Ban đầu Nhâm Niệm Niên ngồi trên bục giảng, nhưng dần dần anh cảm thấy lớp càng ầm ĩ, lập tức đứng dậy bắt đầu kiểm tra, cũng thấy chỗ ngồi bên cạnh Dư Hành đột nhiên xuất hiện một bạn học.
Khâu Tòng Quân ngồi bên cạnh Dư Hành, còn lải nhải bên tai hắn, miệng chuyển động không ngừng. Nhâm Niệm Niên thấy vậy lập tức đi thẳng đến.
“Dư Hành, Khâu Tòng Quân, từ khi nào quan hệ hai em tốt như vậy? Lên lớp còn nắm tay?”
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Nhâm Niệm Niên rất vui vẻ, bởi vì Dư Hành quái gở lại không thích nói chuyện với người khác, rốt cuộc cũng chịu tiếp xúc giao lưu, bắt đầu có bạn bè.
Dư Hành sợ Nhâm Niệm Niên não bổ hay hiểu lầm cái gì nên hắn vội vàng hất tay Khâu Tòng Quân: “Thầy… Thầy đừng hiểu lầm.”
Nhâm Niệm Niên hoàn toàn không nghĩ gì có chút ngơ ngẩn: “Hả? Tiểu Dư, em lo thầy hiểu lầm cái gì?”
“Khụ khụ!” Khâu Tòng Quân cũng vội vàng giải thích: “Thầy Niên Niên, em và Dư Hành rất trong sạch! Lúc nãy nắm tay cũng chỉ là không kiềm chế được, lần đầu tiên mà thôi.”
Hắn vừa dứt lời, những bạn học khác trong lớp liền cười vang ‘Ha ha ha’, bởi vì nghe những lời này… Rất không trong sáng, quá mờ ám.
“…..” Nhâm Niệm Niên ngơ ngẩn, Dư Hành buồn bực đỡ trán.
Sau đó Nhâm Niệm Niên thấy sách và bài tập toán còn chất đống ở một bên, rõ ràng là không động tới, mà Dư Hành thì đang cắm cúi viết thơ cổ. Anh khẽ lắc đầu, đưa bài tập cho Dư Hành.
“Tiểu Dư, đừng quá chăm chú vào ngữ văn, trong ban tự nhiên của các em môn toán khá quan trọng, em phải chú tâm vào cái này mới đúng.”
“Vâng.” Dư Hành tiếp nhận, cũng nghe lời mà mở bài tập toán ra. Chỉ là sau khi hắn làm xong vài đề lại bắt đầu ngớ ra, đối chiếu với ví dụ mẫu trong sách giáo khoa suy tư một lúc lâu.
Ngoại trừ giờ dạy ngữ văn của Nhâm Niệm Niên, trong những giờ khác Dư Hành đều ngủ gục.
Các giáo viên bộ môn khác cũng lười để ý Dư Hành, đều cho rằng Dư Hành không khỏe, đồng thời tính tình cổ quái nên đều bỏ qua Dư Hành.
Bọn họ cho rằng Dư Hành ngủ trong lớp là chuyện tốt, chí ít sẽ yên lặng không gây sự.
Thấy Dư Hành bị một đề hàm số làm khó, Nhâm Niệm Niên ôn hòa cười cười: “Tiểu Dư, không phải là em không biết làm chứ? Không sao đâu, không biết thì hỏi bạn hoặc tới hỏi tôi cũng được.”
Dư Hành khẽ run, Khâu Tòng Quân lại trợn to mắt: “Hỏi… Hỏi thầy sao? Thầy Niên Niên, nhưng không phải thầy dạy văn sao?”
“Ai nói giáo viên dạy văn không biết làm toán!” Nhâm Niệm Niên nhướng hàng mi dài: “Tôi khá am hiểu ngữ văn, thích ngữ văn, nhưng không có nghĩa là tôi kém những môn khác.”
Dứt lời, Nhâm Niệm Niên kéo ghế ngồi bên cạnh Dư Hành, lấy bút và giấy nháp ra: “Được rồi Tiểu Dư, em không biết chỗ nào cứ hỏi tôi.”
“…..” Dư Hành bị sự nhiệt tình của Nhâm Niệm Niên khiến hắn ngơ ngẩn, có chút không hiểu làm sao, mà Khâu Tòng Quân ở bên cạnh lại ôm quyền nói: “Thầy Niên Niên, thầy thiệt trâu bò! Quả thực quá yêu thương Dư ——”
Đột nhiên bị Dư Hành trừng mắt một cái, hắn lập tức đổi giọng: “Quả thực quá yêu thương chúng em, ha ha.”
“Ừ, Tiểu Khâu không biết đề nào cũng đừng làm phiền Kiều Minh, tới hỏi tôi trước.”
Khâu Tòng Quân: “Ặc…”
Hắn không có đi ‘Làm phiền’ Kiều Minh! Còn nữa, ‘Tiểu Khâu’ là ai?
38
Ba ngày sau, Khâu Tòng Quân không cẩn thận té cầu thang, thân thể bị thương vài chỗ, chân cũng trật khớp. Bởi vậy hắn không thể đi tập luyện cho đại hội thể thao, chỉ có thể nằm trong ký túc xá.
Ngoại trừ giáo viên và học sinh trong lớp, Kiều Minh ở lớp 5 bên cạnh cũng tới thăm hỏi hắn.
Khâu Tòng Quân vui vẻ cười toe toét, luôn nhe răng khúc kha khúc khích, cảm giác chỉ cần Kiều Minh xuất hiện thì hắn sẽ không còn bất kỳ đau đớn nào nữa.
Nhìn cái tính tình này của hắn, Kiều Minh vừa tức vừa buồn cười: “Khâu Tòng Quân, lần sau cậu có thể đừng tìm đường chết nữa hay không?”
Trên thực tế, Khâu Tòng Quân bị thương cũng có liên quan đến Kiều Minh. Ban ngày lúc đang nghỉ giải lao, Khâu Tòng Quân chạy đến tìm Kiều Minh lấy lòng xum xoe, Kiều Minh luôn không quan tâm tới hắn, kết quả hai người dây dưa ở cầu thang bị té xuống đất.
Chỉ là Khâu Tòng Quân ôm chặt lấy Kiều Minh che chở, cho nên Kiều Minh không có bị thương.
“Tớ không sao! Minh Minh, nếu có thể theo đuổi được cậu, tớ té thêm vài lần cũng đáng giá, ha ha ha.”
“Cậu… Cậu…” Kiều Minh nghẹn lời, lại một lần nữa được mở mang da mặt dày của vị thiếu gia này.
Kiều Minh nói với Khâu Tòng Quân đừng tiếp tục quấn lấy mình nữa, Khâu Tòng Quân không đáp lại, từ đầu đến cuối hắn chỉ nhìn chằm chằm mặt của Kiều Minh, cười ngây ngô.
Thấy thế, Bành Đại Đông và một nam sinh khác tên Tần Đào ở chung phòng cảm thấy thân thể Khâu Tòng Quân không có bệnh, có lẽ là té hư não rồi, bây giờ đâu giống ‘Anh Quân’ mà bình thường bọn họ sùng bái mến mộ.
Dư Hành cũng không hiểu lắm, nếu Khâu Tòng Quân là Alpha, đáng lẽ nên cảm thấy hứng thú với Omega xinh đẹp hoặc dịu dàng đáng yêu, ai ngờ lại đánh chủ ý lên Beta Kiều Minh này.
Tuy rằng Kiều Minh học giỏi đa tài, nhưng dáng vẻ bên ngoài không xuất chúng, dung mạo bình thường, nhìn còn cảm thấy lạnh như băng.
Kiều Minh đi rồi, Khâu Tòng Quân vẫn là vẻ mặt si mê lẩn quẩn trong cảm giác lúc nãy khi ôm Kiều Minh, ôm Kiều Minh thật là mềm, trên người cũng rất thơm.
Bành Đại Đông và Tần Đào nổi cả da gà, vội vã chạy khỏi ký túc xá. Dư Hành cũng ngày càng phát hiện Khâu Tòng Quân bất thường, không nhịn được thổ tào một câu: “Cậu là biến thái à?”
“Cái... Cái gì?” Khâu Tòng Quân vừa nghe liền xụ mặt: “Dư Hành, cậu không biết xấu hổ nói tôi là ‘Biến thái’! Bình thường cậu đi học, cầm bút viết chữ giống như cầm dao chém người; còn nữa, khi cậu ngẩn người, ánh mắt cũng giống như muốn ăn thịt người; hơn nữa có đôi khi cậu ngủ nhưng vẫn mở mắt, má ơi! Cậu biết bản thân có bao nhiêu kinh khủng không! Cực kỳ biến thái!!”
“…..” Dư Hành bị hắn nói đến ngây ra, có hơi giật mình: “Cậu rình tôi?”
“Rình chi cho mệt! Giỏi lắm thì tôi chỉ ‘Âm thầm quan sát’.” Khâu Tòng Quân la lên: “Không đúng! Đại ca, tôi ngồi phía trước cậu mà! Bình thường quay đầu cũng chỉ nhìn đồng hồ trên tường, khi nhìn khó tránh khỏi thấy cậu, tôi cũng không muốn quan sát cậu đâu.”
Dư Hành thản nhiên ‘Ừ’ một tiếng.
Khâu Tòng Quân nheo mắt: “Này, Dư Hành, đừng nói cậu không để ý ai ngồi phía trên cậu chứ?”
Dư Hành: “Ừ.”
Khâu Tòng Quân: “…..”
Không chỉ là hàng trên, còn có các học sinh ngồi xung quanh hắn. Từ trước đến nay Dư Hành chưa từng để ý, hắn hơi mù mặt, hoàn toàn không nhớ tên bạn học trong lớp.
“Cậu... Quả nhiên cậu không có chút tình người nào!” Khâu Tòng Quân lại nói: “Dư Hành, xem ra sau này thầy Niên Niên phải dạy cậu đàng hoàng mới được.”
“Dạy tôi cái gì?”
“Dạy cậu đối đãi! Thầy Niên Niên không chỉ dùng miệng dạy cậu, mà còn phải dùng thân thể để hướng dẫn, điều – giáo cậu!”
Dư Hành: “…..”
39
Mắt thấy sắp tới đại hội thể thao nhưng lúc này Khâu Tòng Quân còn đang bị thương chân, thế nên hắn cũng không thể tham gia các mục chạy đường dài và chạy tiếp sức.
Hiện tại trong lớp thiếu một nam sinh có thể thay thế Khâu Tòng Quân, mọi người đang vì việc này mà lo lắng, trong nhất thời thầy Đường chủ nhiệm cũng không tìm được người thích hợp, Nhâm Niệm Niên lại đề nghị để Dư Hành dự thi.
Nghe thấy tên Dư Hành, tất cả mọi người đều ngây ngẩn...
Dư Hành sẽ đồng ý sao?
Đại hội thể thao lần này Dư Hành không báo danh, lớp trưởng Thái Hàm và thầy Trâu dạy thể dục cũng từng khuyên nhưng vô ích. Dư Hành không có tình cảm gì với lớp, cũng ít khi tham gia hoạt động tập thể, thậm chí cũng không biết hết tên bạn học trong lớp.
Nhâm Niệm Niên lại cam đoan rằng sẽ không có vấn đề gì!
Có học sinh thích dò la bát quái, nghe ngóng tin đồn cũng cực kỳ nhanh. Cho nên có vài thông tin trường học còn chưa công khai đã bị truyền ra ngoài.
Khâu Tòng Quân nghe nói Dư Hành muốn dự thi tahy hắn, cảm thấy cuối cùng Dư Hành cũng đã có chút tình người, vô cùng vui mừng vỗ vai hắn: “Quá tuyệt vời! Dư Hành, không ngờ cậu lại trượng nghĩa như thế!”
Lớp trưởng Thái Hàm cũng đi đến trước mặt Dư Hành, hiếm khi cười cười với hắn: “Cám ơn cậu, Dư Hành, cám ơn cậu đã suy nghĩ cho lớp chúng ta.”
Dư Hành hoàn toàn nghe không hiểu, đợi đến khi cả lớp đều biết hắn tham gia thi đấu chạy cự li dài ở đại hội thể thao, Nhâm Niệm Niên mới đề cập chuyện này với hắn.
“Tiểu Dư, tôi nghe mọi người nói em đã đồng ý rồi, ha ha, vậy tôi cũng không cần nhiều lời.” Nhâm Niệm Niên cười hì hì, bởi mọi người đồn tin giả một truyền mười, mười truyền trăm, anh cũng cho rằng Dư Hành sẽ gật đầu đồng ý, không cần phải tốn bao nhiêu công sức.
“Cố gắng lên! Tiểu Dư, tin tưởng mình, tin tưởng tương lai!”
Dư Hành: “…..”
“Tôi sắp phải đi họp rồi, ngày mai Tiểu Dư nhớ phải đến sân tập huấn luyện, tôi sẽ đến cổ vũ em.” Vừa dứt lời, Nhâm Niệm Niên liền vẫy tay với Dư Hành rồi vội chạy đến phòng họp.
Dư Hành: “…..”
Khoan đã! Tại sao hắn phải đồng ý chuyện này? Hắn đồng ý khi nào?
Hắn sẽ không tham gia.
Kết quả là ngày hôm sau, Dư Hành đúng giờ đứng trên đường chạy.
Thầy Trâu rất kinh ngạc, gã không ngờ Dư Hành thực sự đồng ý dự thi, đồng thời gã cũng phát hiện Dư Hành mềm cứng đều không ăn lại cực kỳ nghe lời Nhâm Niệm Niên.
Nhâm Niệm Niên cầm một bình trà bưởi, cười híp mắt đi về phía Dư Hành.
Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Nhâm Niệm Niên, Dư Hành chợt nhớ đến đoạn đối thoại giữa hắn và Khâu Tòng Quân ——
“Dư Hành, cậu có đếm qua thầy Niên Niên cười với cậu bao nhiêu lần rồi không? Hẳn là không đếm. Có phải mỗi ngày thầy Niên Niên thấy cậu thì lần nào cũng cười không? Nếu như cái này cũng không tính là yêu...”
Dư Hành suy nghĩ một chút, nếu Nhâm Niệm Niên đã cười nhiều lần với hắn như vậy, vậy hắn chạy bộ một chút cũng không hề gì.