• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lúc Khả Như tỉnh lại thì đã là chiều tối rồi, cô giật mình bật dậy khỏi giường. Bàn tay vô lực giơ lên xoa mái tóc mình rối tung cả lên:

- Sao mình lại ngủ quên thế này...? Còn công việc nữa chứ...

Cô định bước ra khỏi giường thì đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, Lục Tề Nam bước vào. Thấy cô có ý định bỏ trốn, hắn nhướn mày:

- Cô đi đâu?

- Tôi...tôi phải đi bây giờ...

Khả Như không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Tề Nam, cô chỉ ấp úng mà quay mặt sang chỗ khác. Mà vì cớ gì mà cô phải ấp úng chứ, cô đâu có phải tội phạm đâu?


- Lục tiên sinh này...

- Tôi cho cô đi chưa?

Lục Tề Nam mặc kệ cô định nói gì đó, khuôn mặt điển trai đang khó chịu tột độ. Tiện tay hắn nới lỏng cà vạt của mình.

Khả Như ngây người nhìn Lục Tề Nam một lúc, sao...sao hắn lại nới lỏng cà vạt? Cô vô thức lùi một bước, hai tay giơ lên ôm ngực mà đề phòng.

- Anh...định làm gì?

- Làm gì ư?

Lục Tề Nam thuận thế tiến lên một bước, Khả Như lại lùi một bước. Cuối cùng cô bị Lục Tề Nam dồn vào chân tường. Hắn chống hai tay lên tường, cả thân hình to lớn bao vây lấy cô.

Khả Như hốt hoảng, muốn đẩy hắn ra nhưng cô không đủ sức. Lục Tề Nam chẳng nhẽ lại thích trêu đùa một người phụ nữ đã có một đời chồng như cô? Hắn lại muốn trêu đùa cô, giống như những gì mà Cố Đông đã đối xử với cô sao?

Lục Tề Nam nhận ra sự hoảng hốt trong ánh mắt yếu đuối của cô, hắn nhướn mày. Tên Cố Đông kia đối xử như nào với cô mà để Khả Như cô sợ hãi đến vậy chứ?

Hắn giơ tay lên chạm vào khuôn mặt nhỏ xinh của cô, điềm đạm nói:

- Mẹ cô đã bán cô cho tôi rồi!

- Hả...?

Khả Như không hiểu Lục Tề Nam đang nói gì, bán nghĩa là sao? Với lại Lục Tề Nam đã gặp mẹ cô rồi ư? Sao có thể chứ?


Đầu óc cô quay cuồng không ngừng suy nghĩ. Lục Tề Nam bắt cô nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, miệng lặp lại một lần nữa.

- Tôi còn từng cứu mạng cô nữa, cô định không trả ơn mà cứ thế đi sao? Với lại...

- Với lại gì?

- Cô định trả ơn tôi thế nào đây, về việc tôi giúp gia đình cô thu dọn mớ hỗn độn kia?

Lục Tề Nam nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô, từng ngón tay thon dài khẽ chạm nhẹ hai gò má cô, từ từ vuốt ve. Khả Như cô cảm thấy một bầu không khí áp lực bao trùm lấy mình, cô giơ tay gạt bàn tay hắn ra, mắt đảo quanh sang chỗ khác.

- Mớ hỗn độn? Vì cớ gì Lục tiên sinh phải làm thế?

Vì cớ gì? Vì cớ gì ư? Chính bản thân Lục Tề Nam cũng không rõ nữa. Hắn chỉ là muốn cô ở lại bên cạnh mình mà thôi, đó là cái lí do nhảm nhí gì vậy chứ?

Nhưng mà người loại Khả Như cũng là Lục Tề Nam này, đẩy cô vào một cuộc sống khốn khó cũng là hắn. Vậy nên những điều mà hắn làm có thể coi là bù đắp cho cô chứ?

- Cô ở lại Lục gia đi, rồi muốn làm gì thì làm.

Lục Tề Nam đề nghị, rồi hắn buông cô ra, thong thả cúc lại tay áo của mình. Khả Như khó hiểu nhìn Lục Tề Nam, rốt cuộc hắn có mục đích gì đây? Song, cô vẫn im lặng không nói gì.

Lục Tề Nam thấy cô không trả lời, cho là cô đã ngầm đồng ý. Hắn cũng không nhiều lời thêm nữa, lập tức rời khỏi căn phòng này. Đến khi cánh cửa phòng đóng lại, Khả Như mới từ từ ngồi xuống đất. Cô vòng tay ôm lấy cơ thể mình, thu mình trong hình dạng nhỏ nhất.

- Rốt cuộc các người muốn làm gì với tôi? Các người thấy đối xử với tôi như vậy vui vẻ lắm sao?


[...]

Mấy ngày sau đó, Khả Như ở lại Lục gia thật. Nhưng cô cũng chỉ sống vật vờ qua ngày, cũng không chịu mở mồm nói chuyện với người làm của Lục gia. Lục Tề Nam thường đi sớm về khuya, công việc bận bịu nên hắn cũng không hay để tâm tới cô lắm. Thời gian này, ở bệnh viện thì bố Khả Như đã ổn hơn rồi. Lục Tề Nam đã sớm chuyển bố cô tới bệnh viện tư nhân riêng của Lục thị.

Và những ngày này Cố Đông bắt đầu điên cuồng tìm kiếm Khả Như, kể từ khi không nhìn thấy cô nữa. Cố Đông sợ Khả Như cô sẽ biến mất, dù anh ta có huy động bao nhiêu thám tử thì cũng không tìm thấy Khả Như đâu cả.

Cố Đông làm vậy là muốn ép cô tới tìm mình thôi mà, nhưng cô lại đột nhiên biến mất như vậy. Chính bản thân Cố Đông cũng không rõ mình điên cuồng kiếm tìm Khả Như để làm gì nữa, trong thâm tâm anh mách bảo rằng nếu vuột mất cô có lẽ anh sẽ hối hận mãi mãi...

- Ha, cũng chỉ là một người hại chết em gái, mình lo lắng như vậy làm gì chứ?

Cố Đông lại tự an ủi bản thân, tự cho rằng quyết định ly hôn với cô của mình là đúng đắn. Rồi Cố Đông lại cầm ly rượu vang lên uống.

Tiếng nhạc bar xập xình khiến Cố Đông khó chịu vô cùng, anh đột ngột đứng dậy và rời khỏi bar.

Cố Đông khởi động xe, nãy anh chỉ uống vài ly thôi nên vẫn có thể tự lái xe được. Ô tô chầm chậm lăn bánh, Cố Đông vừa đi vừa suy nghĩ miên man...






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK