• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khinh Nguyên...?”, giọng Lâm Trạch run rẩy, nước mắt lăn dài trên gò má.

Đã nhiều năm trôi qua, cuối cùng anh cũng được nghe lại giọng nói này lần nữa.

“Anh không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi...”, Nhan Khinh Nguyên cũng không kiềm chế được cảm xúc. Năm năm rồi, năm năm trôi qua, cuối cùng cô ấy cũng được nghe lại giọng nói của Lâm Trạch.

Cô chính là một người dịu dàng như vậy, cô thậm chí còn không trách móc Lâm Trạch đã biến mất năm năm mà chỉ dịu dàng nói: “Tiểu Trạch, anh phải chăm sóc tốt cho Tiểu Nguyệt, để Tiểu Nguyệt lớn lên trong hoàn cảnh tốt đẹp nhất, nhé? Em... có lẽ em...”

“Tiểu thư, ông chủ gọi cô, người nhà họ Trịnh đến rồi, họ nói muốn bàn chuyện đám cưới”.

Đúng lúc này, từ xa truyền đến giọng nói của một người giúp việc, cắt ngang lời nói của Nhan Khinh Nguyên.

Nhan Khinh Nguyên khẽ mím đôi môi đỏ mọng rồi cất lời: “Lâm Trạch, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho con của chúng ta đó”.

Có thể nghe thấy giọng nói của Lâm Trạch là cô đã mãn nguyện lắm rồi.

“Khinh Nguyên! Khinh Nguyên, em sao vậy?”, Lâm Trạch lập tức hốt hoảng, anh nhanh chóng gọi lại nhưng chỉ còn lại tiếng thông báo rằng bên kia đã tắt máy.

Ánh mắt Lâm Trạch trở nên lạnh giá, nhà họ Trịnh!

Nhà họ Trịnh và nhà họ Nhan đều là gia tộc lớn ở thành phố Hoa Hải, so với một nhà họ Nhan đã bắt đầu xuống dốc thì danh tiếng của nhà họ Trịnh rạng rỡ như mặt trời ban trưa.

Liên hôn với nhà họ Trịnh thật sự là một nước cờ hay của người nhà họ Nhan.

Bán vợ của anh cho nhà khác để đổi lấy cơ hội trở mình cho gia tộc à?

Lâm Trạch hít một hơi sâu, sát khí trong mắt từ từ tiêu tan.

Điều chỉnh lại tâm trạng, Lâm Trạch đi về nhà, vừa mở cửa đã tươi cười nói: “Tiểu Nguyệt, bố về rồi”.

“A! Chú Lâm, đợi đã”, Lâm Tiểu Nguyệt nhanh chóng lau nước mắt trên khóe mi, giấu đôi tay nhỏ ra sau lưng, khuôn mặt đỏ bừng bừng nhìn Lâm Trạch, còn khẽ thè lưỡi.

“Chú Lâm, cháu là con gái của chú, cho dù cháu có xinh đẹp đến mấy thì chú cũng không thể có ý đồ với cháu được”.

“Cô nhóc nghịch ngợm này, có ý đồ với con cơ đấy”, Lâm Trạch dở khóc dở cười, bước đến nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Tiểu Nguyệt.

Sao anh có thể không nhìn ra Lâm Tiểu Nguyệt đang nhớ mẹ cơ chứ.

“Nhóc con, phải gọi bố”, Lâm Trạch bế Lâm Tiểu Nguyệt lên.

“Cháu không thích, chú Lâm chính là chú Lâm”, Lâm Tiểu Nguyệt làm mặt xấu với Lâm Trạch, thấy Lâm Trạch lại muốn thơm mình, cô bé liền cười ha hả vùng vẫy.

Có cô bé đáng yêu như Tiểu Nguyệt ở bên, buổi tối của Lâm Trạch cũng không còn buồn chán nữa, sáng hôm sau, anh cố tình dậy sớm, nấu bữa sáng cho Lâm Tiểu Nguyệt xong liền chạy đến trước gương để tút tát lại hình tượng.

“Không hổ là mình”, Lâm Trạch xoa mũi, cười he he.

Hôm nay anh chải chuốt lại bản thân, trông không khác gì mỹ nam bước ra từ trong tranh.

Úi trời, hôm nay là lần đầu tiên Lâm Trạch đưa con gái đến trường mẫu giáo, anh đang cực kì phấn khích!

???

“Chú Lâm, chào buổi sáng...”

Lâm Tiểu Nguyệt ngáp một cái, một tay cầm bàn chải đánh răng, vừa bước vào nhà tắm, cô bé liền nhìn thấy Lâm Trạch đang luyện tập trước gương.

Sau khi sững sờ nhìn Lâm Trạch, cô bé liền lập tức xoay người đi ra ngoài: “Xin lỗi anh đẹp trai, Tiểu Nguyệt nhận nhầm người”.

“Đứa con gái hư này! Ngay cả bố mình cũng không nhận ra à!”, Lâm Trạch bỗng chốc gào lên.

......

“Chú Lâm, hồi đó sao chú theo đuổi được mẹ cháu vậy? Chị Tống Nhã nói, mẹ xinh đẹp tuyệt trần, ngàn người theo đuổi, còn chú chỉ nhờ cái mồm mép mới lấy được mẹ”.

Đưa Lâm Tiểu Nguyệt đến cổng trường mẫu giáo, cô bé liền nhìn chằm chằm Lâm Trạch bằng đôi mắt lo lanh to tròn.

Khóe miệng Lâm Trạch co rút, nhanh chóng cúi đầu xoa đầu Tiểu Nguyệt, ánh mắt tỏ vẻ nghiêm trọng.

“Chị Tống Nhã của con nói linh tinh, năm đó mẹ con xinh đẹp tuyệt trần, còn bố đẹp trai phong độ, bố mẹ tâm đầu ý hợp, trời đất tác thành”.

“Phét lác”.

Lâm Tiểu Nguyệt lè lưỡi, hiển nhiên không tin những lời của Lâm Trạch.

Lâm Trạch hốt hoảng, như vậy là không có được đâu! Anh phải thay đổi hình tượng của mình trong lòng cô nhóc này thành một người bố cao lớn vĩ đại mới được!

“Chào anh, ừm... xin hỏi anh là bố của Tiểu Nguyệt đúng không?”

Lúc này, một giọng nữ dễ nghe vang lên từ phía sau Lâm Trạch.

Lâm Trạch quay đầu, một bóng người xinh đẹp đang đứng lẳng lặng sau lưng anh.

Cô gái khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt xinh đẹp nhã nhặn, mặc một chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc ngắn xinh đẹp buông xõa tự nhiên được vén sau tai, trên mặt còn đeo một cặp kính nhỏ xinh.

“Cô giáo Nhã Nhã!”, thấy người nọ, Lâm Tiểu Nguyệt lập tức chạy đến ôm chầm lấy.

“Tiểu Nguyệt ngoan.”, Triệu Nhã Nhã mỉm cười dịu dàng, đôi mắt xinh đẹp nhìn sang Lâm Trạch, chủ động đưa tay ra: “Xin chào, tôi tên là Triệu Nhã Nhã, là giáo viên chủ nhiệm của Tiểu Nguyệt, mới tốt nghiệp hai năm”.

“Chào cô giáo”, Lâm Trạch bắt tay với Triệu Nhã Nhã: “Tôi tên là Lâm Trạch, là bố của Tiểu Nguyệt, mới về nước gần đây, sau này tôi sẽ đến đưa đón Tiểu Nguyệt đi học”.

Đôi mắt Triệu Nhã Nhã sáng lên, ông bố trẻ tuổi đẹp trai thế?

“Vậy thì tốt quá! À, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi, lúc trước đều là cô Tống đưa đón Tiểu Nguyệt, tôi còn tưởng...”

Khuôn mặt Triệu Nhã Nhã đỏ ửng lên, biểu cảm có chút xấu hổ, cô luôn nghĩ rằng Lâm Tiểu Nguyệt không có bố mẹ, còn lo lắng cho Tiểu Nguyệt.

“Không sao”, Lâm Trạch cười nói, đọc cho cô ấy số điện thoại của mình.

Anh có thể nhìn ra cô giáo Triệu Nhã Nhã này thật sự vui mừng cho Tiểu Nguyệt, là một giáo viên chủ nhiệm vừa xinh đẹp vừa tốt bụng.

Đợi Triệu Nhã Nhã đưa Lâm Tiểu Nguyệt vào trường mẫu giáo, Lâm Trạch liền lái xe đi đến công ty, vừa đến liền tìm Lâm Thanh Tuyết xin nghỉ.

Sau một tối tu luyện hôm qua, tu vi của anh mới chỉ tăng lên một chút.

Cho đến giờ phút này, anh mới nhận ra điểm khó khăn trong việc khôi phục tu vi, linh khí của trái đất thật sự quá khan hiếm.

Vốn dĩ anh đã có thể đột phá cảnh giới sau một tối tu luyện và tiêu hao toàn bộ linh lực, nhưng khi đạt đến ranh giới của cấp độ thứ ba này, thời gian một tối rõ ràng là không đủ.

Vừa ra khỏi công ty, Lâm Trạch liền nhận được cuộc gọi từ Tống Nhã.

“Alo, mụ phù thủy, có chuyện gì?”

“Mụ... mụ phù thủy?”, Tống Nhã tức muốn nổ phổi, cố gắng kìm nén cơn tức giận, nhanh chóng nói.

“Lâm Trạch, tôi vừa nhận được tin tức là nhà họ Nhan đã biết chuyện anh đã trở về, chắc bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Bây giờ anh lập tức đưa Tiểu Nguyệt rời khỏi thành phố Hoa Hải đi, nếu không...”

“Nếu không nhà họ Nhan có lẽ sẽ diệt trừ tận gốc tôi à?”, Lâm Trạch cười nói.

Anh cười vô cùng rạng rỡ, sát khí trong mắt cũng tỏa ra sáng chói.

“Tôi sẽ không đi đâu cả, ông đây cho dù có phải đạp nát cổng nhà họ Nhan cũng phải đưa Khinh Nguyên trở về!”

“Anh bị điên à? Alo? Alo?”

Lâm Trạch ngắt điện thoại, nhà họ Nhan, được lắm, biết anh trở về liền nóng lòng muốn gả Nhan Khinh Nguyên đi à?

Đúng lúc lắm, lần này anh sẽ đem thù cũ nợ mới giữa anh với nhà họ Nhan tính toán một thể luôn!

Đã đến lúc đi đến nhà họ Nhan rồi!

Đúng lúc này, điện thoại trong tay Lâm Trạch vang lên, không ngờ là Triệu Nhã Nhã gọi đến.

“Cô giáo Triệu, có chuyện gì vậy?”, Lâm Trạch cảm thấy kì lạ.

“Anh Lâm, không hay rồi! Tiểu Nguyệt đánh nhau với đứa trẻ khác”.

“Cái gì?”

Lâm Trạch vội vàng từ trên cây nhảy xuống, khoảnh khắc đáp xuống đất, bóng hình anh đã vút qua năm mét: “Tôi đến ngay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK