Cho nên Tô Lăng Phỉ nói những lời này ra thuần túy là muốn khiến Trương Vệ Đông phải làm thêm giờ tối.
- Được, không có vấn đề gì!
Trương Vệ Đông bình tĩnh gật đầu.
Tô Lăng Phỉ cho rằng câu nói kia của mình nhất định sẽ khiến Trương Vệ Đông tìm cớ thoái thác, hoặc không thì lộ vẻ mặt sầu thảm, đương nhiên nếu như cầu cô giơ cao đánh khẽ vậy thì quá tuyệt. Nào ngờ Trương Vệ Đông vẫn bình thản như cũ, không chút rung động, dường như “chút” dụng cụ đó chỉ là trò muỗi với hắn.
- Vậy thì phiền Trương lão sư rồi, nhớ là làm gấp nha, mai tôi cần dùng.
Tô Lăng Phỉ cười nói, trong lòng lại thầm gào thét. Giả bộ cái nỗi gì? Khổ thì nói ra đi? Được lắm, đây là do ngươi tự tìm khổ, bà cô muốn xem ngươi làm việc tới mấy giờ!
- Cô yên tâm đi, chút chuyện này không làm khó được tôi.
Trương Vệ Đông nhìn qua đông dụng cụ trên bàn, nói.
Trương Vệ Đông không phải người ngu, đến lúc này hắn đương nhiên nhìn ra dụng tâm của Trương Vệ Đông. Nhưng dù sao cũng là một nam nhân, hắn không muốn so đo với nữ nhân, huống chi chút việc này cũng không làm khó được hắn.
Thấy Trương Vệ Đông đến giờ vẫn lạnh nhạt như trước, Tô Lăng Phỉ thiếu chút nữa muốn phát điên, lộ ra bộ mặt “âm hiểm” chân thật. Nhưng cuối cùng cô vẫn mỉm cười nói:
- Vậy thì tốt, anh làm đi, tôi còn cần đi pha chế chút dung dịch hóa chất.
Nói xong Tô Lăng Phỉ liền tới một chiếc bàn khác phá chế hóa chất, nhưng đôi mắt đẹp thỉnh thoảng lại liếc trộm sang phía Trương Vệ Đông.
Nhưng vừa nhìn Tô Lăng Phỉ liền trợn tròn mắt.
Chỉ thấy bàn tay Trương Vệ Đông như có ma lực, tùy tiện đưa tay về phía đống ống nuôi cấy, giữa hai ngón liền kẹp được một ống nuôi cấy. Hai bàn, mười ngón tay nắm tổng cộng tám chiếc ống nuôi cấy.
Không chỉ như vậy, điều khiến Tô Lăng Phỉ sửng sốt hơn chính là bàn tay Trương Vệ Đông khẽ rung lên, những chất dính trong ống nuôi cấy bình thường rất khó xử lý lại thi nhau rơi vào thùng rác, ống nuôi cấy lúc này sạch sẽ không còn chút gì cả.
Vốn muốn xử lý đống môi trường nuôi cấy trong 4-500 ống nuôi cấy cần ít nhất 1-2h, nhưng trong khi Tô Lăng Phỉ còn đang choáng váng thì Trương Vệ Đông đã xử lý được 5-60 chiếc, cứ theo tốc độ này, Trương Vệ Đông có thể làm sạch môi trường nuôi cấy trong số ống nuôi cấy đó chỉ trong 5 phút.
Kỳ thực đây là do Trương Vệ Đông không muốn thể hiện, chỉ di chuyển tay một cách linh hoạt mà thôi, nếu hắn trực tiếp dùng chân nguyên lực, muốn xử lý số môi trường nuôi cấy kia chỉ cần thời gian chớp mắt.
Nhưng cho dù Trương Vệ Đông đã vô camf khiêm nhường, Tô Lăng Phỉ vẫn nghẹn họng nhìn, cuối cùng không kìm được, duỗi tay ra thử kẹp ống nuôi cấy. Chỉ có điều mặc cô cố gắng như thế nào cũng không thể cùng lúc kẹp 4 cái, chớ nói đưa tay ra kẹp cùng 4 cái một lúc như Trương Vệ Đông.
Không phục, không tin có quỷ! Tô Lăng Phỉ lại rung rung ống nuôi cấy trên thùng rác. Nhưng dung dịch nuôi cấy còn chưa rơi xuống, ống nuôi cấy trong tay Tô Lăng Phỉ đã va chạm vào thành thùng rác, lúc này cuối cùng dịch bên trong cũng rơi ra, nhưng ở vách ống bên trong vẫn dính đầy dịch trường còn sót, nào giống như Trương Vệ Đông, vừa rung tay bên trong đã sạch bách.
Tô Lăng Phỉ đương nhiên không tin có quỷ, lại cầm một ống thí nghiệm lên, kết quả vẫn như trước, cô tức giận cầm ống nuôi cấy ra sức gõ vào thùng rác.
Choang một tiếng, ống nuôi cấy cuối cùng không chịu được, vỡ nát.
- Cô thật lợi hại nha! Được rồi, chớ làm loạn nữa, coi chừng đứt tay, chiêu này cô không học được đâu.
Trương Vệ Đông thấy Tô Lăng Phỉ như vậy, đả kích không chút lưu tình.
Cái gì? Hắn nói ta làm loạn? Tô Lăng Phỉ tức tới sầm mặt lại, nhưng khi nhìn ống nuôi cấy trong tay, cô không kìm được suy nghĩ muốn cầm ống vỡ cắt cổ tay!!
Tiểu tử thối, cứ chờ đấy, bà cô không tin một buổi sáng ngươi vệ sinh được nhiều đồ như vậy! Tô Lăng Phỉ vứt nốt chiếc ống nuôi cấy trong tay vào thùng rác, trở về bàn phối chế hóa chất.
Chỉ có điều Tô Lăng Phỉ còn chưa điều chế dung dịch hóa chất xong thì lại bị kích động. Chỉ thấy Trương Vệ Đông sau khi xử lý xong môi trường nuôi cấy, đồng thời mở hai vòi nước, mỗi tay vẫn kẹp bốn ống như trước, sau đó hai tay mười ngón cùng động, động tác rất nhanh, trôi chảy, như đang làm xiếc vậy. Chỉ cần thoáng chốc, tám chiếc ống đã được rửa xong, sau đó Trương Vệ Đông giơ tay lên.
Vút! Vút! Như đang chơi ném đĩa, tám chiếc đĩa liên tiếp rời tay, xếp thành một hàng chỉnh tề trên khay.
Điều này sao có thể? Tô Lăng Phỉ trợn trừng hai mắt, nhìn những chiếc ống bay lượn trên không trung.
Chỉ vài phút, chiếc khay trên bàn liền bày chỉnh tề hơn trăm chiếc ống, điều càng khó tin hơn chính là trên vách ống không có chút bọt nước, đã đạt đến tiêu chí sạch sẽ. Tô Lăng Phỉ làm nghiên cứu khoa học, đương nhiên cô hiểu rõ.
Cũng may khi đổi sang những dụng cụ khác thì Trương Vệ Đông quy củ hơn, nhưng động tác vẫn nhanh hơn người thường không ít lần.
Cho nên tới trưa, đống dụng cụ chất như núi trên bàn đã được Trương Vệ Đông tẩy rửa sạch sẽ, đặt chỉnh tề, chỉ cần chiều khử trùng là xong. Mà theo tính toán của Tô Lăng Phỉ thì Trương Vệ Đông muốn cọ rửa xong số dụng cụ đó cần ít nhất tới xế chiều, muốn tẩy trùng thì cần tăng ca làm tối.
Nhìn Trương Vệ Đông hai tay cọ rửa, bờ mông uốn éo, trong lòng Tô Lăng Phỉ không cách nào kìm chế được cảm giác bội phục, nhưng nhiều hơn chính là không cam lòng và phiền muộn!
- Chảnh cái gì chứ? Chẳng phải chỉ là nhanh tay nhanh chân hơn người khác một chút thôi sao!
Tô Lăng Phỉ chà xát mạnh hai tay, oán hận nói. Chỉ có điều dù miệng nói vậy, nhưng trong lòng cô hiểu rõ không phải chỉ nhanh hơn một chút, do đó trong lòng mới cảm thấy buồn bực.