• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

DỊCH: MIN



***



Tác giả có lời:



Vân Nam Nam lớn nhất, sau đó là tới Bùi Trì và Giang Lâm An, cuối cùng mới đến Tô Niệm Nam.



Lần đầu tiên Bùi Trì và Vân Nam Nam gặp nhau anh ấy đã thành niên rồi.



Vân Nam Nam không nói cô lớn hơn anh một chút xíu.



Năm ấy Bùi Trì thành niên Giang Lâm An cũng vậy.



Lần thực sự ở cùng với Tô Niệm An cô ấy cũng thành niên rồi.



Thực ra bọn họ chỉ cách nhau có mấy tháng thôi.



Min: ahhhaaaaa dịch xong mà t chỉ biết cười nhạt, cuối cùng tác giả cũng viết một mẫu chuyện cười nhạt nhẽo cho nồi lẩu thịt đầy dầu mỡ này rồi.



*



Thời gian cụ thể Vân Nam Nam đã không còn nhớ nữa, hồi ấy Bùi Trì vừa thi xong đại học, cô rạo rực chạy đi tìm anh vui đùa.



Là mùa hè, thời tiết oi bức, Vân Nam Nam không muốn đi phơi nắng nên hẹn vào 6h tối. Khi cô ngủ trưa dậy đã là ba giờ chiều, sau khi thức dậy tắm rửa gội đầu tiếp đó là trang điểm.



Lúc đang trang điểm bố cô gọi điện thoại tới, cô buông cọ trang điểm xuống nhận máy.



Cuộc điện thoại chỉ kéo dài ba phút đồng hồ, ý tứ chính là bố cô bảo cô mau quay về. Vân Nam Nam qua quýt hai câu, sau đó vội cúp điện thoại.



Khoảng tầm 5h30 thì trang điểm xong, cô ra ngoài.



Bùi Trì đến nơi từ sớm, Vân Nam Nam nhìn thấy anh thì chạy lên trước ôm trầm lấy. Bùi Trì cũng ôm chặt lấy cô, cô tặng cho anh một cái hôn.



“Đi thôi, em đói meo bụng rồi.”



Bùi Trì nắm tay cô, hỏi cô: “Đói sao không ăn gì trước đi?”



“Chẳng phải để bụng rỗng để ăn cơm cùng anh sao.”



Bùi Trì cười rộ lên.



Lúc ăn cơm, Vân Nam Nam nhắc với Bùi Trì chuyện bố cô bắt cô ra nước ngoài.



Cô buông đũa xuống chống tay lên mặt bàn, gương mặt mong chờ nhìn Bùi Trì nói: “Anh có muốn giữ em lại không?”



“Hả….Cậu ta từ chối giữ cậu lại hả?” Tô Niệm Nam gạt lọn tóc bị gió đêm thổi bay, đầu ống hút đã bị cô ấy cắn không ra hình dáng gì nữa.



Vân Nam Nam nặng nề ném cốc trà sữa vào trong thùng rác, cô buồn bực nói: “Phải đó.”



Vân Nam Nam nói xong, Bùi Trì dừng đũa. Anh dùng ánh mắt nghiêm túc y hệt để nhìn Vân Nam Nam, cô nghe thấy anh nói: “Em đừng ở lại, không đáng giá.”



Nụ cười trên gương mặt Vân Nam Nam tắt ngúm, cô lạnh lùng: “Anh không thích em sao?”



Khi ấy Vân Nam Nam nghĩ rằng, nếu như Bùi Trì dám nói một chữ không, cô sẽ đánh chết anh ngay.



Bùi Trì nói không, thế nhưng câu nói của anh là: “Không, anh thích em.”



Vân Nam Nam nóng lên: “Anh thích em thì tại sao lại để em đi, thế chẳng phải là đầu anh có bệnh à?”



“Em nghe anh nói đã, em sang chỗ bố em phát triển sẽ tốt hơn ở đây, anh chỉ đưa ra một lựa chọn tốt hơn thay em mà thôi.



“Vậy trong lựa chọn tốt hơn ấy có anh không?” Vân Nam Nam hỏi tới vấn đề quan trọng nhất, “Không có anh thì gọi gì là lựa chọn tốt nhất hả?”



Bùi Trì rũ mắt xuống bàn nhìn bàn tay đang run rẩy, anh vẫn đang hòng thuyết phục Vân Nam Nam.



“Em cho rằng em ở lại vì anh là tốt nhất sao?” Bùi Trì biết, những câu tiếp theo đây của anh sẽ tổn thương người, thế nhưng anh không thể không nói. “Đó chỉ do một mình em cảm thấy vậy mà thôi, ngay từ khi chúng ta bắt đầu đã không bình thường, thậm chí chúng ta còn không có một mối quan hệ yêu đương rõ ràng. Những thứ này em đều biết cả.”



“Em biết con mẹ anh ấy!” Vân Nam Nam nổi điên, cô cao giọng hét, hấp dẫn ánh mắt của những người xung quanh, cô không quan tâm, “Con mẹ anh ngủ với em bao nhiêu lần như vậy, hiện giờ nói đến quan hệ yêu đương với em, Bùi Trì anh có biết xấu hổ không?”



Bùi Trì thấy ánh mắt xung quanh càng ngày càng nhiều, anh kéo cô đi thanh toán sau đó ra ngoài.



Lúc Vân Nam Nam bị anh kéo ra vẫn còn đang mắng anh không ngừng, Bùi Trì dẫn cô đến một công viên gần đó.



||||| Truyện đề cử: |||||



Thời gian hiện tại, công viên chẳng có mấy người.



Vân Nam Nam lườm anh: “Bây giờ ít người, em cũng không muốn nghe anh nói những thứ vô dụng, anh cho em một đáp án, có muốn giữ em lại không.”



Nét mặt không dao động của Bùi Trì xuất hiện một vết nứt, Vân Nam Nam cứ nhìn anh chăm chăm, anh không chịu nổi. Thậm chí anh còn muốn đem hết những lời từ trong đáy lòng mình nói với cô, đáng tiếc, cuối cùng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong.



Anh nói: “Không muốn.”



Vân Nam Nam cứ nhìn anh như vậy, cô đang nghĩ tại sao Bùi Trì kiên quyết muốn cô rời đi như thế, để cô rời đi thì bọn họ phải yêu xa hay sao? Cũng không đúng, theo lời của Bùi Trì nói, hai người bọn họ còn không có mối quan hệ yêu đương rõ ràng.



Cô sụt sịt mím môi, sau đó lại hỏi Bùi Trì: “Vậy chúng ta thì sao?”



“Thế cậu ta nói sao?” Tô Niệm Nam càng tò mò, dựa theo tính cách của Bùi Trì kia hình như nói gì cũng rất kì lạ.



Vân Nam Nam lười nhác nói, “Anh ấy chẳng nói gì cả.”



Quả thực Bùi Trì không nói gì, nhưng lúc ấy bọn họ làm rồi.



Tô Niệm Nam nghe đến đây, hít hà cảm thán: “ôi trời, đều sắp sinh ly tử biệt rồi còn mần nhau một trận nữa.”



Vân Nam Nam trợn trắng mắt, nói lý: “Anh ấy đều nói không có quan hệ rõ ràng, thân làm bạn giường, đánh một trận cuối cùng thì có vấn đề gì đâu?”



“Phải, cậu nói tiếp đi.”



“Nói gì chứ? Nói chúng tớ đánh dã chiến thế nào à?”



“….Nếu như cậu muốn nói thì cũng không phải không được.”



Lần dã chiến hôm ấy quả thực là do Vân Nam Nam quấn lấy Bùi Trì, cô đem những lời mà Tô Niệm Nam nói truyền đạt cho Bùi Trì.



Hai người vừa hôn vừa di chuyển tới một chiếc ghế dài, Bùi Trì bị đè lên trên ghế, Vân Nam Nam dạng chân ngồi lên đùi anh. Cô với Bùi Trì hôn nhau tới mức khó lòng chia lìa, Bùi Trì vẫn luôn cắn lên môi cô, mút lấy đầu lưỡi của cô.



Cô ngồi trên người Bùi Trì cũng không thành thật, bờ mông ma sát lên xuống, chẳng mấy cái đã khiến súng của Bùi Trì dựng thẳng lên.



Bị dương vật cứng ngắc chống lên, Vân Nam Nam cũng chẳng xấu hổ, cô kéo quần Bùi Trì xuống, móc em trai nhỏ của anh ra, tự mình ngồi xuống.



Đây là lần đầu tiên hai người ở tư thế nữ trên.



Tư thế này đi vào rất sâu, Vân Nam Nam khẽ ư a rên rỉ. Bùi Trì cũng bật thốt ra tiếng thở dài, thoải mái quá.



“Bùi Trì, sướng quá….sướng chết mất.” Vân Nam Nam động thân, Bùi Trì chỉ phun ra hơi thở khe khẽ.



Anh vùi đầu vào trước ngực Vân Nam Nam, tự cô kéo vạt áo lên ngậm vào trong miệng.



Bùi Trì rất tự giác đẩy áo lót lên trên, đặt tay lên vuốt ve.



Miệng Vân Nam Nam ngậm quần áo, không tiện lên tiếng, chỉ bật thốt ra một số âm tiết.



Không rên rỉ không thoải mái, Vân Nam Nam mạnh bạo nhét quần áo trong miệng mình vào miệng Bùi Trì.



Bùi Trì cắn lấy áo cô, tay vẫn nắn bóp vú cô, còn cô di chuyển nhấp nhô trên dương vật của anh.



Cô không yên phận, tiếng rên rỉ càng lớn hơn.



Vân Nam Nam dùng sức ngồi xuống dưới, quy đầu đó thọc thẳng vào nơi sâu nhất của cô. Cô ngâm nga rên rỉ, khen ngợi Bùi Trì: “Anh to quá, thọc vào bên trong cùng rồi….”



Bùi Trì cắn lấy áo cô, Vân Nam Nam hôn lên cổ anh, để lại hết dấu này đến dấu khác trên đó.



“Bùi Trì, anh liếm vú em đi được không?”



Áo của Vân Nam Nam bị đẩy lên, đầu Bùi Trì chui vào bên trong bắt đầu ăn vú.



Đầu vú bị cắn khiến Vân Nam Nam ngửa đầu khẽ rên, cô hưởng tụ giây phút sung sướng này, cô cảm giác được bản thân đang sung sướng.



Cô không có thể lực giống như Bùi Trì, cô động được một lúc đã hết sức, thế nhưng cô vẫn kiên trì.



Cô vẫn tiếp tục trêu chọc Bùi Trì.



“Bùi Trì, em ngồi lên anh có thoải mái không?” Vân Nam Nam hỏi anh, không đợi anh trả lời cô lại nói: “Nghĩ đến thôi đã sướng chết rồi, em cũng sắp đến. Thế nhưng em muốn anh động, để anh đến chịch em, chịch đến nỗi em không nói được ra lời, chỉ có thể khóc cầu xin anh chậm một chút ấy.”



Vừa dứt lời, Bùi Trì cắn cô một phát.



Cô ahhhh một tiếng đấm anh, “Bầu vú dùng để hút, anh cắn gì chứ?”



Bùi Trì không đáp lời, sau đó lại liếm láp cô.



Động tác của cô bây giờ rất chậm, từng cái một, Bùi Trì không chịu đựng nổi.



Vân Nam Nam cũng chẳng quan tâm đến anh, cô thoải mái là được.



“Anh tới có được không? Bùi Trì chui ra khỏi áo cô, si ngốc mà nhìn cô.



Vân Nam Nam cắn lên vành tai anh: “Bên kia có khu rừng nhỏ, anh bế em qua đó, ở bên đó chịch em được không?”



Buì Trì nhìn về phía trước một cái, anh không nói gì, thế nhưng lại đứng dậy.



Dương vật vẫn xỏ xuyên trong người cô, anh đứng dật, Vân Nam Nam a lên một tiếng.



Cô bực mình nói: “Sao anh đứng dậy đột ngột thế?”



Bùi Trì thản nhiên nói: “Chẳng phải em bảo muốn tới khu rừng nhỏ kia à?”



Cô bị Bùi Trì ấn lên trên cây, tay cô chống lên cành cây, Bùi Trì chịch cô từ phía sau.



Cũng không biết là khó chịu hay sung sướng, nước mắt của cô nhỏ giọt xuống đất. Cô ngâm nga thở dốc, khiến Bùi Trì càng ra sức hơn.



“A ha….Mau lên, Bùi Trì mau lên nữa…..A a a a làm chết em đi….”



Bùi Trì không nói một lời, chỉ càng thêm ra sức cày cuốc hơn.



Vân Nam Nam thấy anh có phản ứng, cô rên to tiếng hơn.



“Đúng, cứ như vậy, ư…..Chịch em như vậy….em sướng quá….ư, chịch... thoải mái….”



Hình như Bùi Trì cũng không chịu nổi nữa, anh bóp lấy đầu vú của Vân Nam Nam, mắng một câu dâm thật.



Vân Nam Nam nghe thấy anh mắng cô, âm thanh càng dâm đãng hơn.



Cuối cùng, Bùi Trì bắn hết lên mông cô, nước mắt của Vân Nam Nam vẫn nhỏ giọt trên mặt đất, tiếc nuối nói: “Rớt hết xuống đất tiếc thật, nếu như được em nuốt hết thì tốt rồi.”



Bùi Trì không nhịn nổi nữa, lại cắm vào trong miệng cô.



Hôm ấy chơi rất điên cuồng, ngày hôm sau xuýt nữa Vân Nam Nam không dậy nổi.



Nghe đến đây, Tô Niệm Nam lại hỏi: “Thế ngày hôm sau cậu đi luôn à?”



“Nếu không thì sao?” Vân Nam Nam thản nhiên, “Tớ không đi, ở lại khóc với anh ấy à?”



Tô Niệm Nam đúng lúc bóc mẽ lời thoại của cô: “Tớ còn nhớ khi ấy cậu còn khóc, khóc rất đau đớn nữa.”



Dường như Vân Nam Nam đang nghe được một chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, cô châm chọc cười hai tiếng, nói: “Tớ khóc hả? Tớ còn rất đau khổ? Buồn cười, sao có thể, sao tớ có thể khóc với đau khổ chứ?”



Tô Niệm Nam ngồi bên cạnh nhìn cô không nhúc nhích, Vân Nam Nam không nhịn nổi nữa.



“Được rồi, tớ thừa nhận, là tớ khóc, cũng rất đau khổ.”



Vân Nam Nam mệt mỏi nói câu này, đổi lại một tràng cười châm chọc không kiêng nể của Tô Niệm Nam.



Vân Nam Nam trầm mặt xuống, cô cảnh cáo Tô Niệm Nam: “Còn cười nữa, block giờ.”



Tô Niệm Nam ngoài miệng nói không cười nữa, nhưng nụ cười trên miệng không ngừng lại được.



Tô Niệm Nam ngồi bên cạnh cười, nhưng Vân Nam Nam lại nhớ tới mùi vị của buổi chịch ngày hôm ấy, quả thực sung sướng ngất trời.



Trong lúc Tô Niệm Nam vẫn đang cười, hai người Bùi Trì và Giang Lâm An đã quay lại.



“Đang nói gì đó, vui vẻ thế.” Giang Lâm An nhìn về phía Tô Niệm Nam.



Tô Niệm Nam chỉ xua tay, Vân Nam Nam nhìn thấy lại không vui.



hai người mua đồ xong, bốn người cũng tách nhau ra.



Ai về nhà nấy, ai chịch của người nấy.



Sau khi tạm biệt hai người Tô Niệm Nam, Vân Nam Nam ghé đến gần Bùi Trì, cười hì hì.



Bùi Trì tự nhiên sờ mặt mình, anh nghi ngờ hỏi: “Sao thế em?”



Vân Nam Nam: “Mua ba con sói chưa?”



Bùi Trì không nhớ tới cái này: “Chưa.”



“Chưa mua còn không mau đi?” Vân Nam Nam tức giận nói, “Lần sau mà không mang bao thì đừng hòng bò lên giường của em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK