***
Từng ngày một trôi qua, cận kề năm mới, Vân Nam Nam nhận được cuộc gọi của bố mình.
Giữa hai người đều rất ít nói, bố cô hỏi cô có về chỗ ông đón năm mới không, Vân Nam Nam nói thẳng một câu: “Người Trung Quốc sao còn ra nước ngoài đón năm mới chứ?”
Cúp điện thoại, Vân Nam Nam mở wechat ra nghĩ tới cũng lâu rồi cô không liên lạc với mẹ mình.
Cô gửi tin nhắn đi rồi thoát ra ngoài.
Bùi Trì cũng nhận được điện thoại của bố mẹ, sau khi nói với bố mẹ anh xong thì về phòng nói chuyện tới nhà anh đón Tết với Vân Nam Nam.
Vân Nam Nam: “Hả hả hả?”
Bùi Trì leo lên giường, “Bố mẹ anh bảo đưa em về ăn bữa cơm.”
“Anh nói với bố mẹ anh chuyện của hai đứa mình từ khi nào thế?” Vân Nam Nam nghi ngờ.
“Sau khi em quay về mấy ngày.”
“Sớm vậy à?” Vân Nam Nam ngạc nhiên.
“Sớm sao?” Bùi Trì không cảm thấy vậy, “Thế còn em?”
“Em gì chứ?”
“Bố mẹ em biết chuyện hai đứa mình không?”
Đương nhiên không biết rồi, Vân Nam Nam nói thầm trong lòng.
“Bố mẹ anh thích gì vậy, tới lúc đó em phải mua thêm đồ tới mới được.” Vân Nam Nam chột dạ, vội vàng chuyển sang chủ đề khác.
Bùi Trì cũng không so đo với cô, “Bố mẹ anh thích em nhất, em chăm sóc bản thân cho tốt là được rồi.”
“Vân Nam Nam: “Khừa khừa….”
Hôm về nhà, Vân Nam Nam lại có chút khẩn trương. Chuyện gặp bố mẹ thế này, đã vượt qua dự định của cô rất nhiều rồi.
May mà bố Bùi mẹ Bùi đều hiền hòa, đối xử với Vân Nam Nam cũng rất nhiệt tình.
Điều duy nhất không tốt chính là, họ hàng nhà Bùi Trì đúng là kinh khủng.
Ví dụ như:
Cô bảy: “Nam Nam định bao giờ kết hôn với Tiểu Trì vậy? Cô nghe em dâu (mẹ Bùi) nói là cháu lớn tuổi hơn Tiểu Trì một chút kia.”
Liên quan gì đến bà chứ, Vân Nam Nam thực sự muốn chạy trốn khỏi đây.
Cô chưa kịp mở miệng, Bùi Trì đã thay cô giải quyết.
“Lúc nào kết hôn, tới lúc kết hôn sẽ kết thôi ạ.”
Trong lòng Vân Nam Nam đã thầm cười to.
Cô bảy không nói lại đến lượt dì tám bắt đầu.
“Thế hai đứa chuẩn bị sinh mấy đứa? Tuổi càng lớn sinh con càng khó đấy.”
Bùi Trì: “Chúng cháu không sinh con.”
“Trời ơi, thế làm sao được, không sinh con mà được à. Bố mẹ cháy đều đang đợi bế cháu nội đấy, cháu còn là độc đinh.”
Bùi Trì: “Cháu vô sinh, không cần nữa.”
Cô bảy dì tám: “….”
Bố Bùi mẹ Bùi: “….”
Vân Nam Nam: ha ha ha ha cười chết mất.
Đưa tiễn đám họ hàng khủng khiếp kia đi, cuối cùng Vân Nam Nam cũng thả lỏng người. Cô ngồi trong phòng Bùi Trì lật xem ảnh anh hồi còn nhỏ, lúc này mẹ Bùi gõ cửa.
“Dì ạ, dì mau vào đi.” Vân Nam Nam đứng dậy.
Mẹ Bùi cười hì hì, “Nho mới mua đấy, dì rửa cho cháu một ít.”
Vân Nam Nam đón lấy đĩa quả, đỡ người ngồi xuống.
“Cảm ơn dì ạ, lần sau để tự cháu làm là được rồi.”
“Cháu đang xem ảnh hồi bé của Tiểu Trì hả?” Mẹ Bùi thấy cuốn album đang mở bèn hỏi.
Vân Nam Nam cầm cuốn album đặt giữa hai người, “Cháu mới xem mấy tấm, lúc nhỏ Bùi Trì trông ngốc quá.”
“Đúng là ngốc nghếch ấy.” Mẹ Bùi nhìn thấy bức ảnh cũng vui vẻ, “Dì kể cho cháu về mấy bức ảnh nhé.”
“Được ạ.”
Tốt nhất là kể mấy chuyện đen tối của anh hồi còn nhỏ, đợi quay về cô còn cười nhạo anh nữa.
Đúng như dự đoán, mẹ Bùi kể rất nhiều chuyện xấu hổ của Bùi Trì khi còn nhỏ, Vân Nam Nam cười gập cả lưng, chỉ đợi Bùi Trì quay về để cô cười anh thôi.
Xem hết cuốn album, đằng sau còn kẹp một vài tấm vé máy bay.
Vân Nam Nam tò mò, rút một tấm ra.
“Dì ơi, Bùi Trì thường xuyên ra nước ngoài ạ?”
Mẹ Bùi nhìn thấy mấy tấm vé máy bay nụ cười cũng nhạt đi, bà thở dài.
“Nam Nam à, dì nói với cháu chuyện này cháu đừng giận nhé.”
Vân Nam Nam nghĩ, anh ra nước ngoài cô giận gì chứ?
“Hồi cấp ba Bùi Trì yêu sớm, sau đó bị người ta đá. Cô gái đó ra nước ngoài, mấy năm sau đó thi thoảng nó sẽ ra nước ngoài một chuyến.”
Vân Nam Nam nghe được nửa trước thì nghĩ đây chẳng phải là cô sao?
Vé máy bay nhăn nhúm, có những chữ không còn nhìn rõ được nữa. Tuy đã nhăn lại, nhưng được trải phẳng ra ép lại vào trong album ảnh.
Mẹ Bùi thấy Vân Nam Nam thất thần chỉ sợ cô để bụng chuyện này, bà lên tiếng khuyên nhủ: “Cháu đừng nghĩ nhiều nhé, đã bao nhiêu năm rồi, hơn nữa khi ấy Tiểu Trì vừa mới trưởng thành thì hiểu gì chứ?”
Khóe môi của Vân Nam Nam con lên, anh vừa trưởng thành đã ấn cô lên tường chịch không xuống nổi đất đấy.
Buổi tối nghỉ ngơi Bùi Trì cũng bận rộn xong, Vân Nam Nam giở cuốn album tới trang có mấy tấm vé máy bay, chuẩn bị chất vấn Bùi Trì.
Bùi Trì vừa ngả lưng xuống, Vân Nam Nam đã đá anh một phát.
“Thành thật trả lời, anh đi tìm em bao nhiêu lần?”
Bùi Trì quay đầu nhìn thấy cuốn album ở trên giường, anh cầm mấy tấm vé máy bay kia lên xem, bản thân anh cũng chẳng rõ anh đi bao nhiêu lần.
“Bản thân anh cũng chẳng rõ đi bao nhiêu lần nữa.” Anh than thở một tiếng.
Vân Nam Nam nhảy lên túm lấy anh, “Mau nói, rốt cuộc là bao nhiêu lần?”
Bùi Trì suy nghĩ, anh thực sự không nhớ nổi.
“Anh cũng quên rồi, dù sao cũng là rất nhiều lần.”
“Rất nhiều lần sao không tới tìm em?” Vân Nam Nam vừa nghĩ tới chuyện bọn họ có thể gương vỡ lại lành từ lâu rồi thì cảm thấy ấm ức, lãng phí bao nhiêu là thời gian.
Bùi Trì không giải thích chỉ nói xin lỗi cô: “Là lỗi của anh.”
Vân Nam Nam hứ mấy tiếng, “Thế sao vé máy bay lại nhăn thế?”
“Vì anh không khống chế nổi bản thân mình, anh không muốn đi tìm em nhưng lại không nhịn được. Cuối cùng chỉ có thể trút giận lên vé máy bay.”
Trút giận xong anh lại trải phẳng nó ra, cuối cùng vẫn là không nỡ.
Vân Nam Nam bất mãn: “Rõ ràng là luyến tiếc còn giả vờ gì chứ hả.”
Đúng thật là, nói tới nói lui, Bùi Trì vẫn là tên khốn.
“Vậy còn em?” Bùi Trì hỏi cô, “Em tới tìm anh, tại sao em cũng không chủ động?”
Được thôi, tên khốn cũng là bản thân cô.
“Không nói nữa, đi ngủ.” Vân Nam Nam không nói lý, bản thân nói không lại thì bèn nói phải đi ngủ.
Bùi Trì tắt đèn, tiến lên hôn cô mấy cái, Vân Nam Nam chu môi lên lẩm bẩm hai câu, ôm chặt lấy người chìm vào mộng đẹp.