***
Bùi Trì ra ngoài làm bữa sáng, Vân Nam Nam nằm phè trên giường gọi điện cho Tô Niệm Nam.
Tô Niệm Nam vẫn đang ngủ, giây đầu tiên sau khi nhận điện thoại là hét vào mặt Vân Nam Nam: “Nếu cậu không có chuyện gì quan trọng thì đợi tớ mắng cậu đi.”
“Có một chuyện rất quan trọng.” Vân Nam Nam xuống giường đi tới bên cửa sổ.
“Nói đi.”
“Tớ với Bùi Trì quay lại với nhau rồi.”
“À.”
Phản ứng của Tô Niệm Nam rất bình thường, Vân Nam Nam bắt đầu cáu lên.
“Làm ơn hãy cho tớ chút phản ứng đi được không?”
Hai mắt Tô Niệm Nam sắp không mở nổi, cô ấy không muốn phí lời với Vân Nam Nam nữa.
“Thế đợi chút nữa rồi nói, tớ buồn ngủ sắp chết rồi, cúp đây nhé.”
Tô Niệm Nam cúp điện thoại, Vân Nam Nam ném điện thoại lên giường.
Phòng ngủ này của Bùi Trì có cửa sổ sát đất, bên ngoài còn có một ban công nhỏ. Vân Nam Nam đi tới ban công, tựa lên lan can suy nghĩ chuyện gì đó.
Năm nào cô cũng quay về, quay về để xem tên chó Bùi Trì này chịu thua chưa.
Năm ngoái.
Vân Nam Nam biết sẽ bị lệch múi giờ, nhưng nhiệt độ khác biệt cô không nhớ nổi. Vừa xuống máy bay cô như sắp bị gió thổi bay mất, vội vàng gọi xe, chạy tới tiệm quần áo của bà chủ.
Bà chủ tiệm đang ngồi xem phim, lúc Vân Nam Nam đi vào chỉ nói một câu: “Lại quay về rồi hở.”
Vân Nam Nam đang sửa sang lại mái tóc bị gió thổi tung, cô nói với bà chủ: “Lấy cho em chiếc áo khoác, em sắp bị gió thổi bay rồi.”
“Tự tìm đi, chị đang bận xem phim đây này.” Bà chủ nói.
Vân Nam Nam tự chọn một chiếc, cô nhìn điện thoại một cái, sắp không kịp rồi.
“Em đi trước đây.” Nói xong đã không thấy bóng người.
Bà chủ ờ một tiếng, tiếp tục xem phim.
Vân Nam Nam có một người bạn học chung đại học với Bùi Trì, cô nghe nói trường bọn họ hôm nay có đại hội thể thao, Bùi Trì cũng tham gia.
Cô bảo bạn cô đưa mình vào, cô muốn xem thử.
Khi cô bắt xe chạy tới cổng trường, bạn cô đã đợi ở đó rồi.
“Xin lỗi, tớ tới muộn rồi.”
“Không sao, cậu mau vào theo tớ, chút nữa là bắt đầu rồi.” Người bạn đó kéo Vân Nam Nam vào trong.
Người trong trường học rất nhiều, lúc Vân Nam Nam tới còn cố ý đeo một cặp kính.
Bạn cô nhìn cô một cái, trêu ghẹo nói: “Còn sợ không nhìn thấy hả?”
Vân Nam Nam đeo kính, nhìn càng rõ hơn.
“Tớ vui.”
Người bạn kia cười khà khà, “Xem đi, lát nữa Bùi Trì sẽ ra đấy.”
“Anh ấy tham gia gì vậy?” Vân Nam Nam hỏi.
“Cậu ta không tham gia, cậu ta làm người dẫn chương trình.”
Cho nên cả đại hội thể thao này, Vân Nam Nam nhìn cho đủ.
Khi buổi chiều kết thúc, người bạn đó dẫn cô ra ngoài ăn cơm, Vân Nam Nam muốn đi vệ sinh nên bảo bạn cô ra ngoài đợi trước.
Đi tới phòng vệ sinh, cô nghe thấy có mấy người trong đó đang thảo luận về Bùi Trì. Hai tai của Vân Nam Nam lập tức dựng lên, cô hóng hớt nói: “Ấy, chị em đang nói đến người dẫn chương trình đẹp trai tên là Bùi Trì ấy hả?”
Mấy cô gái kia nghe thấy có người đáp lời, cảm xúc bỗng trở nên kích động.
“Phải đó phải đó, chính là người cực kì đẹp trai ấy.”
Vân Nam Nam cười cười: “Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng anh ta có bạn gái rồi.”
“Hả?” Một nữ sinh trong đó cảm thấy ngạc nhiên, hai người kia cũng không khác mấy. “Không có đi, chẳng phải Bùi Trì vẫn luôn độc thân sao? Chẳng phải còn có rất nhiều người đang theo đuổi anh ấy hả?”
Được đấy, Vân Nam Nam lại lặng lẽ tính thêm một món nợ lên người Bùi Trì.
“Anh ấy thực sự có bạn gái rồi, tôi không lừa các em đâu.” Vân Nam Nam nghiêm túc nói, “Tôi biết bạn gái anh ấy là ai, các em có muốn biết không?”
Ba cô gái kia đồng loạt gật đầu: “Muốn muốn muốn!”
Ý cười của Vân Nam Nam càng đậm hơn, cô nói: “Chính là tôi.”
Hiện tại nhớ lại chuyện đó Vân Nam Nam vẫn thấy buồn cười. Cô bò lên lan can cười cong eo, chẳng biết Bùi Trì vào từ lúc nào, thấy cô vui vẻ đến mức này anh cũng hơi tò mò.
“Nghĩ gì đó, vui như thế này hả?”
Vân Nam Nam trông thấy anh càng buồn cười hơn, “Không có gì, em chỉ nhớ đến một chuyện rất buồn cười thôi, anh nấu cơm xong rồi hả?”
“Ừ, tiện tay làm vài món thôi.”
Vân Nam Nam nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó ngồi trên ghế nhìn Bùi Trì bưng trứng chiên tới cho cô.
Chiên chín 10 phần, chỉ cần có một chút lòng đào cô cũng không ăn.
“Bùi Trì ơi, căn nhà này của anh là mua hả?” Trong miệng Vân Nam Nam vẫn ngậm trứng chiên, Bùi YTrif cũng không biết sao tư duy của cô bỗng nhảy vọt sang nhà ở. “Không phải anh mua, là nhà của bà nội anh sau đó tặng cho anh.”
Vân Nam Nam: “Sao anh lại ăn bám người già thế?”
“….” Bùi Trì không thèm để ý đến mấy câu càn rỡ này của cô.
Vân Nam Nam lại nhớ tới căn nhà của mình cũng là bà nội cô mua, nghẹn cứng họng.
“Thế xe anh thì sao?”
Bùi Trì điềm nhiên nhìn cô một cái, trong mắt mang theo ý cười: “Vừa mới quay lại với nhau, đã bắt đầu tính toán tài sản của anh rồi hả?”
“Tình yêu mà không có vật chất thì cuối cùng đều là một sàng cát thôi ~” Vân Nam Nam há miệng nói lung tung.
“Thế vật chất không có tình yêu thì sao?”
“Thế thì chắc chắn rất sướng đó,” Vân Nam Nam nhìn Bùi Trì như một tên ngốc, “Chơi miễn phí, sướng còn gì bằng hả.”
“…Ăn cơm đi.”
Ăn xong Bùi Trì đi làm, Vân Nam Nam đang xem một mặt tiền cửa hàng, trong thời gian đó Tô Niệm Nam có gọi điện tới.
Vân Nam Nam nhận máy, “Dậy rồi hử?”
“Ừ, tớ còn tưởng nằm mơ hai đứa cậu quay lại rồi cơ.” Tô Niệm Nam đang ăn đồ.
“Nuốt hết đồ trong miệng cậu đi rồi hẵng nói chuyện với tớ, còn nữa cái gì gọi là nằm mơ, cậu có thể nói chút gì đó tốt hơn được không.”
Tiếng cười của Tô Niệm Nam truyền qua điện thoại, Vân Nam Nam lại bảo cô ấy câm miệng.
“Cậu nói với tớ xem, hai người ai chịu thua trước hả?”
“Anh ấy.” Vân Nam Nam buột miệng nói.
Đối với đáp án này Tô Niệm Nam tỏ vẻ nghi ngờ, “Ai trước ai sau đều giống nhau, ở bên nhau là được rồi.”
Vân Nam Nam: “Nếu vừa rồi tớ nói là tớ trước, có lẽ cậu hiện giờ đang cười tớ đấy.”
“Không sai, cậu hiểu tớ quá đi mất.”
“Thế Giang Lâm An của cậu đâu, rốt cuộc có kết hôn hay không?” Vân Nam Nam đều đã gương vỡ lại lành rồi, hai người vẫn còn đang yêu đương.
Nói tới chuyện này Tô Niệm Nam cũng thở dài, giọng điệu của cô ấy có vẻ sầu lo: “Còn phải xem bố mẹ tớ nữa, hai người vẫn đang giằng co, thế nhưng dạo này đã có ý buông lỏng rồi.”
“Buông lỏng để các cậu tổ chức hôn lễ hay đi đăng ký kết hôn hả?”
“Chúng tớ không thể làm cùng nhau được à?” Tô Niệm Nam hỏi lại.
“Có thể,” Vân Nam Nam ngáp một cái, “Cậu rảnh không, chúng ta đi xem cửa tiệm đi.”
Tô Niệm Nam nhận lấy nước ấm mà Giang Lâm An đưa tới, uống mấy hớp.
“Chẳng phải cậu bảo để Bùi Trì làm giúp cậu sao?”
Vân Nam Nam shhh một tiếng, “Tớ chỉ thuận miệng nói chơi thôi.”
Tô Niệm Nam mở loa ngoài, đi đến bên tủ lạnh lấy hai quả chuối, đưa cho Giang Lâm An một quả.
Giang Lâm An nhận lấy, hôn cô ấy một cái.
“Thế chuyện trước kia cậu nói không muốn có con thì sao, cũng không hẳn là thuận miệng nói chứ.” Tô Niệm Nam mở máy tính lên, nhìn văn bản, còn có bản nháp, có thể ra ngoài chơi được.
Vân Nam Nam im lặng, cô lăn trên giường mấy vòng, đầu tóc rối tung lên.
“A a a a, tớ không biết nữa.” Cô thấy phiền, “Tớ mới vừa quay lại với Bùi Trì thôi, sao đã bắt đầu nói đến trẻ con rồi hả?”
Tô Niệm Nam cảnh báo cô: “Bùi Trì là con độc đinh đấy.”
Vân Nam Nam sì một tiếng, “Thế tớ cũng là con gái độc nhất kia.”
“Vậy rốt cuộc cậu có muốn có con không?”
“Nói rồi tớ không biết….”
“Nếu như cậu không cẩn thận dính bầu thì sao, cậu định phá hả?”
Nghe thấy Tô Niệm Nam lại hỏi vấn đề này, Vân Nam Nam càng trở nên yên lặng.
Nếu như cô thực sự mang thai con của Bùi Trì, cô cảm thấy có lẽ cô sẽ không nỡ đâu.