“Nếu như bệnh tình của em trở nặng, nhỡ đâu em không thể cầm cự nổi mà rời khỏi anh em, em có thể xin anh chăm sóc anh trai em được không?”
Nhâm Niệm Tư dứt lời, chờ một lúc lâu cũng không nghe Dư Hành đáp lại.
Ý thức được gì đó, ý cười bên môi cô trở nên đắng chát: “Xin lỗi Dư tiên sinh, em biết yêu cầu này quá đáng, có thể sẽ tạo thành gánh nặng và phiền phức cho anh, nhưng bên cạnh em và anh trai đã sớm không còn ai có thể dựa vào, nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ có bạn bè của anh ấy đến đây thăm em, kỳ thực anh là người đầu tiên.”
Nghe vậy, trong mắt Dư Hành lóe lên kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng, lúc này đối mặt với Nhâm Niệm Tư bị mù, không hề che giấu bộc lộ ra ngoài.
“Đừng nói ngốc như vậy.” Dư Hành bình tĩnh: “Tôi sẽ chiếu cố anh ấy, em cũng sẽ khá hơn.”
Từ lần liên hoan trước, Kiều Minh luôn chuyên nghiệp, không bao giờ đi muộn về sớm lại không đến làm vào ngày hôm sau, y xin nghỉ, hơn nữa còn là xin nghỉ liên tục ba ngày.
Các đồng nghiệp đoán rằng có thể là trong nhà có việc gấp gì, nhưng tạm thời không nghĩ đến quá nghiêm trọng, nhưng chủ quản của bọn họ – Khâu Tòng Quân lại nghĩ về phương diện khác.
Khâu Tòng Quân nghe mọi người nói, đêm đó hắn uống say được Kiều Minh đưa về. Kiều Minh không chỉ đưa hắn về nhà, còn giúp hắn cởi quần áo, lau mặt, dìu lên giường đắp chăn.
Trong quá trình này, có thể nào hắn nói gì đó không nên nói, làm chuyện gì không nên làm với Kiều Minh hay không?
Đối với lần này, Khâu Tòng Quân cố gắng nhớ lại, nhưng hắn chỉ nhớ đến đoạn hát karaoke, sau đó không nhớ gì nữa.
Rốt cuộc tại sao Kiều Minh phải xin nghỉ?
Lẽ nào y thật sự có việc bận? Trùng hợp như vậy?
Khâu Tòng Quân cảm thấy có ẩn tình khác, cũng càng cho rằng đêm đó hắn và Kiều Minh nhất định đã xảy ra chuyện.
Ba ngày sau, cuối cùng Kiều Minh cũng đến công ty, Khâu Tòng Quân thấp thỏm, sau khi nhìn thấy y rốt cuộc cũng đã bình tĩnh trở lại.
Nhưng vẻ mặt Kiều Minh tiều tụy, khóe miệng hơi sưng đỏ, không biết có phải ảo giác của Khâu Tòng Quân hay không mà hắn cảm thấy hình như nơi đó của Kiều Minh rất đau nhức, ngay cả tư thế đi cũng lạ lạ.
Khâu Tòng Quân lại bắt đầu suy nghĩ sâu xa, suy nghĩ rối loạn, nghĩ có thể có chuyện gì rất máu chó hay không? Dựa theo mấy cái loại kịch bản say rượu loạn tính, chẳng lẽ mình đã làm Kiều Minh?
Không không, không thể nào! Hắn không đói khát như vậy, cũng sẽ không thể không có chút cảm giác nào!
Chẳng lẽ là, hôn y.
Trong lúc họp buổi chiều, Khâu Tòng Quân lại suy nghĩ viễn vông, không tự chủ nhìn chằm chằm khóe môi sưng đỏ của Kiều Minh, bổ não một ít chuyện không hài hòa, thế nên tai hắn nóng đến đỏ ửng lên.
Bởi công việc mấy ngày hôm trước chất chồng, buổi tối Kiều Minh chủ động ở lại tăng ca.
Khâu Tòng Quân vốn nên về đúng giờ cũng không vội đi, đi đi lại lại trong phòng làm việc một lúc lâu, sau đó hắn lấy một phần cá bột chiên, cầm sữa tươi Vượng Tử đặt trước mặt Kiều Minh.
“Kiều Minh, đến đây, hai chúng ta cùng ăn cơm.” Khâu Tòng Quân nháy mắt cười cười.
Khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của Khâu Tòng Quân, Kiều Minh cảm thấy phiền não và mệt mỏi trước kia đều tan biến.
Y nhận sữa tươi Vượng Tử trong tay Khâu Tòng Quân, tạm thời quên mất chuyện kỳ ba của nó.
Hai người ngồi dối diện nhau, Khâu Tòng Quân suy nghĩ hồi lâu, nội tâm giãy giụa cùng do dự, cuối cùng hắn hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: “Kiều Minh, tuy rằng quá khứ của chúng ta có vài chuyện không vui, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, bây giờ chúng ta cũng đã lớn, khụ khụ! Nếu… Nếu chuyện đã xảy ra, cậu trốn tránh cũng không phải là cách hay, đêm đó… Tớ… Có thể là tớ quá xúc động, nhưng đã nhiều năm trôi qua, Kiều Minh, thật ra tớ, tớ…”
Đến chỗ quan trọng nhất, gò má Khâu Tòng Quân nóng bừng, đầu lưỡi cứng lại, ngại nói ra miệng.
Kiều Minh hoàn toàn nghe không hiểu: “Chủ quản, rốt cuộc ngài đang nói cái gì?”
“Cậu đừng có giả ngu! Kiều Minh, cậu làm dáng vẻ này là muốn tớ đau lòng chết sao?” Khâu Tòng Quân đột nhiên đập bàn, hét lớn: “Kiều Minh, nếu tớ đã hôn cậu, ngủ với cậu, tớ nhất định sẽ chịu trách nhiệm, chúng ta quen nhau đi.”
Kiều Minh: “…..”
105
Bởi vì viêm dạ này nên Nhâm Niệm Niên bị Dư Hành cưỡng chế yêu cầu nghỉ ngơi một tuần. Một tuần sau, anh quay lại lớp tiếp tục dạy học.
Thời tiết dần nóng, mọi người thay áo khoác và áo dài tay thành ngắn tay hoặc sơmi, các nữ sinh cũng lục tục mặc váy.
Bắt đầu từ tuần này, các học sinh phát hiện phong cách ăn mặc của Nhâm Niệm Niên thay đổi, ban đầu là phối đồ đơn giản khiêm tốn trở thành phong cách thanh xuân khả ái.
Hôm nay anh mặc một cái áo thun in hình mèo hoạt hình.
Trên thực tế Nhâm Niệm Niên cũng không muốn, nhưng đây là yêu cầu của Dư Hành, nếu không mặc cái áo này sẽ không cho Nhâm Niệm Niên ra ngoài.
Nhìn những khuôn mặt kinh ngạc, Nhâm Niệm Niên vốn đã ngượng ngùng càng thêm lúng túng, thế nhưng lớp trưởng lại lớn tiếng khen: “Thầy Niên Niên, thầy đẹp quá!”
“Ừ, đúng vậy!”
“Đúng vậy, thầy Niên Niên lớp chúng ta đáng yêu nhất!”
Sau đó, mọi người trong lớp liền gật đầu phụ họa.
Ủy viên thể dục cao lớn còn giơ tay lên: “Thầy Niên Niên, chờ em lớn có thể cưới thầy không?”
Bạn nam ngồi cùng bàn với hắn lập tức liếc mắt: “Chỉ bằng cậu? Hừ! Đừng có nằm mơ, thầy Niên Niên không có coi trọng cậu đâu.”
“Ha ha ha…”
Mọi người lập tức bật cười.
Theo bầu không khí lớp học dần hài hòa sinh động, Nhâm Niệm Niên cũng mỉm cười thư thái.
Khi Chu Phàm nhìn thấy Nhâm Niệm Niên thì cũng có chút kinh ngạc.
Trên cổ tay Nhâm Niệm Niên lại xuất hiện một vòng tay lục lạc, hắn không biết là ai đưa; một tuần không gặp, hắn không ngờ lại nhìn thấy một Nhâm Niệm Niên ăn mặc đáng yêu như vậy.
“Thầy Nhâm, bây giờ thầy có người yêu chưa?” Chu Phàm nhịn không được hỏi.
Nhâm Niệm Niên ngẩn người trong giây lát, sau đó lắc đầu.
Khi thấy Nhâm Niệm Niên lắc dầu, hai mắt Chu Phàm sáng ngời, trong nháy mắt dấy lên hy vọng, nhưng một giây sau lại nhíu mày, bởi vì hắn nghĩ đến người đàn ông nói hai câu với hắn trong cuộc gọi lần trước.
Rõ ràng là Chu Phàm gọi cho Nhâm Niệm Niên nhưng lại bị người đàn ông kia nghe máy, đối phương nói chuyện lạnh lùng, còn có chút uy hiếp cảnh cáo, hơn nữa giọng nói kia cực kỳ giống một nam minh tinh đang nổi.
Chu Phàm nhìn áo thun hình con mèo của Nhâm Niệm Niên, thân là Alpha, đương nhiên hắn có thể ngửi thấy mùi Alpha khác trên người Nhâm Niệm Niên, đồng thời có đôi khi trên cổ Nhâm Niệm Niên còn có dấu đỏ, vết hôn mập mờ không thể che giấu.
Chu Phàm cũng đồng thời nhớ lại các giáo viên khác trong văn phòng lời ra tiếng vào, bọn họ luôn nói Nhâm Niệm Niên trong ngoài bất nhất, bề ngoài thoạt nhìn sáng sủa ôn hòa, nhưng trong xương là một Omega vừa dâm vừa đãng!
Bọn họ cũng hoài nghi có thể là Nhâm Niệm Niên thường ra ngoài tìm tình một đêm, đối tượng làm tình còn cố định, hoặc là bị người khác bao nuôi, nhưng mà…
Hình như Nhâm Niệm Niên vẫn chưa bị đánh dấu.
Nhâm Niệm Niên bị Alpha khác đặt dưới thân, toàn thân nhiễm đầy hương vị Alpha, lại không bị đánh dấu, lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.
Lúc này, biểu tình Chu Phàm càng ngày càng ngưng trọng, hắn nói: “Thầy Nhâm, nếu thầy tin tưởng tôi, sau này có tâm sự gì đều có thể nói với tôi, ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng chính mình.”
Ngụ ý của hắn là nếu Nhâm Niệm Niên sống không tốt, không phải là tự nguyện thì phải phản kháng, không nên miễn cưỡng chính mình!
Từ trước đến nay Nhâm Niệm Niên luôn thông minh, đương nhiên hiểu ý của Chu Phàm, anh cười nhạt nói: “Cám ơn thầy Chu, nhưng đây là lựa chọn của tôi.”
Sau khi tan làm, Nhâm Niệm Niên về biệt thự. Lúc này Dư Hành còn chưa về, nhưng Nhâm Niệm Niên vừa vào cửa liền thấy Phương Tự Cửu.
Nhâm Niệm Niên ngẩn người, thì ra Dư Hành không chỉ đưa chìa khóa nơi này cho anh mà còn có Phương Tự Cửu.
“Hi, chào Nhâm tiên sinh.” Phương Tự Cửu cười hì hì vẫy tay: “Thật đúng là trăm nghe không bằng một thấy, anh chính là thầy giáo dạy văn cấp ba trước kia của A Hành?”