗng kia do chính tay hắn đúc khi quá rảnh.
Đấu trường La Mã không xây trong một hai ngày, ngỗng cũng không vù cái cao ba mét.
"Anh nói ngỗng, hay nói anh." Nguyễn Đường hỏi thẳng.
Gương mặt lạnh lùng của Cố Hồng đỏ lên: "Em nói cả hai cũng được."
Bầu không khí im lặng một chút, Nguyễn Đường chậm rãi nói: "Rất thích ngỗng, không có cảm giác với mấy con ngỗng giả này, còn anh...tôi cũng không có cảm giác."
Cậu quyết định nói trước, dẹp màn tỏ tình của Cố Hồng tự mình đa tình này đi.
Bởi vì, cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác, có thể có một chút, cho nên muốn cho Cố Hồng quyền chủ động, nhưng không đủ để cậu quyết định hẹn hò với người này.
Đúng vậy, với Nguyễn Đường mà nói, thứ cản trở cậu và Cố Hồng lớn nhất chính là – Cố Hồng là con người.
Con người rất giỏi thay đổi, hảo cảm ngắn ngủi của hắn sẽ tan biến dần theo thời gian, sau đó họ sẽ cãi nhau, sẽ chia tay, có lẽ trên đường chia tay sẽ giống như ba mẹ cậu, đột nhiên bị tai nạn.
Một mình vẫn tốt hơn. Không có ai thân thiết, không cãi nhau, không cần giải thích, không cần nói rõ, ví dụ, nói chuyện mình có dị năng, có thể hiểu động vật nói gì.
Sau khi nói ra, cậu còn phải lo rằng đối phương tin thật hay tin giả. Hoặc là tỏ vẻ tin nhưng âm thầm liên lạc với bác sĩ tâm lý, gọi người đó đến dưới danh bạn, nhân lúc cậu không biết, dựa vào mấy câu nói và hành động để phân tích cậu, đào sâu nội tâm của cậu.
Cuối cùng phát hiện cậu vô phương cứu chữa, xem cậu là quái vật sau đó đá bay cậu.
Tình yêu với cái đích như thế, cậu cóc cần.
"Chúng ta chỉ thích hợp làm bạn." Thấy Cố Hồng không lên tiếng, Nguyễn Đường nói thêm.
Nếu như lúc này Cố Hồng nói: "Ha ha ha, anh cũng thấy vậy". Vậy thì đại kết cục nhà nhà đều vui.
Nhưng chủ tịch Cố ngơ ngác lập lại: "Bạn?"
Đầu óc hắn quay cuồng, vẫn chưa tỉnh lại sau cú sốc. Trước thời khắc này, hắn nghĩ tỏ tình quay nhanh thôi, hẹn hò là chuyện hiển nhiên. Mà qua tối hôm nay, hắn sẽ thật lòng nói với Nguyễn Đường hắn làm sao có thể tu luyện từ ngỗng thành người.
Ngỗng mình thích và người mình thích hợp làm một, chắc chắn Tiểu Đường sẽ rất vui.
Nhưng bây giờ, Tiểu Đường bảo không thích hình người của hắn...
Sao có thể!
Chủ tịch ngỗng không tin, hắn có nhiều ưu điểm đến vậy, không có cái nào Tiểu Đường không thích ư?
"Em thật sự không thích anh hả?" Chủ tịch Ngỗng cố tình hỏi.
"Không thích."
"Vậy tại sao lại đeo mặt nạ cho anh sau khi quay phim xong."
"Nó nặng quá, đeo đau mặt nên muốn trả lại cho anh."
"Lúc đi chợ, sao lại giải vây dùm anh?"
"Không muốn mất thời gian."
"Tại sao cho anh ngủ bên cạnh em? Lục Diên không có cơ hội mà?"
"Chương trình yêu cầu, sau đó quen rồi."
"Vậy..." Yết hầu của chủ tịch Cố nhúc nhích: "Chúng ta có chung gu phim."
"Cho nên, chúng ta có thể làm bạn, rất vui được biết anh."
Chủ tịch ngỗng: Thì ra tất cả đều là hắn tự đa tình?
Nguyễn Đường: Thì ra vậy nên anh ta mới hiểu lần mình thích anh ta?
Bầu không khí nặng nề, chỉ có các ngôi sao đang chuyển động, chủ tịch ngỗng cảm thấy từng ngôi sao đều đang cười nhạo mình.
Đau lòng quá, mất mặt ngỗng quá.
Chủ tịch ngỗng đứng dậy, đi đến quỳ một chân trước mặt Nguyễn Đường. Nguyễn Đường muốn đứng dậy né, nhưng bị hắn đè chân lại: "Thật sự, không thích anh chút nào sao?"
"Ừ."
"Chỉ là bạn?"
"Chỉ là bạn."
Mất mặt xong rồi, chủ tịch ngỗng bỏ cuộc.
Vẫn là câu kia –
Em ấy cứ bay, hắn không theo đuổi.
Em ấy nói hắn đi, vậy hắn sẽ đi, quay về làm bạn.
Nhưng lần này không phải lạt mềm buộc chặt, là mặc kệ em ấy bay, quay về làm bạn thật.
"Được, yên tâm, anh không làm phiền em nữa, sau này cũng sẽ không cố gắng đến gần em. Ngày xưa anh hiểu lần em, xin lỗi." Nói xong hắn đứng dậy ra về, khi đến cửa, hắn dừng lại nhưng không quay đầu: "Em không cần để tâm chuyện tối nay, cứ xem là trò đùa cũng được, quên đi nhé."
Nguyễn Đường: "...Ừ."
Bên ngoài hai chiếc xe đã nhận lệnh. Nó mở cửa sẵn, Cố Hồng lên xe rồi cũng không đi ngay mà chờ Nguyễn Đường đi ra, leo lên chiếc xe khác mới cho xe đi.
Chỉ là, một chiếc bên trái một chiếc bên phải, cách nhau càng ngày càng xa.
Livestream của hai người tắt tại đó.
[Mặc dù đã chuẩn bị trước nhưng lại buồn thay chủ tịch Cố, ngại thay chủ tịch Cố, chời ơi chuyện gì thế này!]
[Chồng ơi, giường em chỉ cho anh ngủ thôi!]
[Mặc dù chủ tịch Cố giàu, nhưng ổng ngây thơ quá trời!]
[Ừ, mặc dù rất men, nhưng cũng rất ngây thơ!]
[Tôi qua phòng livestream khác đây, mong có một đôi HE.]
Sau khi phòng livestream của Cố Hồng và Nguyễn Đường tắt thì bên nhà hàng xoay tròn trên không cũng đến hồi kết. Trước khi xong xuôi, Phương Thải Thải và Tịch Viên Viên nói "hẹn gặp lại" với fans của mình, sau đó hình ảnh biến thành màu xám tro, bên trên chỉ có một dòng chữ trắng nhỏ "Streamer không có ở đây."
Hội trường trường học.
Tư Đạt đang khóc, khom lưng cúi đầu, im lặng lau nước mắt. Trương Lê chắn trước mặt cậu, hai mắt không có tiêu cự, đang ngân nga bài hát không rõ tên mà cũng chẳng có lời, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.
Sau một lúc, có tiếng nói vang lên sau lưng Trương Lê: "Em sẽ không bỏ cuộc đâu, em không muốn gọi chị là chị nữa."
Trương Lê cười, không nói gì, vẫn ngân nga.
Trẻ tuổi tốt thật.
Năm đó cô cũng hát bài hát tự viết, nói vậy với mối tình đầu, nhưng cô quên mất người ấy như thế nào rồi.
Đến đây, sáu livestream tắt hết.
Sau đó, weibo của chương trình đăng một cái link livestream lên, đồng thời, trang đầu web livestream cũng xuất hiện phòng livestream mới.
Sau khi khán giả vào mới thấy máy quay đang đi qua từng gốc trống rỗng của biệt thự.
Căn phòng bọn họ từng ở, cầu thăng từng đi, phòng xem phim bọn họ từng quây quần, sofa bọn họ từng chen chúc, mền trên sofa bị vo thành một cục, gối tựa thì mỗi cái mỗi nơi, trong tủ lạnh vẫn còn dư nửa trái dưa hấu, dán nhãn – "Không ai được ăn, để ép nước uống"...
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.
[Bọn họ về hả?]
[Tui biết sẽ không kết thúc đơn giản như vậy mà!]
Máy quay hướng lên, các nhân viên mặc đồ đen đeo khẩu trang đen xuất hiện. Bọn họ dọn sạch tủ lạnh, bỏ gối và mền vào giỏ đồ bẩn, chén dĩa lộn xộn được xếp gọn, máy hút bụi kêu ông ông, dọn dẹp tất cả dấu vết những ngày qua...
Cuối cùng, trong màn hình chỉ còn mỗi bóng lưng của đạo diễn. đạo diễn ngồi trên chiếc ghế đá trong sân, cô đơn nhìn vầng trăng sáng.
Mười hai giờ sáng.
Màn hình dần biến thành đen.
Mong có người yêu người như tôi từng, tôi rất yêu em.
Mùa đầu tiên, tất cả BE.
Mà đúng lúc này, tập edit thứ ba của chương trình lên sóng, lần đầu tiên Lục Diên và Lý Đông xuất hiện, là lúc căn biệt thự đông nhất.
Không ít người xem livestream xong chuyển sang xem bản edit.
[Đạo diễn biết cách cứa tim quá đấy.]
[Gõ, nước mắt của tôi tối nay rẻ bèo!]
[Tập edit mới đến tập thứ ba, là lúc đông người nhất, vừa ồn vừa nháo, sướng ghê, sau đó livestream nói cho tụi mình biết BE hết. Tôi tức.]
[Đạo diễn cố tình phải không, không ngờ chương trình giải trí thôi còn ngược hơn cả phim ảnh! Thật sự mọi người đều là người qua đường của nhau.]
[Đạo diễn, quay phim đi, dàn diễn viên là tất cả mọi người, tôi không ngại đau đớn thêm lần nữa đâu!]
--
Tác giả có lời muốn nói:
Chương trình hết rồi, đến màn theo đuổi ngỗng ngay đây.