- Thần nhớ hồi sinh thời tiên đế có tâm nguyện mở một cuộc đua ngựa với các nước lân cận, nếu như xây khán đài để đá bóng phải chịu nhiều tổn thất, chi bằng chúng ta dùng hai vạn tu bổ lại trường đua, chẳng những dân tị nạn có công việc làm ăn còn có thể kết liễu được tâm nguyện của tiên đế.
Cuối cùng Hiếu Trang cũng trút được gánh nặng trong lòng xuống.
Vương Diệm bước ra cười nói:
- Nếu Phủ Viễn tướng quân không nhắc thần cũng quên mất chúng ta còn một biệt viện ngoài thành!
Vương Diệm vừa dứt lời, Ngạch Nhĩ Thái đã buột mồm tiếp ngay:
- Đúng đó thái hoàng thái hậu! Năm xưa tiên đế giao thần và Long đại nhân nhiệm vụ xây biệt viện nhưng khi trường đua vừa xây xong thì tiên đế ngã bệnh, chẳng lâu sau băng hà, bằng không chúng ta đã có một trận đấu ngựa với ngựa thuần chủng của nước Anh rồi.
Ngạch Nhĩ Thái nói xong nhìn Long Khoa Đa, mắt Long Khoa Đa sáng lên nhìn lại Ngạch Nhĩ Thái.
Hiếu Trang mỉm cười quét mắt khắp đại điện hỏi:
- Các vị đại thần có người nào có ý kiến khác không?
Ngao Bái không tin vào tai mình, nét cười trên mặt đã biến mất từ lâu, trong bụng ấm ức lắm nhưng chỉ biết tằng hắng vài lượt để trấn tĩnh. Tô Khắc Táp Cáp và Át Tất Long nghe Tiêu Phong phân giải như vậy trong lòng cũng thấy sôi lên sùng sục nhưng không thể nói lại gì cả.
Vương Đăng Liên, Trát Bố Tố, Tô Nạp Hải và một số quan theo Ngao Bái thấy Ngao Bái im lặng cũng im lặng.
Khang Nạp, Sách Ni, Sách Ngạch Đồ, Trương Đình Ngọc, Long Khoa Đa, Nhạc Chung Kỳ, Tô Khất, Mộc Khả Hỷ và Mã Tề chắp tay nói không có ý kiến.
Hiếu Trang nói:
- Vậy ai gia phê chuẩn kiến nghị tu bổ trường đua ngoài thành.
Bấy giờ đôi mày chữ bát của Khang Nạp mới chịu giãn ra. Sách Ni thấy Khang Nạp trở nên phấn khích trở lại, khe khẽ lắc đầu mỉm cười.
Sau khi Long Khoa Đa ngầm đưa mắt hội ý với Ngạch Nhĩ Thái, Long Khoa Đa bước ra nói:
- Bẩm hoàng thượng và thái hoàng thái hậu, nếu được, thần xin cùng Ngạch đại nhân toàn quyền phụ trách chuyện tu sửa biệt viện.
Hiếu Trang gật đầu:
- Vậy việc đó giao cho hai khanh, nhưng từ đây tới ngày Sa hoàng tới chơi hãy còn xa, hai khanh không cần phải gấp.
Long Khoa Đa và Ngạch Nhĩ Thái hô “dạ,” Tiêu Phong nói:
- Thần cũng nghĩ chuyện tu sửa biệt viện không cần gấp nên thần khẩn xin thái hoàng thái hậu cho thần được tâu về tình hình kinh tế trong nước nói chung, kinh thành nói riêng.
Các quan không hẹn mà đồng loạt quay mặt về phía Tiêu Phong, ai cũng biết Tiêu Phong sẽ nói đến “sa sát tử.”
Tiêu Phong dứt lời khom mình dâng sớ. Ung công công đi lấy sớ mang đến cho Hiếu Trang.
Tiêu Phong thẳng người dậy, vừa nhìn Hiếu Trang xem sớ vừa nói:
- Hiện thời kinh tế kinh thành đang rơi vào khủng hoảng, vật dụng thiếu hụt một cách trầm trọng, nhất là gạo trắng, giá không ngừng tăng lên, mới tuần trước ba đồng tiền mua được một chén gạo, hôm qua một chén lên sáu đồng tiền, sáng nay đã lên tới chín đồng tiền.
Tiêu Phong nói tới đây ngưng lại chờ Hiếu Trang theo kịp rồi nói tiếp:
- Mời thái hoàng thái hậu xem hai đồng tiền trong sớ của thần, đồng tiền để ở bên trái chính là “sa sát tử,” đồng tiền bên phải là thông bảo của triều ta.
Hiếu Trang cầm hai đồng tiền giơ lên trước mắt săm soi. Nhạc Chung Kỳ biết đã tới lượt chàng lên tiếng, bước ra tiến lên đứng cạnh Tiêu Phong nói:
- Bẩm thái hoàng thái hậu và hoàng thượng, “sa sát tử” thoạt nhìn không có gì khác với tiền bình thường, nhưng hạ quan đã làm theo lời Phủ Viễn tướng quân mang đi cân thì trọng lượng hai đồng tiền khác nhau.
Hiếu Trang hạ tay xuống, nhìn Nhạc Chung Kỳ, gật đầu.
- Lúc nãy ai gia có ướm thử trọng lượng thì đúng là hai đồng tiền này không bằng nhau.
Hiếu Trang nói, sau đó bảo Ung công công:
- Ông mau cho người đến Viện Thái Y mang cái cân tới đây để ai gia cân cho các vị đại thần xem.
Ung công công cúi mình hô “vâng,” nhưng chưa rời đi, Tiêu Phong lắc đầu nói:
- Hai đồng tiền đó đặt vào trong nước sẽ biết ngay, không cần phải cân.
Hiếu Trang nói:
- Thế à? Vậy Ung công công mang tách trà đến đây.
Ung công công lại cúi mình hô “vâng” rồi ra ngoài điện, một lát sau mang vào một tách trà. Hiếu Trang thả hai đồng tiền vào tách trà nói:
- Đồng tiền “sa sát tử” không hề chìm xuống!
Đoạn bảo Ung công công mang tách trà cho các quan xem. Trong khi các quan xem “sa sát tử,” Tiêu Phong nói:
- Triều đình quy định một đồng tiền phải nặng sáu phân, đồng tiền giả đó nặng chưa tới hai phân, thế mà lại bằng giá với tiền của chúng ta, có thể mua đồ ngoài chợ Đông Thành làm nhiễu loạn thị trường khiến giá trị vật dụng tăng vọt lên.
- Nhưng luật pháp có quy định đúc tiền phải đúng giá trị - Ngạch Nhĩ Thái nghiêm nghị lên tiếng -Như vậy rõ ràng những người đúc tiền giả không sợ bị tội.
Long Khoa Đa nói:
- Vấn đề đúc tiền giả không thể một sớm một chiều, nhất định đã có một thế lực rất lớn đứng phía sau những kẻ đúc tiền giả nên bọn chúng mới có thể đúc ra được nhiều như vậy.
Khang Nạp gật đầu:
–Thế lực này phải rất dữ dội mới có thể ra tay mạnh mẽ được vậy.
Mã Tề nói:
- Việc này nên giao cho hình bộ tra xét, truy tìm bắt người.
Hiếu Trang nghe nhắc hình bộ, quét mắt tìm thượng thư bộ hình là Mạc Lạc nhưng sáng nay Mạc Lạc không có trên triều.
Sách Ni nói:
- Theo thần trước mắt triều đình cần phải mau chóng tìm cách chỉnh lý thị trường, để thị trường không còn bị loại tiền này nhiễu loạn nữa sau đó mới điều tra bắt người.
Hiếu Trang gật đầu.
Nhưng Sách Ni chỉ nói bấy nhiêu. Hiếu Trang chờ một chút không nghe Sách Ni nói thêm điều gì nữa, đưa mắt nhìn các quan, thấy các quan cũng im lặng, Hiếu Trang hỏi:
- Sao không ai nói gì cả thế?
Rồi nhìn Tiêu Phong, Hiếu Trang nói:
- Phủ Viễn tướng quân, khanh là người tâu lên vụ này vậy khanh có cách gì không?
Tiêu Phong gật gật đầu:
- Thần có ngu kiến.
- Đâu khanh tâu lên ai gia nghe thử xem.
- Hôm qua thần đã nhờ Tô tướng quân đi làm một việc...
Tô Khất nghe nhắc đến chàng, mau mắn cầm sớ bước ra nói:
- Bẩm hoàng thượng và thái hoàng thái hậu, hôm qua thần đã làm theo lời Phủ Viễn tướng quân cùng Triệu đô thống đi thu vô các loại thiếc ở kinh thành, cũng cho người đi kiểm kê những nơi sản xuất thiếc trên toàn quốc. Đồng tiền ở trong sớ này là tiền thiếc do thần cho người đúc sáng nay, xin mời thái hoàng thái hậu xem.
Ung công công lại đi lấy sớ của Tô Khất dâng lên. Hiếu Trang săm soi tiền thiếc một lúc nhìn Tiêu Phong ra ý hỏi.
Tiêu Phong gật đầu:
- Thần xin kiến nghị dừng lưu hành tiền đồng.
Ngay lập tức trong điện vang lên tiếng xì xào:
- Tế Nhĩ Ha Lãng muốn hoàng thượng ra chiếu chỉ thông báo tất cả bá tánh trong nước phải chuyển sang sử dụng tiền thiếc.
- Dùng thiếc làm tiền à?
- Như vậy cũng được hay sao?
Hiếu Trang đang nhìn phản ứng các quan, chợt nghe:
- Biện pháp sử dụng tiền thiếc nghe qua thì rất hay, nhưng thần có điều thắc mắc.
Người vừa lên tiếng là Vương Đăng Liên, một trong ba lĩnh thị vệ nội đại thần. Vương Đăng Liên năm nay chỉ vừa bốn mươi, thân cao vạm vỡ. Họ Vương sở hữu hàm én, mắt hầu, mày rậm, miệng vuông.
- Vương khanh có gì thắc mắc?
Hiếu Trang hỏi.
Trong lòng Vương Đăng Liên vẫn còn ấm ức về những lời của Khang Nạp ngoài điện, nên bao cay cú hiện rõ trên nét mặt, không giữ lại chút gì bước ra nói:
- Khởi bẩm thái hoàng thái hậu, chất liệu thiếc có nhiều hơn đồng rất nhiều, cho nên thần thắc mắc, nếu triều đình chuyển sang sử dụng tiền thiếc không phải sẽ khiến cho việc đúc tiền lậu càng dễ hơn? Tới chừng đó vật giá lại vẫn leo thang chẳng khác gì bây giờ.
Tiêu Phong nói:
- Lời của Vương đại nhân bản tướng đã có nghĩ qua, bản tướng có ba lý do để tin chắc việc đó sẽ không xảy ra.
Sách Ni và Trương Đình Ngọc thấy dạo gần đây Vương Đăng Liên có quan hệ mật thiết với Ngao Bái nên lên như diều gặp gió, dựa vào thế lực hùng hậu của đoàn quân áo đỏ nên càng tự cao tự đại. Lúc Vương Đăng Liên vừa lên tiếng, hai người cũng định lên tiếng đỡ lời cho Tiêu Phong nhưng sau khi nghe Tiêu Phong nói, hai người cảm thấy vững tâm nên cùng im lặng chờ.
Tiêu Phong điềm đạm nói:
- Thứ nhất, năm xưa Đông Hán Quang Vũ Đế và Nam triều Lương Vũ đế vì thiếu chất liệu đồng cũng đã dùng tiền thiếc trong một thời gian dài.
Sách Ni và Trương Đình Ngọc khẽ gật đầu, Tiêu Phong nói tiếp:
- Thứ hai, từ trước tới giờ mỗi lần có một vị tân hoàng lên ngôi cũng đều có thông bảo riêng.
Sách Ni và Trương Đình Ngọc lại gật gù.
- Thứ ba – Tiêu Phong nói - Chất liệu đồng có giá trị cao, lại khan hiếm, nếu bá tánh chuyển sang sử dụng tiền thiếc những kẻ đúc “sa sát tử” sẽ thấy không còn lợi nhuận nữa, sẽ ngưng đúc tiền giả. Kế đó, triều đình ra chiếu chỉ bảo bá tánh đem một đồng tiền mà họ đang có ra đổi một đồng tiền thiếc, triều đình lại có thể thu về chất liệu đồng. Những kẻ đúc “sa sát tử” rất có thể cũng sẽ mang “sa sát tử” ra đổi, bộ hình có thể bắt người. Còn về chuyện mà Vương đại nhân đang lo lắng sẽ được giải quyết bằng cách từ nay các xưởng chế tạo chất liệu thiếc phải báo cáo số lượng sản xuất thiếc lên triều đình hằng tháng. Như vậy vật giá sẽ ổn định lại.
Sách Ni và Trương Đình Ngọc nghe Tiêu Phong nói thấy mát lòng mát dạ.
Tô Khất chờ Tiêu Phong nói xong, nhìn Vương Đăng Liên nói:
- Trong sớ của hạ quan có ghi chép các nơi sản xuất thiếc ở miền Bắc, sau khi Triệu Đô thống về chúng ta sẽ có bản danh sách các xưởng miền Nam, từ đây số lượng thiếc sẽ được báo cáo lên triều đình thường xuyên.
Vương Đăng Liên nghe Tiêu Phong và Tô Khất thay phiên nhau nói, im lặng không hé răng nói gì nữa.
Ngao Bái thấy những thớ thịt trên mặt Vương Đăng Liên như bị co lại, trong ánh mắt Ngao Bái thoảng qua một chút thất vọng.
Ngao Bái quay sang Tiêu Phong nói:
- Cứ coi như Phủ Viễn tướng quân ngài có cách quản lý các xưởng chế tạo thiếc trên toàn quốc đi. Nhưng, ngài có nghĩ qua chi phí của việc đúc tiền thiếc chưa? Đúc tiền mới sẽ cần phải sử dụng một số lượng nhân công lớn, lại nữa, toàn bộ máy móc cũng phải thay mới. Vả lại, Phủ Viễn tướng quân ngài muốn thay thế toàn bộ tiền đồng trong cả nước cũng không phải là chuyện dễ!
Sách Ni nói:
- Chẳng phải lúc mới vào điện Ngao đại nhân ông nói triều đình cần làm gì đó để ngoại nhân nể mặt à?
Đoạn quay sang Tô Khắc Táp Cáp, Sách Ni tiếp:
- Lại nữa, Tô đại nhân ông cũng nói dân tị nạn đang cần công ăn việc làm, như vậy thì chuyện đúc tiền thiếc chính là thượng sách rồi. Triều ta muốn được ngoại nhân kính ngưỡng, không chỉ dựa vào một khán đài hoành tráng và một trận bóng đá là được, mà phải dựa vào nền tảng nội lực trong nước từ sức mạnh quân sự cho đến kinh tế.
Sách Ngạch Đồ bước ra ứng lời cha chàng, nói:
- Thần cũng thấy kiến nghị tiền thiếc này rất hay. Tiện thể, thần cũng mạo muội xin kiến nghị. Từ nay, luật lệ triều đình còn gia tăng thêm hai điều: Một là chẳng những người đúc tiền giả có tội. Hai là người sử dụng tiền giả hay phát hiện tiền giả lưu hành trên thị trường mà không báo cũng sẽ đồng tội, như vậy sẽ can ngăn được việc đúc tiền lậu.
- Ha ha ha!
Sách Ngạch Đồ vừa nói xong, Ngao Bái cười nói:
- Sách đại nhân còn trẻ nên thật ngây thơ, để bản quan hỏi ngài một câu, thế nhỡ có quá nhiều người sử dụng tiền giả như hiện thời ngài phải làm sao, dân chúng không nghe không lẽ Sách đại nhân ngài dẫn quân đi bắt hết bọn họ à?
Sách Ngạch Đồ quay sang Ngao Bái, còn chưa nghĩ ra câu trả lời, Ngao Bái tiếp:
- Cứ cho như ngài bắt được hết bọn họ đi. Tới khi đó tội chưa trị được, lại phải xây thêm nhà tù, nấu thêm cơm tù, mướn thêm binh sĩ canh tù, mức độ tổn phí khi đó chỉ khiến tình hình càng thêm rắc rối!
Sách Ngạch Đồ vẫn còn chưa tìm ra câu trả lời, Tiêu Phong quay sang Ngao Bái ứng khẩu đáp:
- Ngao đại nhân nói vậy là không đúng rồi, cái mà Sách đại nhân vừa nói là thuộc về vấn đề phạm pháp, không phải vấn đề tệ nạn kinh tế, mà là chính sách.
Ngao Bái xưa nay vẫn tự phụ là mình tài kiêm văn võ, nghe Tiêu Phong nói vậy, bất giác đỏ mặt.
Tiêu Phong vừa nói với Ngao Bái vừa cười cười. Chợt, Tiêu Phong thu nụ cười lại, chuyển giọng, lời lẽ đột nhiên sắc bén:
- Nếu tới chừng đó triều đình không chấp hành được, chung quy là nói về việc binh. Mà nói về việc binh, không phải Ngao đại nhân nắm trong tay phần đông quân đội à? Dân chúng ai dám vô pháp vô biên, ngài nhất định có cách ổn định họ. Không biết Ngao đại nhân thấy bản tướng nói vậy có điểm nào không đúng?
- Phủ Viễn tướng quân nói đúng quá rồi ấy chứ!
Nhạc Chung Kỳ không để Ngao Bái trả lời Tiêu Phong, quay sang nhìn Ngao Bái chằm chằm nói:
- Thường ngày bá tánh thấy bọn binh lính áo đỏ của Ngao đại nhân ai mà dám vô phép? Nhất là tên lính Lục Hiểu Tam, mỗi lần xuất hiện trong chợ là đều ngẩng đầu, ưỡn ngực, dáng điệu hùng dũng như một con gà chọi, Ngao đại nhân chỉ cần bảo hắn đi dán cáo thị, hỏi còn ai dám trái lệnh?
Tô Khất ứng lời Nhạc Chung Kỳ, cũng quay sang Ngao Bái nói:
- Đúng là bọn binh lính áo đỏ của Ngao đại nhân rất có mặt mũi, mặc dầu ai đó là người ghê gớm như thế nào ở kinh thành này cũng đành phải làm theo lệnh.
Nói rồi Tô Khất cũng làm theo Nhạc Chung Kỳ nhìn chằm chằm vào Ngao Bái.
Gương mặt Ngao Bái bị lời nói và ánh nhìn của Tô Khất và Nhạc Chung Kỳ làm cho đỏ ửng, thở ra đằng khói lớn tiếng hỏi:
- Vậy nếu như toàn dân mê muội thì sao? Ngộ nhỡ tất cả không tuân theo binh pháp thì thế nào?
- Toàn dân mê muội không tuân theo binh pháp thì triều đình cần phải giáo huấn toàn dân, sao lại phải chịu thua mà khuất phục toàn dân?
Tiêu Phong hỏi lại.
Ngao Bái bị câu hỏi của Tiêu Phong bắt bí, chỉ còn biết nhìn Tiêu Phong và hai thuộc hạ của Tiêu Phong trân trân, ậm ừ trong cổ họng.
Tô Khắc Táp Cáp đứng bên thấy Tiêu Phong và thuộc hạ đã có chuẩn bị sẵn, nên lời nào thoát ra cửa miệng cũng như là sét đánh, không khác nào như điện giật, câu nào câu ấy đều có sức mạnh làm cho sắc mặt Ngao Bái từ đỏ chuyển sang tái xanh.
- Thần vẫn cảm thấy kiến nghị này chỉ để nói thì dễ - Tô Khắc Táp Cáp nhìn Hiếu Trang, cật lực lắc đầu nói - Tiền thiếc tuy là tiền nhưng nó vẫn chỉ là thiếc, tự xưa tới nay thiếc kém hơn đồng, ai cũng biết điều đó. Ngộ nhỡ bá tánh không chấp nhận vì trong mắt họ giá trị của nó thấp hơn…
Tô Khắc Táp Cáp chưa nói xong, Tiêu Phong phớt tỉnh nói:
- Chỉ cần triều đình ra chiếu chỉ nói tiền thiếc có giá trị, nhận định giá trị của nó, bá tánh không chấp nhận cũng phải tuân thủ.
Trước những lý lẽ dày đặc, ý tứ sắp xếp đâu đó rõ ràng của Tiêu Phong, Tô Khắc Táp Cáp không biết bắt bẻ gì nữa, chỉ đành làm theo Ngao Bái ngậm miệng lại. Nếu Ngao Bái và Tô Khắc Táp Cáp đã ngậm miệng, Vương Đăng Liên có đến một nghìn điều ấm ức cũng đành chịu.
Số quan viên theo phe Ngao Bái nhìn ngó lẫn nhau, trong lòng rất muốn nói giúp Ngao Bái nhưng không một người nào dám mở miệng lý luận cùng với vị tướng mà trước khi nói chuyện hay làm bất kỳ việc gì cũng luôn có chuẩn bị tư tưởng.
Hiếu Trang biết đến lúc mình phải lên tiếng, bèn nói:
- Nếu mọi người không ai phản đối nữa, ai gia cũng sẽ phê duyệt kiến nghị này.
Nói rồi gật đầu với Ung công công.
- Bãiiiiiii triềuuuuu!
Ung công công dài giọng hô to.
- Cung tiễn hoàng thượng, thái hoàng thái hậu hồi cung! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Các quan ai nấy rạp xuống sàn gạch hành lễ.
Ngao Bái không ngờ diễn biến của buổi chầu sớm lại trở thành thế này, chờ cho vạt áo Hiếu Trang vừa khuất sau cánh cửa đại điện, Ngao Bái cũng hằm hằm bỏ ra khỏi điện.
Một toán rất đông quan viên lật đật đi theo Ngao Bái, trông họ khi này không khác gì một đội ngũ hùng hậu đang chậm rãi di chuyển, hướng về Tây Hoa môn mà đi.
(còn tiếp)