- Vệ Đông, tôi đang nói chuyện với Đao ca, ai cho cậu xen miệng vào? Còn không đi ra ngoài cho tôi!
Thấy Đao ca tựa hồ sắp nổi nóng, Lữ Viễn Siêu vội vàng hét lên với Trương Vệ Đông.
- Trương Vệ Đông nơi này không có việc của cậu, cậu cũng đừng phá đám.
Trịnh Văn Bân thấy tình thế không ổn, bèn vội vàng tiến lên lôi Trương Vệ Đông lại, trách cứ.
Tuy Trương Vệ Đông biết rõ ràng đám người Trịnh Văn Bân kiêng kị đám lưu manh này, ôm ý nghĩ hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, nhân nhượng cho yên chuyện, nhưng thấy dáng vẻ nhát gan như vậy của bọn họ, trong lòng không thể không căm tức, liền gạt tay Trịnh Văn Bân ra, nói:
- Hừ, tôi cũng muốn nhìn coi mấy tên lưu manh này có thể hung hăng đến mức nào!
Nói xong liền nhanh chân đi đến phía hai người Vương Hiểu Diễm và Lý Lệ.
- Thằng nhãi, mày muốn chết!
Một tên lưu manh thấy Trương Vệ Đông đi về phía bọn họ, tiện tay cầm chai bia phang vào đầu Trương Vệ Đông.
- Đừng!
Lý Lệ và mấy người phụ nữ còn lại thấy vậy mặt tái nhợt, hoảng hốt la lên. Lý Lệ và Vương Hiểu Diễm cũng buông tay nhau ra, xông về phía Trương Vệ Đông. Ngược lại ba người đàn ông Lữ Viễn Siêu nhìn tên lưu manh cầm chai bia phang vào đầu Trương Vệ Đông mà không có người nào dám bước lên hỗ trợ.
- Đ.M, mày muốn chết mà!
Ngay khi tiếng thét chói tai của hai cô gái vang lên, ngoài cửa cũng đồng thời vang lên giọng nói của một cô gái. Tiếp theo một bóng người từ ngoài cửa vọt vào, một cái chân dài trắng nõn bay lên như một cơn gió, đá thẳng vào ngực tên lưu manh đang cầm chai bia.
Tên côn đồ kia lập tức bay lên, bịch một tiếng ngã nằm trên mặt đất nửa ngày không bò dậy nổi.
Trương Vệ Đông nhìn người mặc trang phục du côn, hai chân thon dài tròn trịa, Chu Hiểu Tước, hắn không nhịn được lắc lắc đầu. Thực sự không nghĩ ra làm sao một cô gái lại thích chửi một người đàn ông bằng từ "Đ.M"
Ngay khi Trương Vệ Đông lắc đầu cảm thán, mọi người trong phòng vẫn còn kinh ngạc thì lại có thêm bảy tám người nữa xông vào. Xông lên đầu tiên chính là Đỗ Uy, lão đại băng đảng đua xe, bên người đi theo còn có A Hổ cường tráng to khỏe.
Đao ca là giang hồ ở khu Đông Thành, đàn em cũng có vài tên. Bởi vì mỗi người lúc nào cũng mang theo một một cây dao nhỏ bên người nên tự xưng là bang Tiểu Đao, nghe qua cũng có chút uy phong. Tuy nhiên nếu so với băng đảng đua xe tiếng tăm lừng lẫy thì còn thua kém rất nhiều, nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là một đám du côn lưu manh.
Đao ca dĩ nhiên là nhận ra lão đại Thiết Thủ của băng đảng đua xe. Thấy tên này mang theo một đám người đi vào, dĩ nhiên không dám bắt chéo hai chân vỗ da trâu hò hét nữa mà vội cuống quýt đứng lên.
Tuy nhiên dù nói thế nào thì Đao ca cũng là một lão đại, trong lòng tuy rằng kiêng kị Đỗ Uy nhưng vài câu khách sáo vẫn phải nói, vì lẽ đó lên tiếng hỏi:
- Thiết Thủ ca, anh làm vậy là có ý gì?
Khi mà mọi người ở đây cho rằng chắc chắn Thiết Thủ ca cũng sẽ nói vài câu khách sáo, ai ngờ Thiết Thủ không nói một lời bước lên phía trước, sau đó cầm một chai bia trên bàn đập thẳng vào đầu của Đao ca.
Ầm! Một âm thanh vang lên, trên ót của Đao ca liền có một dòng máu đỏ tươi chảy xuống tại chỗ.
Nhưng Thiết Thủ vẫn chưa hả giận, giơ chân hướng về bụng của Đao ca đạp mạnh. Đao ca lập tức kêu thảm một tiếng ngã nhào ra đất.
Những tên côn đồ cắc ké kia nhìn thấy lão đại của mình bị Thiết Thủ đạp ngã lăn quay trên đất, có lòng muốn xông lên trước nhưng lại thực sự nể sợ thế lực của đảng đua xe. Mới vừa rồi còn kiêu ngạo coi trời bằng vung, vô cùng trâu bò, bây giờ lại trở nên rụt rè.
Tuy bọn chúng rụt rè sợ hãi không dám xông lên nhưng bọn người A Hổ dĩ nhiên không có ý định buông tha cho chúng. Cũng không thèm chờ Thiết Thủ ra lệnh đã sớm như hổ như sói xông tới. Một trận đấm đá túi bụi lên người bọn chúng. Đặc biệt là A Hổ, to con như trâu mộng, một cước liền đá ngã lăn hai người.
Đao ca thấy Thiết Thủ vừa vào đã hung hãn như vậy, không có chút ý tứ nào muốn buông tay, lập tức bị dọa sợ, cũng không còn nghĩ tới uy phong lão đại gì đó, liên tục lăn lộn đến trước mặt Thiết Thủ, nói:
- Thiết Thủ ca, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ.
- Từ từ cái đầu mẹ mày!
Chân Thiết Thủ vừa nhấc, lần thứ hai đá Đao ca lăn lộn trên mặt đất. Gần như cùng lúc đó đám lưu manh bang Tiểu Đao cũng bị đá nằm bẹp dưới đất. Mạnh ai nấy rên hừ hừ nằm giả chết, không có một tên nào dám bò dậy.
Sau khi đá Đao ca ngã lăn ra, lúc này Thiết Thủ mới xoay người lại. Người vừa quay lại, gương mặt Thiết Thủ mới vừa rồi còn hung tàn lãnh khốc liền biến đổi thành một khuôn mặt tươi cười lấy lòng, trở mặt nhanh đến mức sắp đoạt luôn giải Oscar. Đám người Lữ Viễn Siêu nghẹn họng nhìn trân trối, thực sự không thể tin nổi mới vừa rồi chính người này cầm chai bia đập Đao ca đến mức đầu nở hoa.
Khi Thiết Thủ động bước chân đi về phía bọn họ, đám người Lữ Viễn Siêu rốt cục giật mình tỉnh lại. Lữ Viễn Siêu tự cho là có mấy lần được gặp mặt Đỗ Uy, bèn vội vàng hơi khom người, mặt tươi cười tiến lên nghênh tiếp.
Cũng không ngờ Thiết Thủ lướt qua y, đi tới trước mặt Trương Vệ Đông, sau đó cong người, một mực cung kính kêu lên:
- Đông ca!
Đám người A Tước cũng đi theo sau Thiết Thủ, hướng về phía Trương Vệ Đông, cúi đầu kêu một tiếng:
- Đông ca!
Đông ca? Nhìn thấy đám người Thiết Thủ mới vừa rồi còn ra tay hung hãn lãnh khốc, cực kỳ trâu bò, ở trước mặt thanh niên có gương mặt trắng nõn thư sinh Trương Vệ Đông này lại quy củ giống như chuột thấy mèo. Đám người Lữ Viễn Siêu trợn mắt há hốc mồm, ngẩn ra như con tò te. Đặc biệt là Lữ Viễn Siêu nhớ tới mới lúc nãy mình còn ở trước mặt người thanh niên này khoác lác sĩ diện, còn dạy dỗ nói hắn dáng vẻ thư sinh quá, nếu đi ra xã hội còn không bằng một người phụ trách nhỏ nhoi dưới tay y, lại không nghĩ rằng cả nửa ngày trời, người ta bề ngoài lịch sự biết điều, dáng vẻ hoàn toàn thư sinh, trên thực tế lại là một nhân vật tiếng tăm trong đám giang hồ, mà đến cả lão đại băng đảng đua xe uy chấn khu Đông Thành, cũng phải gọi một tiếng Đông ca, trong lòng Lữ Viễn Siêu thật sự vừa lúng túng vừa sợ!
Cho đến đám người Đao ca nằm trên đất, vốn là vạn phần uất ức phẫn nộ, cho dù bang Tiểu Đao ở khu Đông Thành cũng có chút tiếng tăm, Thiết Thủ có gia nghiệp lớn, người đông thế mạnh nhưng không thể khi dễ người khác như vậy, ngay cả một chữ cũng không nói đã cầm chai đập lên đầu người khác. Chỉ đến lúc sau khi đám người Thiết Thủ một mực cung kính hướng về Trương Vệ Đông gọi một tiếng Đông ca, nhất thời mọi phẫn uất trong lòng bọn chúng đều bay lên chín tầng mây.
Ở thành phố Ngô Châu này, ngay cả Thiết Thủ cũng phải hướng về người ta gọi một tiếng Đông ca, nhóm người mình lại còn muốn ép bạn hắn uống rượu, lại còn động thủ đánh cô ta một bạt tai, cái này không phải là mình sợ sống quá lâu hay sao? Lại cân nhắc tinh tế chút nữa, Thiết Thủ như sấm rền chớp giật đánh bọn họ như vậy chính là muốn giúp bọn họ. Nếu để chuyện này ầm ĩ đến mức không thể giải quyết, vị Đông ca nhã nhặn này tự mình giải quyết thì sợ rằng sự tình không có kết cuộc dễ dàng như vậy.
Vì lẽ đó bọn côn đồ nằm trên mặt đất đang rên ai ai hừ hừ, tất cả đều ngậm miệng lại. Đao ca ngay cả vết thương trên đầu cũng không kịp xử lý, liền để cái đầu đầy máu me như vậy mà lăn lộn liên tục đến trước mặt Trương Vệ Đông, liên tục khom người nói:
- Đông ca, Tiểu Đao có mắt không thấy núi Thái Sơn, đại ca đại nhân đại lượng tha cho bọn em một con đường sống.