Tiểu Lan nghe thấy đám người hầu chất vấn mình như vậy, không khỏi bối rối mà đỏ mặt. Cô lắc lắc đầu:
- Làm gì..làm gì có...
- Còn bảo không có, nhìn cô xem, đỏ mặt hết rồi kìa. Có phải trúng tiếng sét ái tình rồi không?
Một nữ người hầu nửa đùa nửa thật nói, khiến cho Tiểu Lan ngượng ngùng vô cùng. Cô giật lấy áo vest lại rồi hờn dỗi chạy đi:
- Bó tay, không thèm nói chuyện với các cô nữa.
...
Sau ngày hôm đó, áo đã được Tiểu Lan giặt sạch sẽ và là cẩn thận, lúc này nhìn chiếc áo vest như cái mới vậy. Tiểu Lan vui vẻ, nghĩ tới việc đem áo vest đi trả cho người đàn ông đó. Nhưng bỗng cô ngẩn người.
- Đúng rồi, mình còn chưa biết tên anh ấy nữa. Sao tìm được anh ấy đây...
Tiểu Lan buồn bã đi lòng vòng quanh biệt thự vì không tìm được người. Rồi trong lòng cô lại dâng lên nỗi buồn, thú thật cô cảm thấy rất cô đơn khi một mình không nơi nương tựa ở chỗ xa lạ này. Cô vô cùng nhớ nhà, nhớ bố mẹ của mình. Rồi cô lại muốn khóc.
Rốt cuộc hôm nay cô bị làm sao vậy nhỉ?
Đột nhiên lúc này, giọng nói quen thuộc của người đàn ông hôm qua vang lên ngay sau lưng Tiểu Lan cô, đánh tan nỗi nhớ nhà trong lòng cô.
- Sao cô lại ở đây?
Ánh mắt Quách Dương Thần thoáng chút kinh ngạc, không ngờ lại trùng hợp mà gặp được Tiểu Lan ở đây. Kể từ ngày hôm qua, lúc lần đầu nhìn thấy cô, anh đã bắt đầu có thiện cảm với phụ nữ. Nhất là đối với cô.
Tiểu Lan giật mình quay người lại nhìn Quách Dương Thần, e thẹn một lúc rồi mới sực nhớ ra phải trả lại áo vest cho anh.
- Xin lỗi ngài vì ngày hôm qua, đây là áo vest của ngài ạ.
Nghe Tiểu Lan gọi là "ngài", Quách Dương Thần không khỏi nhíu mày. Sau đó anh nở nụ cười dịu dàng:
- Không cần gọi tôi như thế đâu, tôi tên Quách Dương Thần.
Quách Dương Thần? Anh chẳng nhẽ chính là trợ lí đắc lực kiêm chức vụ thư kí của Lục Tề Nam, người mà dưới một người trên vạn người đó ư? Nếu quả thật như vậy thì...
Nghĩ tới đây, Tiểu Lan vội vã cúi đầu:
- Thư kí Quách, đã thất lễ với anh rồi. Là tôi mới đến, chưa biết là anh chính là...
Dường như nét mặt hốt hoảng của Tiểu Lan khiến cho Quách Dương Thần cảm thấy buồn cười. Cô gái trước mặt anh, quả thực là rất đáng yêu. Lần đầu tiên trong đời, anh được gặp một người phụ nữ đáng yêu như vậy.
Thấy Quách Dương Thần cười cười, Tiểu Lan càng lo sợ hơn nữa.
- Tôi...xin anh đừng đuổi việc tôi, tôi hứa sẽ chăm chỉ làm việc mà huhu...
- Cô tên gì?
Câu hỏi đột ngột của Quách Dương Thần cắt đứt sự lo lắng trong cô, khiến cô ngẩn người. Không phải anh đang định trách tội cô sao? Sao tự nhiên lại đi hỏi tên nhỉ?
Chẳng nhẽ...hỏi tên là để đuổi việc cô?
Nghĩ tới đây, Tiểu Lan lại lo lắng vô cùng, ngập ngừng một lúc rồi mới trả lời:
- Tôi tên Tiểu Lan ạ...
- Tiểu Lan.
Quách Dương Thần lẩm bẩm tên cô trong miệng như đang cố để ghi nhớ nó, một lát sau lại cười nói:
- Tiểu Lan, quả là một cái tên hay.
Lần đầu tiên trong đời, có người khen tên của cô hay.
Trái tim Tiểu Lan vô thức đập loạn nhịp, đáy lòng dâng lên một tia ấm áp lạ thường. Cô ngẩng mặt lên nhìn Quách Dương Thần, nở nụ cười có hai má lúm đồng tiền xinh đẹp:
- Cảm ơn thư kí Quách.
Lần này đến lượt Quách Dương Thần ngẩn người trước nụ cười đẹp đẽ của cô, nụ cười rất đẹp như đóa hoa tươi đang hé nở. Cả hai má lúm đồng tiền của cô nữa, trông thật duyên.
Không ngờ lúc Tiểu Lan nở nụ cười, lại đẹp tới vậy.
Thấy Quách Dương Thần đột nhiên ngẩn người ra một lúc, Tiểu Lan liền lo lắng hỏi:
- Thư kí Quách, anh không sao chứ? Sao má anh lại đỏ như vậy, anh bị ốm rồi phải không?
Danh Sách Chương: