Mục lục
Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Vệ Đông đang ngủ say, đột nhiên có tiếng đập cửa rầm rầm bên ngoài.

- Trương Vệ Đông, đồ chết tiệt, cút ra ngoài này cho tôi!

Tiếp theo là tiếng con gái quen thuộc.

Trương Vệ Đông mở mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, mới tảng sáng, biết hiện giờ cùng lắm cũng mới có năm giờ.

- Này, cô đập cửa đủ chưa đấy, không phải cô đã nói rồi hả, đó là hiểu lầm, hiểu lầm!

Trương Vệ Đông rời khỏi giường, mở cửa phòng, nóng nảy quát Tô Lăng Phỉ.

- Hiểu lầm? Đó mà là hiểu lầm. Thừa dịp người khác uống rượu say rồi cởi quần áo người ta cũng là hiểu lầm?

Tô Lăng Phỉ không ngờ Trương Vệ Đông đã cởi áo của mình xong lại còn nổi giận với mình, tức đến mức suýt nổ ngực.

Thấy Tô Lăng Phỉ lại vì chuyện này mà nổi giận, trong lúc nhất thời Trương Vệ Đông không phản ứng kịp, sững sờ ngay tại chỗ.

Mình đã làm việc tốt kia mà! Chẳng lẽ làm việc tốt cũng sai?

Nhìn Trương Vệ Đông sững sờ tại chỗ, tất nhiên Tô Lăng Phỉ cho rằng hắn chột dạ, liền dùng ngón tay cào vào ngực Trương Vệ Đông, hùng hổ dọa người nói:

- Chột dạ rồi à? Hiểu lầm à? Sao anh không nói hiểu lầm nữa đi? Bằng không anh cứ nói thẳng là tự tôi cởi áo của mình đi.

- Đúng là lòng tốt bị biến thành lòng lang dạ thú. Tối qua cô ói đầy người, quần áo chua lòm hôi rình, tôi không nhìn nổi mới giúp cô cởi đấy. Cô cho rằng tôi tự nguyện?

Cuối cùng Trương Vệ Đông mới trấn tĩnh lại, nhìn dáng vẻ hùng hổ dọa người của Tô Lăng Phỉ, một bụng căm tức nói.

Tối qua Tô Lăng Phỉ uống nhiều rượu như vậy, đầu óc vốn còn chưa tỉnh hẳn, nghe Trương Vệ Đông nói như vậy thì nghĩ, thì ra tối qua mình còn ói ra đầy người, vậy làhắn cũng có ý tốt rồi. Nhưng vừa nghĩ tới đó, không đúng, quần sao mình sao có thể để một người nam giới tùy tiện cởi ra? Lại nói tối qua mình nôn mửa như thế còn chẳng phải vì bị hắn hại?

- Anh là đồ lưu manh, nhân cơ hội lợi dụng tôi!

Tô Lăng Phỉ thấy mình suýt chút nữa bị Trương Vệ Đông lừa phỉnh, tức giận muốn cứng cả lưỡi.

- Trời, có tiện nghi gì mà chiếm, cũng chẳng phải tôi chưa từng nhìn thấy cơ thể cô!

Trương Vệ Đông nhếch miệng, khinh thường nói.

- Anh… anh là đồ khốn kiếp!

Tô Lăng Phỉ không ngờ Trương Vệ Đông vô sỉ đến mức độ này, nhưng không nói lại được hắn, lập tức “lệ nóng doanh tròng” *, xoay người chạy về phòng mình.

*nước mắt tràn mi mà chưa rơi....

Sau khi cô về phòng mình, tất nhiên không thiếu màn đập chăn đập gối phát tiết một trận. Phát tiết xong, Tô Lăng Phỉ mới hữu khí vô lực nằm trên giường ngẩn người nhìn trần nhà.

Gần hai ngày nay không chỉ bị người ta nhìn hết hai con thỏ trắng giữ kín hai mươi sáu năm, tối qua còn đần độn, u mê bị người ta cởi áo, nhưng vẫn không hề có chỗ nói lý. Tô Lăng Phỉ thật sự là khóc không ra nước mắt.

Tô Lăng Phỉ ngẩn người một hồi lâu, trong lúc vô tình quay đầu nhìn cái ly đặt trên tủ đầu giường, lập tức sợ run lên. Có lẽ vì trường kỳ làm nghiên cứu khoa học, thí nghiệm đã thành thói quen, trước giờ Tô Lăng Phỉ làm gì cũng rất trật tự và có nguyên tắc, nội trợ cũng giống vậy. Cho nên tuyệt đối không có chuyện để ly nước tùy ý ở chỗ gối đầu.

Cô tiện tay cầm cái ly lên xoay xoay, suy nghĩ cũng chậm rãi chuyển động theo ly.

Dường như tối qua mơ thấy sa mạc, lúc đang khát muốn chết, đột nhiên thấy được một con sông, sau đó uống rất nhiều nước, rồi hết khát. Chẳng lẽ lúc đó là tên kia đút cho mìnhuống nước sao?

Nghĩ như vậy, Tô Lăng Phỉ lập tức bật dậy, chạy đến phòng tắm. Cửa phòng tắm vừa mới mở ra đã ngửi thấy một cáimùi khó ngửi. Tô Lăng Phỉ vội vàng bịt mũi, cẩn thận từng li từng tí cầm cái áo phông bị Trương Vệ Đông ném xuống đất, phát hiện trên áo phông loang lổ một vùng, hiện giờ tuy đã đỡ hơn nhưng vừa thấy đã làm cô lại buồn nôn. Cô bịt chặt mũi ném cái áo phông vào chậu nước, mở vòi sen xả vào. Nhìn áo phông dần chìm trong nước, Tô Lăng Phỉ đần thối mặt.

Thực ra Tô Lăng Phỉ không phải loại phụ nữ toàn cơ bắp, đương nhiên giờ đã dần hiểu. Tối qua Trương Vệ Đông đúng là vì muốn tốt cho cô, cũng không chiếm tiện nghi gì cả. Nếu hắn thật sự muốn sàm sỡ với cô thì lúc cô tỉnh lại phải là không mảnh vải che thân, chứ không phải chỉ thiếu có cái áo.

Thế nhưng hiểu thì hiểu, nghĩ đến việc sở dĩ mình uống rượu say là do Trương Vệ Đông, lại nhớ tới thái độ khinh thường của Trương Vệ Đông vừa rồi, giống như cô có cởi hết cầu xin hắn cũng chẳng thèm nhìn. Mà thực tế thì đúng là vậy, bởi vì quần áo trên người cô thiếu đúng một cái áo bẩn, những thứ khác còn nguyên. Tô Lăng Phỉ lại nghiến răng nghiến lợi.

Chẳng lẽ cô nương đây không xinh đẹp sao? Chẳng lẽ thân thể cô nương này không gợi cảm sao? Dám bỏ qua cô nương đây? Lòng thì bất bình mắng chửi, còn bộ ngực đầy đặn lại ưỡn lên..

Cô gái này không nghĩ tới, nếu thực sự Trương Vệ Đông cởi sạch quần áo để cô không mảnh vải che thân, thì hiện giờ chỉ sợ cô phải khóc không ra nước mắt rồi!

Trương Vệ Đông nhìn Tô Lăng Phỉ bị mình nói cho khóc mà chạy, mới mơ hồ cảm thấy chuyện tối qua mình làm không thỏa đáng. Nhưng cụ thể không thỏa đáng chỗ nào thì đúng là khó nói rõ. Đã không nghĩ ra, Trương Vệ Đông cũng chẳng muốn nghĩ nữa, quay người trở về phòng.

Muốn lên giường ngủ tiếp nhưng cơn buồn ngủ đã mất ráo, hơn nữa trong đầu toàn làcảnh Tô Lăng Phỉ khóc lóc bỏ đi, trong lòng hắn rất khó chịu. Vì vậy Trương Vệ Đông dứt khoát kéo cửa đi ra ban công.

Gió thổi vào mặt mát rượi. Hừng Đông là ánhbình minh vàng rực rỡ, phía dưới là sương mù lượn lờ trên mặt hồ Minh Kính, tâm tình Trương Vệ Đông rộng mở, trong sáng, không suy nghĩ chuyện Tô Lăng Phỉ thêm nữa.

Hồ Minh Kính có diện tích 107 mẫu, nằm trong khuôn viên của trường. Xung quanh không chỉ cỏ cây um tùm xanh mướt, cây liễu thành hàng, mà còn có đình cổ, hòn non bộ và mấy cây quả lâu năm như long não, bạch quả. Màu xanh biếc dạt dào, không khí trong lành, cho nên hồ Minh Kính là nơi tập thể dục, đọc sách rất tốt vào buổi sáng. Có điều giờ còn là kỳ nghỉ hè, hơn nữa mới năm giờ sáng, nên không thấy có ai.

Trương Vệ Đông đón gió sớm, mắt như chim ưng tùy ý quét khắp nơi. Có điều khi ánh mắt đảo qua một cây cổ thụ thì phải dừng lại một chút.

Đại học Ngô Châu là nơi có phong cảnh tú lệ. Tục truyền từng có một vị đại quan triều Tống thoái ẩn về dưỡng lão. Sau này tuy rằng đã truyền tay nhiều lần nhưng đều là phủ đệ của những thương nhân, quan lại qua các triều đại. Đến thời đại dân quốc thì thành học viện quốc gia Ngô Châu, phát triển đến giờ được gọi là đại học Ngô Châu. Nghe nói lúc vừa lập trường, ở đây cổ thụ thành rừng, nhãn lồng, bạch quả ở đâu cũng có, thậm chí cổ thụ ngàn năm cũng có vài cây. Chỉ là sau này qua nhiều khói lửa chiến tranh, cổ thụ đã bị thiêu hủy, chỉ còn lại ba cây nhãn lồng và hai cây bạch quả phía Tây, được gọi là rừng cây cổ của đại học Ngô Châu.

Năm cái cây này thấp nhất cũng ba trăm năm, tới nay đã trở thành cây cổ được đăng ký trong danh sách của Cục quản lý cây xanh thành phố. Mỗi khi đến tiết thu, cây bạch quả cổ sẽ rực rỡ ánh vàng, cây nhãn lồng có tán như dù khổng lồ, xanh xanh lục lục, dưới ánh mặt trời thi nhau chiếu rọi, dường như xuân thu cùng tồn tại, có hương vị thật đặc biệt.Đương nhiên giờ là mùa hè, rừng cây cổ kia tất nhiên là xanh um tươi tốt, tràn ngập sức sống. Không khí được cây cối tinh lọc càng tươi mát không bút mực nào tả xiết. Thậm chí tới trưa, dưới gốc cây còn có thể cảm thấy man mát, so với việc ngồi điều hòa còn thoải mái hơn nhiều.

Điều làm cho ánh mắt Trương Vệ Đông ngừng lại chính là một gốc cây nhãn lồng trong Rừng cây cổ. Cây nhãn lồng cổ thụ này phải năm trăm năm tuổi, cành lá rậm rạp, rễ mọc chòi lên đất còn to ngang thân cây liễu bên hồ. Hiện giờ đang có một ông lão hai chân mở bằng vai, đầu gối hơi cong, hai tay thả lỏng, đứng tấn dưới cây nhãn lồng, chậm rãi hít thở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK