• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cho dù có là hai con chó già các người thì cũng không ngoại lệ!"

Lâm Trạch vừa dứt lời, bầu không khí dường như lạnh đi mấy phần.

"To gan!"

"Mất dạy! Không biết trời cao đất dày là gì! Sao năm đó tôi lại gả Khinh Nguyên cho loại vô dụng như cậu chứ!", Nhan Chương gào lên, tỏ vẻ uy nghiêm của bậc bề trên.

Thấy ông già này còn mắng chửi mình như với con cháu, Lâm Trạch tức cười, ông già này không hiểu tình hình bây giờ như thế nào sao?

Người nhà họ Nhan và người nhà họ Trịnh đều vô cùng tức giận, Lâm Trạch không nể mặt bọn họ gì cả, ở bên ngoài nào có ai dám lớn tiếng như vậy với hai vị gia chủ như vậy chứ?

"Tên nhóc họ Lâm, tôi thấy cậu biến mất đã năm năm, lần nay quay lại cũng không dễ dàng gì, tôi cũng không muốn đuổi cùng giết tận".

Lúc này, Trịnh Bá Thiên đột nhiên lên tiếng.

Ông ta chỉ vào Nhan Khinh Nguyên trong lòng Lâm Trạch: "Nhan tiểu thư có bệnh trong người, chẳng bằng để ở chỗ nhà họ Trịnh chúng tôi, chúng tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho cô ấy rồi đưa đến chỗ cậu sau, cậu cứ rời khỏi đây trước coi như là nể mặt nhà họ Trịnh có được không?"

"Ông già, ông ngu hay là tôi ngu vậy?", Lâm Trạch liếc nhìn ông ta một cái như nhìn một thằng ngu vậy.

Để lại Nhan Khinh Nguyên ở nhà họ Trịnh? Như vậy chẳng phải tối nay nhà họ Trịnh các người sẽ được nước làm tới, chén sạch Nhan Khinh Nguyên sao?

"Lâm Trạch, cậu làm vậy là đang tuyên chiến với nhà họ Trịnh và nhà họ Nhan chúng tôi sao? Một mình cậu có thể đối phó được với hai gia tộc nhà chúng tôi sao!", Trịnh Thiên Bá không kiềm được nỗi tức giận.

Nhà họ Trịnh và nhà họ Nhan đều là những gia tộc có tiếng ở thành phố Hoa Hải, mối quan hệ và quyền lực lớn đến mức nào?

Trong mắt hai nhà họ, Lâm Trạch chỉ là một tên cứng đầu không hiểu đại cục.

Nhưng bây giờ tên cứng đầu này lại khiến bọn họ tức muốn chết!

"Nhiều chuyện quá".

Lâm Trạch phất tay áo, đang định đánh bay hai người thì đột nhiên có tiếng động, Trịnh Thiên Dung biến mất từ bao giờ?

"Soạt!"

Một có một luồng gió lạnh sắc bén đâm sau lưng Lâm Trạch, Lâm Trạch bước một bước để né, thanh đao sắc bén lướt qua tay áo anh, chém xuống đất phát ra âm thanh rất lớn.

"Ngu ngốc, bị trúng kế còn không biết!"

Trịnh Thiên Dung cười lớn, bỗng chốc mười mấy bóng người cầm đao xông lên trên đài, vây quanh Lâm Trạch!

Thấy cảnh tượng này Nhan Chương và Trịnh Bá Thiên nở nụ cười thâm hiểm, quả này Lâm Trạch chết chắc rồi.

Bọn họ cố ý níu kéo Lâm Trạch ở đây để Trịnh Thiên Dung có thời gian đi gọi người đến giúp!

"Thằng nhóc, mày gáy nữa đi! Gáy to vào!", Trịnh Thiên Dung trốn sau đám người kia nhe răng cười đắc ý.

"Mười mấy người này đều là những cao thủ mà bọn tao dùng rất nhiều tiền mới mời được đó, mày có lợi hại hơn nữa cũng phải chết ở đây thôi!"

Ngay từ đầu bọn họ đã không muốn cho Lâm Trạch sống nữa rồi, dám đến tận địa bàn của bọn họ làm loạn? Đúng là tìm cái chết!

Hai ông già lúc nãy bị Lâm Trạch đánh bay cũng xông lên, trong tay cũng cầm hai thanh đao, vẻ mặt hung tợn.

"Thằng nhóc, lúc nãy tao đã cho mày cơ hội thoát thân, chỉ tiếc là mày không biết trân trọng", Trịnh Thiên Bá cười ha hả, thong thả vuốt ve bộ râu dài của mình.

"Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại chui vào!", Nhan Chương chắp tay sau lưng, vênh mặt ưỡn ngực nói!

Đối mặt với 'tuyệt cảnh' như thế này mà vẻ mặt Lâm Trạch không hề thay đổi, thậm chí là có chút… bực mình?

Trời ơi! Thật sao! Tên nhóc này còn chẳng thèm liếc mắt một cái!

"Mấy người thật sự nghĩ là có thể khuất phục tôi sao?", Lâm Trạch bất đắc dĩ thở dài, anh thật sự không muốn dây dưa với đám người này nữa.

Nhưng không cho bọn họ thấy được sức mạnh của anh thì đám người này chắc chắn sẽ không dừng lại.

"Chẳng lẽ không phải sao?", Trịnh Thiên Dung cười lạnh lùng.

"Năm năm trước mày là thằng phế vật, mày còn tưởng mày đánh nhau giỏi là có thể tạo phản hả? Ông đây nói cho mày biết! Cho dù là năm năm thì mày vẫn là thằng phế vật thôi!", Trịnh Thiên Dung cười lạnh, hắn đã tưởng tượng ra cảnh tượng thảm thương của Lâm Trạch rồi: "Lên hết cho tao!"

"Trịnh thiếu gia, hay là trước khi ra tay thì tách Khinh Nguyên ra, không thì lại làm tổn chị ấy", lúc này một thanh niên của nhà họ Nhan lên tiếng.

Bình thường cậu ấy có quan hệ khá tốt với Nhan Khinh Nguyên, là em trai của Nhan Khinh Nguyên, nhỡ lát nữa đánh nhau không may trúng người Nhan Khinh Nguyên phải làm sao?

"Hả?"

Trịnh Thiên Dung khó chịu lườm cậu ấy một phát, bây giờ hắn đang điên cả người rồi mà tên nhãi này còn dạy bảo anh nữa?

Trịnh Thiên Dung mặt lạnh như tiền, bước xuống dưới đài, đi đến trước mặt người vừa nói, tát mạnh một cái vào mặt cậu ấy: "Nói tao nghe, có phải mày đang dạy bảo tao?"

"Trịnh thiếu gia, tôi không có ý đó, tôi nói nếu làm như vậy thì có thể sẽ làm tổn thương đến Khinh Nguyên", chàng trai sợ hãi vội vàng giải thích.

"Cút mẹ mày đi! Người phụ nữ của tao cần mày lo à!"

Trịnh Thiên Dung tức giận đạp một cái, người vừa nói lập tức ngã bay xuống đất, gào thét đau đớn.

Thấy cảnh này, sắc mặt người nhà họ Nhan xám xịt, Trịnh Thiên Dung dám đánh người nhà họ Nhan trước mặt bọn họ!

"Trịnh Thiên Dung! Cậu làm vậy là có ý gì!", Nhan Chương lập tức đứng lên trách mắng, dù gì đi chăng nữa người bị đánh cũng là người nhà họ Nhan.

"Còn lắm mồm nữa tôi đánh cả ông đấy!", Trịnh Thiên Dung bực mình lườm Nhan Chương một cái, một gia tộc xuống dốc còn làm mình làm mẩy cái gì?

Nơi đây là sân chơi của hắn, hắn mới là người có quyền lên tiếng!

"Trước đây ông đây chỉ khách khí với mấy người là vì muốn cưới Nhan Khinh Nguyên thôi, đừng tưởng mình là ông to bà lớn", Trịnh Thiên Dung tỏ vẻ kiêu căng khinh bỉ.

Ánh mắt người nhà họ Trịnh cũng rất đắc ý, đến Trịnh Bá Thiên cũng tỏ thái độ ngầm thừa nhận.

Người nhà họ Nhan giận tím người nhưng không dám nói gì, Trịnh Thiên Dung quá kiêu ngạo, nhưng bọn họ cũng bó tay, bây giờ nhà họ Nhan bọn họ bán con gái cầu vinh, nếu Trịnh Thiên Dung không kết hôn thì không biết bọn họ sẽ phải xoay sở như thế nào.

Nhịn nhục một lúc lâu, người nhà họ Nhan chỉ có thể đưa ánh mắt tức giận nhìn về phía Lâm Trạch.

"Đều tại hắn! Đúng là đồ phế vật!"

"Chúng tôi có chết cũng không giao Khinh Nguyên cho kẻ vô dụng như cậu đâu!"

"Trịnh thiếu gia, bảo bọn họ ra tay đi, giết chết tên vô dụng này đi!"

Thấy bộ dạng nịnh nọt của nhà họ Nhan, Trịnh Thiên Dung cảm thấy sung sướng.

Đây chính là sự khác biệt giữa hắn và Lâm Trạch, sự khác biệt giữa người thượng đẳng và kẻ thấp hèn!

Ánh mắt hắn lướt qua người Lâm Trạch, hắn không phải kẻ chỉ biết ngang ngược phách lối, Lâm Trạch đánh nhau giỏi như vậy, người bình thường không thể làm gì được anh, nhưng một khi anh ôm Nhan Khinh Nguyên trong lòng chắc chắn sẽ tốn công bảo vệ thêm cô nữa.

Nếu như vậy thì Lâm Trạch chết chắc!

"Lâm Trạch, bây giờ mày cầu xin thì tao có thể tha mạng cho mày", Trịnh Thiên Dung kiêu ngạo ngẩng đầu lên, hai tay chắp sau lưng, tỏ vẻ bất cần.

"Thằng ngu", trước mặt mọi người, Lâm Trạch nhẹ nhàng giơ chân lên sau đó đạp một phát vào không trung.

"Thiếu gia, cẩn… bịch!"

Hai ông lão không kịp xông tới, Trịnh Thiên Dung cảm giác cơ thể như vừa bị sét đánh, miệng phun máu tươi, cơ thể bay rầm ra ngoài như bị trúng đạn!

Đập vào mấy cái bàn hắn mới ngã xuống một đống đồ ăn sau đó không có bất cứ động tĩnh nào nữa.

Mới giây trước còn hung hăng to mồm, vậy mà giây sau đã bị đánh bay không biết sống chết như thế nào.

Vả mặt thần tốc là như thế nào? Chính là như thế này.

Mọi người sững sờ, ai cũng muốn cười nhưng không cười ra tiếng, mối thù này đúng là to rồi.

"Giết nó cho tao!"

Trịnh Bá Thiên gào lên, con mắt đỏ ngầu, con trai của ông ta!

"Giết! !"

Mười mấy người đồng loạt cầm đao lao lên, đối diện với việc bị nhiều người vây đánh như vậy Lâm Trạch nhếch mép, nở một nụ cười lạnh lẽo.

Đúng là lũ ngu không biết sống chết!



Bên ngoài cung điện có rất nhiều người đang đợi ở cửa, có chút tò mò nhìn vào bên trong.

Đúng là tin tức nóng hổi, đám cưới giữa nhà họ Trịnh và nhà họ Nhan lại có người dám vào cướp dâu, có thành công hay không thì chuyện này chắc chắn sẽ lan truyền cả thành phố Hoa Hải này.

"Mấy người nói xem tên nhóc kia còn sống để ra ngoài không?", một người tò mò hỏi.

"Còn sống ra ngoài? Anh nghĩ nhiều rồi, dám cướp dâu trước mặt nhà họ Nhan và nhà họ Trịnh, tôi nghĩ người này chắc chắn sẽ bốc hơi khỏi thế giới này".

"Tự tìm cái chết thì chẳng trách được người khác".

"Rầm rầm rầm!"

Bên trong cung điện đột nhiên có tiếng bàn ăn va chạm mạnh vào nhau làm mọi người tạm dừng việc bàn tán lại, tiếng này là tiếng đánh nhau sao?

"Uỳnh!"

Cửa lớn cung điện đột nhiên rầm một cái, cơ thể mọi người run lên bần bật.

Chuyện gì vậy?

"Uỳnh!"

Lại một âm thanh lớn nữa, mọi người rùng mình, cánh cửa này thành tinh rồi sao?

"Ầm!"

Lúc này cánh cửa bị bật ra, một bóng người bay từ trong ra ngoài đâm rầm vào mấy chậu hoa, nằm dưới đất kêu gào thảm thiết.

"Là Lâm Trạch… không phải! Không phải hắn!"

Mọi người kinh ngạc, người ở dưới đất lại là một tên côn đồ cầm đao!

Vèo!

Mọi người hít một hơi thật sâu, không phải đó chứ? Mười mấy người cầm đao vây đánh Lâm Trạch mà anh vẫn giải quyết được sao?

Chẳng lẽ tiếng động vừa rồi là… bọn họ nghĩ đến một sự thật khó tin.

Tình hình nhanh chóng được phơi bày, mọi người chỉ có thể nghe thấy âm thanh gào thét văng vẳng trong cung điện.

Sau đó từng bóng người bị đạp bay ra ngoài nhiều như mưa sao băng, bọn họ gào thét thảm thiết dưới đất.

Một người… hai người… bảy người… tám người… mười hai người… tất cả đều bị đá bay ra ngoài!

Mấy người đứng hóng chuyện không kịp tránh cũng bị đám côn đồ kia va vào ngã lăn xuống đất cùng gào thét.

Toang rồi, tất cả toang hết rồi!

"Tất cả đều bay ra ngoài rồi! Một mình hắn mà đánh bại hết mười mấy người cầm đao!"

"Trời đất ơi! Tên đó là xe tăng hình người hả!"

"Mẹ nó, chắc không phải là xe tăng hình người đâu mà là Gundam đó!"

"..."

Đám người bên ngoài há hốc mồm miệng, mười mấy tên côn đồ cầm đao đó!

Vậy mà bị đạp bay hết! Có cần ngang tàng vậy không!

"Bịch!"

Tiếng bước chân nặng nề bước ra khỏi cửa, mọi âm thanh đều dừng lại, bọn họ giương mắt lên nhìn, chỉ thấy Lâm Trạch ôm Nhan Khinh Nguyên bước ra lẫm liệt.

Mái tóc dài bay nhẹ, quần áo không hề nhăn nhúm, dáng người ung dung phóng khoáng.

Đằng sau anh, tất cả người nhà họ Trịnh và nhà họ Nhan đều tức tím người, toàn thân run lên bần bật, nhưng không ai dám đứng ra ngăn anh lại!

Thấy Lâm Trạch bá đạo như một ma thần, không ai dám thở mạnh.

Một người, một quyền, sát khí ngút trời, ngang ngược cướp dâu, không có kẻ địch!

Người dám ngăn cản anh sẽ giết không tha! Ngang ngược đến nhường nào?

Nhìn thấy bóng dáng của Lâm Trạch, mọi người đều có một dự cảm…

Thành phố Hoa Hải sắp thay đổi rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK