Đưa bàn tay nắm lấy vai cô, ấn xuống ghế ngồi. Cả người dịch đến bên cạnh, bất đắc dĩ nở nụ cười, nhìn khuôn mặt ngu ngơ không hiểu gì của cô, anh nhẹ gắt chiếc mũi nhỏ.
" Duệ nhi, em đừng chạy nhảy nữa, anh chóng mặt mặt lắm rồi "
" Ai bảo anh nhìn làm gì? "
Miệng thì oán giận một câu nhưng bàn tay lại ấn nhẹ huyệt thái dương của anh, nhẹ xoa. Mang theo khuôn mặt lo lắng, cô nhẹ nhàng hỏi:
" Tử Tiêu không có việc gì chứ? "
" Ân, không có việc gì "
Ấm áp nhìn khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng của cô, anh nhẹ xoa cái đầu nhỏ, cúi đầu xuống, phủ đôi môi mỏng lành lành lên đôi môi ấm nóng của cô. Dễ dàng cậy hàm răng của cô ra, chiếc lưỡi nhanh chóng chui vào, mút nhẹ chiếc lười thơm tho đang rụt lại của cô. Trải qua một hồi, anh cũng thỏa mãn liếm môi, mang theo ý vị vui vẻ, nhẹ ấn đầu cô xuống vai mình
Thở gấp một hồi, An Duệ ngẩng đầu lên hỏi anh:
" Tử Tiêu, sao vậy? "
Lắc nhẹ đầu: " Không có gì, chỉ là nếu như bây giờ em mà dùng hết sức lực của mình vào việc chạy nhảy hưng phấn thì khi đến Nhật Bản em còn năng lượng nào để chơi nữa, vậy nên, đừng ngọ nguậy, ngủ thôi "
Gật nhẹ đầu. An Duệ nặng nề nhắm mắt lại.
Trong mơ, cô lại thấy khuôn mặt đầy tức giận của anh cùng sát khí đang tỏa ra dày đặc, bàn tay thon dài mạnh mẽ bóp lấy cằm cô, giọng nói tràn ngập tức giận:
" Em đây là thà chết chứ không muốn ở cùng với tôi? "
Chỉ thấy rằng cô gái giống mình y như đúc kia đỏ ửng mặt, không khóc không nháo, đôi mắt lành lạnh nhìn thẳng vào con ngươi lam của anh, nở một nụ cười.
" Đúng vậy, tôi thà chết chứ không muốn ở cùng với một kẻ như anh "
Giọng nói có chút lệch lạc cùng khàn khàn, nhưng vẫn không thể che hết được sự hận ý ở trong đó. Đôi tay ngươi đàn ông chợt khựng lại, cười tà nhìn thẳng vào cô:
" Được thôi. Vậy thì từ nay về sau em đừng mong có thể bước ra khỏi căn phòng này "
Nói một câu ngoan tuyệt như thế, hắn phẩy nhẹ tay áo đi một mạch ra ngoài, để lại cô gái cả người buông thõng ngã xuống đất