Buổi tối hai ngày sau, Nhâm Niệm Niên thay đồng phục phục vụ hộp đêm xong, chuẩn bị làm việc.
Anh làm công việc này đã hơn hai năm, cũng dần dần có được một chút kinh nghiệm, hiểu được làm sao để bảo vệ mình mà không đắc tội những vị khách kia.
Bây giờ chị Tần chủ hộp đêm cũng rất yên tâm Nhâm Niệm Niên, tin tưởng anh sẽ không gây ra chuyện gì quá lớn. Nhâm Niệm Niên ở trong phòng rót rượu gắp đồ ăn, sau khi hầu hạ một vòng thì bị chị Tần gọi riêng ra ngoài.
Chị Tần nhẹ nhàng nói với Nhâm Niệm Niên tối nay có mấy người giàu có đến, mỗi người đều có lai lịch không nhỏ, đều là ông chủ không chọc nổi.
Bọn họ không cần con gái tiếp, cứ khăng khăng đòi thanh niên trẻ tuổi, trong đó có một thiếu gia vừa vào cửa đã nhìn trúng Tiểu Duẫn vốn ở bên ngoài đón khách, còn chọn hắn vào ghế lô tiếp rượu.
Tiểu Duẫn mới hai mươi tuổi đầu, trong nhà có trục trặc mới lựa chọn làm nghề này, hy vọng có thể kiếm tiền nhiều một chút. Nghĩ đến Tiểu Duẫn mới vào nghề không lâu, chị Tần lo lắng có gì không hay xảy ra nên muốn Nhâm Niệm Niên mượn cơ hội vào trong nhìn một cái.
Dù sao trong mấy người nam phục vụ tối nay, Nhâm Niệm Niên là người lanh lẹ hiểu chuyện nhất.
Nhâm Niệm Niên gật đầu, tỏ ý đã biết.
Sau đó anh cầm rượu đi đến ghế lô VIP ở bên trong cùng, nhưng Nhâm Niệm Niên còn chưa gõ cửa đi vào đã nghe thấy tiếng mắng chửi đánh đập từ bên trong truyền đến, cùng với tiếng khóc lóc xin tha của Tiểu Duẫn: “Xin… Xin lỗi! Là tôi… Tôi sai rồi, a a… Đừng!”
Trong lòng Nhâm Niệm Niên quýnh lên, nhanh chóng gõ cửa nói mình tới đưa rượu. Khách bên trong nghe thấy giọng nói của đàn ông, đồng thời nghe rất nhu hòa dễ nghe, lập tức mở cửa.
Sau khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Nhâm Niệm Niên, một người đàn ông ngồi ở trung tâm sô pha, mặc áo sơ mi màu tím, vẻ mặt hơi chán liền lên tinh thần, vẫy vẫy tay với Nhâm Niệm Niên.
Nhâm Niệm Niên thận trọng đi vào, anh cười nhạt ung dung, mỗi một bước đều rất cẩn thận, đồng thời âm thầm quan sát sắc mặt.
Không biết Tiểu Duẫn chọc giận mấy vị khách này như thế nào, Nhâm Niệm Niên nhìn thấy rất nhiều bình rượu vỡ đầy đất; mà Tiểu Duẫn run rẩy quỳ sấp trên mặt đất, gương mặt vốn trắng nõn bị người tát đến hồng hồng, còn có nước mắt đáng thương.
Tiểu Duẫn là người mới, tuổi còn trẻ lại non nớt, cũng chưa từng nghĩ thâm nhập vào đây, khó tránh khỏi hầu hạ không tốt những ông chủ giàu có này, thương nhân tâm tư thâm trầm cùng với thiếu gia nhà giàu kiêu ngạo bốc đồng.
Thấy Nhâm Niệm Niên tiến đến cứu vãn, Tiểu Duẫn kéo Nhâm Niệm Niên: “Anh Nhâm, giúp… Giúp em, em… Em không cố ý!”
Nhâm Niệm Niên sờ sờ mặt hắn, sau đó cúi người xuống cười làm lành nói xin lỗi những vị khách này thay Tiểu Duẫn: “Không bằng để Tiểu Duẫn lui ra trước, để các tiên sinh nhìn cũng ảnh hưởng tâm tình, các vị thấy đúng không?”
Mấy thiếu gia và ông chủ khác cũng không hé răng, người đàn ông mặc sơ mi tím ngồi giữa ghế sô pha lại sờ cằm một cái, sau đó chỉ một chai rượu vang ở trên bàn.
Tuy rằng hắn không nói chuyện nhưng trong mắt tỏ vẻ rất thú vị, rõ ràng bảo Nhâm Niệm Niên uống sạch chai rượu này, bọn họ mới bằng lòng buông tha Tiểu Duẫn.
Tiểu Duẫn ngẩn ngơ, vừa định lắc đầu khuyên Nhâm Niệm Niên, nhưng Nhâm Niệm Niên không chút nào do dự, anh ngước cổ lên, trực tiếp cầm chai rượu uống một hơi cạn sạch.
Sau khi một hơi uống cạn, bên môi Nhâm Niệm Niên vẫn ẩn chứa nụ cười lễ phép, anh đứng rất vững, không nhìn ra chút say nào.
Tiểu Duẫn kinh hoảng, lúc trước hắn hoàn toàn không nghĩ tới Nhâm Niệm Niên có tửu lượng tốt như vậy, lúc này người đàn ông áo tím cũng cong cong khóe môi, vỗ tay tán thưởng.
Nhưng mà trên thực tế, Nhâm Niệm Niên âm thầm siết chặt lòng bàn tay, móng tay đâm sâu vào thịt. Anh dùng đau đớn kích thích thần kinh mình, chỉ gắng gượng chống đỡ mà thôi.
Sau đó mấy vị tiên sinh bỏ qua cho Tiểu Duẫn phạm sai lầm, người đàn ông áo tím cũng biết Nhâm Niệm Niên thông minh lại thức thời, có chút thú vị. Sau đó hắn sai Nhâm Niệm Niên theo bọn họ đến một gian ghế lô bên cạnh, đỡ một vị khách ở bên trong ra ngoài, nhẹ nhàng dìu lên xe.
Nhưng thân phận của vị khách này, hắn luôn nhấn mạnh với Nhâm Niệm Niên phải tuyệt đối giữ bí mật.
Khi Nhâm Niệm Niên đi vào, vị khách say rượu này đang một mình rúc trong góc sô pha, lúc này đã ngủ say, trong ghế lô rộng lớn này chỉ còn lại tiếng hít thở hơi nặng nề của hắn.
Nhâm Niệm Niên còn chưa đến gần đã nhận ra hắn, lúc này cả người anh cứng lại.
“Cậu còn ngớ ra làm gì? Nhanh lên đi! Nhanh dìu hắn ra.” Tiên sinh áo tím đứng ở cửa thúc giục, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy vội vàng.
Đã hơn 11giờ khuya, người lớn trong nhà còn giục hắn mau mang người này về, điện thoại oanh tạc liên tục làm hắn quá phiền.
Bị tiên sinh áo tím hối thúc, Nhâm Niệm Niên bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi tới.
Khi Nhâm Niệm Niên tới gần một chút, vị tiên sinh trên ghế sô pha sờ mũi một cái, như là ngửi thấy hương vị quen thuộc gì, rõ ràng còn nhắm hai mắt, nhưng hắn đã vươn cánh tay dài tới, vô thức ôm Nhâm Niệm Niên.
Bất ngờ nhào vào ôm ấp đã lâu này, thể xác và tinh thần Nhâm Niệm Niên chấn động, sợ đến không dám nhúc nhích.
Nhâm Niệm Niên có hơi khó tin, không phải thông qua điện ảnh và phim truyền hình, không hề cách một lớp màn hình, anh có thể thấy hắn sống sờ sờ, hơn nữa còn tiếp xúc thân thể gần như vậy, thân mật như vậy.
Trong nháy mắt đã qua năm năm, Nhâm Niệm Niên lại gặp được hắn —— Dư Hành.
Tình cảnh bọn họ gặp lại, ngoài ý muốn, vừa bất đắc dĩ vừa chua xót.
Hiện tại hắn là Dư Hành Dư tiên sinh, được hàng ngàn hàng vạn fan điên cuồng hô to ‘Anh Dư’, là đại minh tinh bọn họ sùng bái và theo đuổi.
Dư Hành lóe sáng, chói mắt, cao cao tại thượng, hoàn toàn khác biệt với Nhâm Niệm Niên, không còn là ‘Tiểu Dư’ thuộc về anh nữa.
“Anh… Là ai?”
Dư Hành say đến bất tỉnh nhân sự ôm lấy Nhâm Niệm Niên, lúc này lại như cảm ứng được cái gì, mở miệng nói chuyện.
Nhâm Niệm Niên bị hắn ôm vào trong lòng lại không khỏi run lên, hiện tại anh không dám lộn xộn, càng cắn chặt môi dưới. Đừng nói là mở miệng đáp lại, ngay cả một âm thanh Nhâm Niệm Niên cũng không dám phát ra.
Năm năm, Nhâm Niệm Niên cho là mình đã không để ý từ lâu, tâm cũng đã tĩnh như nước, sẽ không nhấc lên bất kỳ gợn sóng nào. Nhưng vào lúc này, Dư Hành mới chỉ ôm một cái, nói nửa câu mơ hồ đã làm anh đầu hàng.
Nhưng may là sau khi Dư Hành mơ mơ màng màng hỏi xong, nghiêng đầu một cái hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Tất cả trọng lượng đều đặt lên người Nhâm Niệm Niên làm hai chân anh mềm nhũn, suýt nỡ không ôm được Dư Hành.
Người đàn ông áo tím hơi híp mắt, mơ hồ đã nhận ra dị thường. Vị tiên sinh này họ Hạ, khoảng chừng ba mươi tuổi, cũng không lớn hơn Nhâm Niệm Niên là bao.
Bởi vì thân phận đặc biệt của Dư Hành, ngoại trừ Nhâm Niệm Niên thì Hạ tiên sinh cũng không muốn gọi những phục vụ khác đến hỗ trợ. Chính hắn cũng lười làm, kỳ thực quan hệ giữa hắn và Dư Hành cũng không tốt, hơn nữa mỗi lần hẹn Dư Hành ra ngoài chơi, Dư Hành đều làm hắn cụt hứng.
Bây giờ Nhâm Niệm Niên đỡ Dư Hành cao hơn anh một cái đầu, một đường lảo đảo, cuối cùng cũng dìu được người lên xe.
Ở gần cửa sau của hộp đêm có một chiếc xe đậu đã lâu, tài xế chờ thật lâu mới thấy Dư Hành và Hạ tiên sinh, liền nói: “Nhị thiếu, ngài có thể dẫn Dư thiếu gia ra ngoài, nhưng nếu trễ thêm một chút nữa sẽ không dễ ăn nói với phu nhân và anh Đào.”
“Được rồi! Bọn họ cứ lải nhải bên tai tôi suốt ngày, bây giờ tới anh cũng… Phiền muốn chết! Mau lái xe!”
Tài xế nhanh chóng ngậm miệng, hắn cũng muốn nổ máy xe, nhưng Dư Hành ngồi phía sau luôn túm tay Nhâm Niệm Niên không buông.
Hạ tiên sinh cũng cực kỳ khó hiểu, Dư Hành đã ngất đi nhưng luôn nắm chặt cổ tay của Nhâm Niệm Niên. Nhâm Niệm Niên vừa giãy giụa lắc lắc cổ tay, vừa dùng lực gỡ năm ngón tay của Dư Hành ra, phí sức một hồi mới gỡ ra được.
Nhìn một vòng đỏ ửng trên cổ tay, Nhâm Niệm Niên không khỏi cảm thán hình như mỗi lần anh giãy khỏi Dư Hành đều rất vất vả, còn khiến bản thân mình bị thương.
“Thì ra hắn hứng thú với loại như cậu.” Hạ tiên sinh ‘Tấm tắc’ hai tiếng, cẩn thận quan sát Nhâm Niệm Niên: “Dáng vẻ của cậu không tệ, chỉ tiếc qua gầy, không chịu nổi chúng tôi chơi đùa, không cẩn thận sẽ bị chơi hư, như vậy không còn thú vị gì nữa.”
Nhâm Niệm Niên rũ mắt im lặng, từ khi nhìn thấy Dư Hành, suốt quá trình anh chưa từng phát ra âm thanh nào.
Hạ tiên sinh cười cười, sau đó lấy ra vài tờ trăm nguyên, chuẩn bị đưa tiền boa cho Nhâm Niệm Niên: “Đêm nay cậu không gặp chúng tôi, hiểu không?”
Nhâm Niệm Niên gật đầu, lại không nhận tiền boa này, xoay người bỏ đi.
78
Nhâm Niệm Niên làm ca đêm, đến rạng sáng hôm sau mới kéo thân thể mệt mỏi về nhà.
Tửu lượng của anh còn có thể chịu được, nhưng đêm qua ép bản thân uống một hơi hết bình rượu, lại nguyên một đêm không ăn cái gì, hiện tại trong dạ dày Nhâm Niệm Niên nóng hừng hực, có hơi khó chịu.
Sau khi về tới nhà, thần kinh căng thẳng của anh mới trầm tĩnh lại, lúc này đầu Nhâm Niệm Niên cũng bắt đầu choáng váng, một trận buồn nôn ghê tởm, không nhịn được nôn mửa liên tục.
Nhâm Niệm Niên chống tay trên bồn rửa, ói ra một lúc lâu, sau đó chính là nôn khan, anh không có ăn nên hoàn toàn không nôn ra được thứ đồ gì.
Trong dạ dày như đảo lộn, khó khăn lắm mới ngừng lại. Nhâm Niệm Niên dự định chợp mắt vài tiếng, nhưng nhắm mắt không bao lâu lại bị đau đến tỉnh.
Ruột như xoắn lại, cơn đau bụng ập tới, Nhâm Niệm Niên đau đến trắng cả mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống.
Nhâm Niệm Niên lại tái phát viêm dạ dày, đây là bệnh cũ của anh. Nhâm Niệm Niên ôm bụng, nhịn đau lấy thuốc giảm đau từ trong tủ đầu giường ra, anh lười uống nước, trực tiếp nuốt thuốc xuống.
Uống liên tiếp vài viên thuốc, cuối cùng cơn đau bụng của Nhâm Niệm Niên cũng hơi giảm bớt, sau đó anh ôm chăn đã lâu rồi chưa phơi nắng, mơ mơ màng màng ngủ.
Ở trong mộng, Nhâm Niệm Niên gặp được ba mẹ. Mẹ đã đan xong áo len cho anh, gọi anh đến mặc vào; ba cũng không say rượu, không cưới người phụ nữ khác, cười ủng hộ con trai.
Còn có em gái Nhâm Niệm Tư, tròng mắt cô đen nhánh như nho, hào hứng cầm tranh của cô chạy đến trước mặt Nhâm Niệm Niên, nói mình lại được hạng nhất trong kỳ thi vẽ.
Nhâm Niệm Niên còn nằm mơ thấy trường cấp ba ở thôn quê Tây Bắc, lớp 11-6 anh đã từng dạy.
Anh lại gặp được nữ lớp trưởng Thái Hàm dịu dàng, học sinh giỏi Hứa Phiên Phiên, Khâu Tòng Quân thích đùa giỡn ba hoa, đặc biệt thích trêu chọc người khác, cùng với… Dư Hành.
So sánh với thời gian lúc ấy, năm năm sau đột nhiên gặp lại, Nhâm Niệm Niên rất sợ Dư Hành sẽ nhận ra mình nên anh trầm mặc không nói, ngay cả nhìn chính diện Dư Hành anh cũng không dám.
Trong dạ dày không hề chua xót khó chịu, bụng cũng không hề quặn đau nhưng trong lòng Nhâm Niệm Niên lại như bị vô số dao cắt, đau đớn vô kể…
Nhâm Niệm Niên bị tiếng đồng hồ reo lúc sáu giờ sáng đánh thức, anh chỉ ngủ hơn hai giờ, ban ngày còn phải vội vàng giao một đống hàng chuyển phát nhanh, anh không được trễ nãi, cũng chưa từng xin nghỉ ngơi.
Lúc xế chiều, Nhâm Niệm Niên chạy xe điện đến một tiệm sách.
Tiệm này mới mở không lâu, nghe nói bà chủ là du học sinh từ Anh về, sau khi về nước liền tự mở tiệm sách, dự định gây dựng sự nghiệp.
Trong tiệm ngoại trừ sách, cũng bán cà phê, trà sữa và đồ ngọt, bên cạnh giá sách còn đặt rất nhiều sô pha, bố cục khá hay, rất thích hợp để thanh niên uống trà trưa.
Lúc trước khi Nhâm Niệm Niên đi qua con đường này, tiệm này còn chưa khai trương, hôm nay là lần đầu tiên tới đây giao hàng. Anh ước lượng gói hàng, nhìn hóa đơn bên trên, đoán chừng người khách này mua một cái váy.
Người nhận hàng là một vị Hứa tiểu thư, Nhâm Niệm Niên gọi điện thoại cho cô nhưng đối phương có việc bận, không tiện nghe điện thoại, anh gửi tin nhắn rồi đi vào trong cửa tiệm.
Nhâm Niệm Niên vừa vào cửa thì có một cô gái đáng yêu tiến lên đón, cười hì hì chuẩn bị chiêu đãi anh. Nhâm Niệm Niên không ngừng lắc đầu, sau khi xác nhận với nữ nhân viên đáng yêu của cửa hàng rằng người nhận hàng là Hứa tiểu thư liền vội vã rời đi.
Nhâm Niệm Niên mới vừa bước ra khỏi cửa, chủ tiệm Hứa tiểu thư đã xong việc đi từ trên lầu hai xuống, chỉ thấy một bóng lưng vội vàng của Nhâm Niệm Niên.
Cái bóng lưng này có chút quen thuộc, lúc này Hứa tiểu thư choáng váng, cô cúi đầu nhìn tin ngắn trong di động, người chuyển phát nhanh này cũng họ ‘Nhâm’.
Nhâm? Nhâm Niệm Niên?!
Chẳng lẽ là thầy Niên Niên? Là thầy Niên Niên đã từng dạy lớp 11-6 của bọn họ!
Hứa tiểu thư, cũng chính là Hứa Phiên Phiên vội vàng chạy ra ngoài, nhưng Nhâm Niệm Niên đã lái xe điện đi xa, cô hoàn toàn không đuổi kịp Nhâm Niệm Niên.
Hứa Phiên Phiên vội vã gọi điện thoại lại, cuộc gọi vừa thông, cô liền nghe giọng nói ôn hòa quen thuộc: “Alo, xin chào.”
Cách năm năm, năm đó không từ mà biệt, hôm nay lại ngoài ý muốn gặp lại.
Giọng nói của Nhâm Niệm Niên vừa vào tai, Hứa Phiên Phiên suýt chút nữa rơi nước mắt, sau khi ổn định tâm tình mới chậm rãi mở miệng: “Thầy… Thầy, thầy Niên Niên, vì sao thầy ——”
“Xin lỗi, cô nhận nhầm người.” Nhâm Niệm Niên dứt lời liền cúp điện thoại, sau đó cũng không bắt máy nữa.
Hứa Phiên Phiên vội vàng gọi cho Thái Hàm: “Thái… Thái Hàm, tớ… Tớ…”
Thái Hàm ở đầu dây bên kia nghi ngờ hỏi: “Cậu làm sao vậy? Phiên Phiên, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tớ thấy cậu khẩn trương như vậy đó, có gì từ từ nói.”
“Tớ… Tớ gặp thầy Niên Niên.”
“Cái gì?!”
“Là thật.” Hứa Phiên Phiên chắc chắn: “Thái Hàm, cậu có biện pháp liên lạc với Dư Hành chứ?”