• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Vũ tức lồng lộn về phòng học, bò ra bàn một cách rất thất bại, hình như vừa nãy cô lại mất mặt rồi, hu hu hu, Lâm Phong Dự đó cố ý cười mình.

Nếu cô không mải mê nói chuyện với anh thì sao lại chạy lên tầng bốn chứ.

Vì thế cả tiết học Thời Vũ đều chửi mắng Lâm Phong Dự, đến nỗi Ngôn Nhan ngoáy lỗ tai, nhìn Thời Vũ với vẻ rất khó hiểu. “Chuyện này cứ sai sai ấy, Thời Vũ, bà chửi mắng Lâm Phong Dự, trước tiên hai người bọn bà phải có tiếp xúc mới được.”

“Tên đó mặt người dạ thú, thú đột lốt người, chỉ là tôi không chú ý nên bất giác đi lên tầng bốn thôi, vậy mà cậu ta cười nhạo tôi.” Thời Vũ vẫn tức sôi máu bày tỏ cơn bực bội của mình.

Ngôn Nhan: “Bà dùng từ hơi nghiêm trọng rồi đấy.”

Liễu Phi Phi giơ tay phát biểu: “Lần này tôi đứng về phía Thời Vũ, tôi cũng từng đi nhầm, nhưng tôi đi nhầm đến tầng hai… Cơ mà Thời Vũ, sao Lâm Phong Dự lại cười nhạo bà?”

Liễu Phi Phi nghiêng đầu ngẫm nghĩ. “Tôi không tưởng tượng ra được tên đó cười nhạo người ta thế nào.”

Khỏi nói, không chỉ Ngôn Nhan bắt đầu tò mò mà ngay cả bạn ngồi phía trước cũng không nhịn được mà muốn hóng chuyện.

Thời Vũ càng tức. “Tuy cậu ta không nói, cũng không cười, nhưng tôi biết cậu ta đang cười tôi.”

Ngôn Nhan: “…”

Liễu Phi Phi: “…”

Ngôn Nhan hít sâu một hơi, cảm thấy Lâm Phong Dự còn oan uổng hơn Đậu Nga, còn chưa nói câu nào mà đã bị Thời Vũ chửi mắng cả tiết học rồi.

“Thời Vũ, nếu người ta đã không nói gì thì chứng tỏ người ta không có ý đó…”

Thời Vũ lắc đầu. “Hai bà đều không hiểu.”

Ngôn Nhan cứu vãn thất bại, quyết định không nói gì nữa. Còn Liễu Phi Phi thì tiếp tục nhắn tin yêu đương với Nghiêm Thư Lâm, cũng không đoái hoài đến lời mắng chửi của Thời Vũ nữa.

Dẫu sao Thời Vũ mẳng chửi mệt thì sẽ tự từ bỏ thôi. Đâu biết lần này, Thời Vũ đã mắng chửi cả ngày.

Lúc này Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi vô cùng thấu hiểu tại sao cuối cùng bà nội Thời Vũ lại đầu hàng rồi, thật sự không phải là vì biết con trai con gái đều như nhau, mà là bị Thời Vũ làm cho phiền muộn nhỉ, để khiến cô im miệng, bà cụ mới cho nhiều tiền mừng tuổi giống nhau.

Đến tiết tự học buổi tối, cuối cùng Thời Vũ đã không còn mắng chửi nữa.

Lúc này, Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi hơi không quen.

Liễu Phi Phi hỏi: “Thời Vũ, sao bà không tiếp tục chửi Lâm Phong Dự nữa?”

Thời Vũ lắc cái đầu xinh đẹp của cô mà thở dài. “Tôi đột nhiên phát hiện ra một chuyện, tôi mắng chửi ở đây, cậu ta cũng chẳng nghe thấy, tự lãng phí nước bọt.”

Mẹ ơi, cuối cùng bà đã hiểu ra đạo lý này rồi.

Liễu Phi Phi nói hùa theo: “Bà nói đúng lắm.”

Thời Vũ nói tiếp: “Tôi nghiêm túc ngẫm nghĩ, tuy Lâm Phong Dự cười nhạo tôi thì không được tử tế cho lắm, nhưng tôi quyết định tha thứ cho cậu ta, có thể cậu ta cũng không cố ý đâu.”

Liễu Phi Phi câm lặng một lúc. “Ừm, bà… không chỉ xinh đẹp, mà tâm tính cũng thiện lương.”

Ngôn Nhan nhìn Liễu Phi Phi một cái sâu xa, giơ ngón cái với Liễu Phi Phi, dẫu sao bản thân cô nàng không thể nói ra được lời như thế, chỉ có thể chứng tỏ công lực của bạn trẻ Liễu Phi Phi lại tăng thêm một bậc.

Cũng không biết có phải là ảo giác của Ngôn Nhan hay không, từ sau khi quen biết Thời Vũ, họ rất hiếm khi nổi cáu, tính cách quả thực tốt đến mức bùng nổ.

————————-

Lúc ăn cơm trưa hôm sau, Thời Vũ không ra ngoài trường ăn mà đến nhà ăn, Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi chỉ đành đi cùng. Thực ra cơm trong trường cũng khá ngon, nếu không cũng sẽ không có nhiều học sinh lựa chọn ăn cơm ở trường như thế. Chỉ là mấy người họ đã quen ra ngoài ăn mà thôi.

Thời Vũ ngoan ngoãn đi xếp hàng, mắt không ngừng láo liên quanh nhà ăn, dáng vẻ tìm người đó chẳng buồn che giấu.

Ngôn Nhan bất lực. “Bọn tôi đây mà, ở đây…”

Thời Vũ bĩu môi, tặng cho Ngôn Nhan một cái trợn mắt, cô đâu có mù, sao có thể không biết cho được.

Liễu Phi Phi nhún vai, ánh mắt nhìn Ngôn Nhan khá thương hại, bị bơ rồi chứ?

Ngôn Nhan đè thấp giọng: “Bà ấy tìm ai vậy?”

“Ai biết được?” Thực ra Liễu Phi Phi cũng rất tò mò.

Sau đó, bạn trẻ Thời Vũ đã gọi cơm xong liền bưng khay cơm của mình đi thẳng về một hướng, tiếp đó ngồi xuống đối diện Lâm Phong Dự.

“Quào, khéo ghê, ở đây cũng có thể gặp nhau.” Thời Vũ đặt khay cơm xuống, cười tít mắt nhìn đối phương. “Úi, ngay cả thức ăn chúng ta gọi cũng giống nhau, cậu cũng thích đùi gà xào ớt xanh và ngô à.”

Liễu Phi Phi day đầu, đôi mắt hơi bất lực, nếu gặp nhau ở nhà ăn cũng có thể coi là khéo thì cậu ta khéo với nhiều người lắm rồi.

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đi theo, vừa thấy tình hình này thì chỉ đành phối hợp với Thời Vũ.

Ngôn Nhan: “Bạn Lâm, không để ý bọn mình ngồi đây chứ?”

“Để ý.” Người nói là Thời Vũ. Cô chỉ bên cạnh. “Hai bà ngồi đó.”

Ngôn Nhan bực, dứt khoát bưng khay cơm rời đi.

Thời Vũ: “Sao mới nói một câu không lọt tai thì đã nổi cáu rồi, giống như tính tôi đây mới tốt, không dễ dàng nổi cáu với người khác.”

Ngôn Nhan bưng khay cơm lại quay lại, cô nàng biết, có tức giận cũng vô dụng, chỉ có thể khiến mình bực thôi, chứ chẳng có tí tẹo sức sát thương nào với Thời Vũ. “Cũng không biết là ai ở đó chửi người ta cả buổi, tốt tính quá cơ, bình sinh tôi chưa thấy bao giờ.”

“Ai hả?” Khuôn mặt Thời Vũ mông lung.

Ngôn Nhan: “…”

Liễu Phi Phi vội kéo Ngôn Nhan ngồi xuống. “Ăn cơm, ăn cơm.”

Thời Vũ nhìn Lâm Phong Dự ăn cơm, ngay cả ăn một miếng cơm mà anh cũng đầy vẻ cao quý, động tác không nhanh không chậm, tư thế tao nhã, như đã từng học lớp lễ nghi vậy.

Thời Vũ thương cảm sâu sắc một phen, diện mạo đẹp trai như thế, thành tích cũng tốt như thế, đáng tiếc nhà không có tiền, nếu không hoàn hảo biết mấy, chỉ là không biết đầu thai, thua ở ngay vạch xuất phát mà thôi.

Vì thế cuối cùng Thời Vũ đã hiểu khoảng cách giữa Lâm Phong Dự và Tô Viễn Trạch ở đâu rồi.

Lâm Phong Dự bị nhìn năm phút, cuối cùng nhìn cô. “Cậu không ăn cơm à?”

“Ăn chứ.” Thời Vũ vội nhét một miếng cơm vào miệng, sau đó hỏi anh. “Cậu nói xem sao chúng ta có thể khéo gặp thế chứ, lúc đi học có thể gặp, lúc ăn cơm cũng có thể gặp được.”

Lâm Phong Dự bặm môi, không nhìn cô, cũng không nói chuyện.

Song Thời Vũ lại như phát hiện ra một lục địa mới vậy. “Úi, cái đùi gà này của cậu, tại sao lại to hơn đùi gà của tôi?”

Lâm Phong Dự liếc khay cơm của Thời Vũ, đôi mắt ấy trong vắt như nước, trong vẻ dịu dàng lai có đôi phần lạnh lẽo. “Mắt cậu tinh thật.”

“Chuẩn đấy, mắt chưa từng bị cận thị tinh vậy đấy. Đúng rồi, cậu cận thị à?”

Lâm Phong Dự khẽ lắc đầu.

Thời Vũ rất bất ngờ. “Cũng phải, điều kiện gia đình cậu cũng không tốt, nếu bị cận thị thì lãng phí tiền biết mấy.”

Nghe vậy, Lâm Phong Dự khựng người, nhướng mày, bỗng chốc đôi mắt phức tạp vô cùng. Anh trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới gật đầu. “Cậu nói đúng.”

“Nhưng cậu đừng tự ti, tôi cảm thấy sau này cậu chắc chắn sẽ có tiền đồ.”

“Ồ, cảm ơn.”

“Nhưng cậu còn chưa nói cho tôi biết, tại sao đùi gà cậu nhận được lại to hơn đùi gà của tôi.”

Lâm Phong Dự thấy cô cứ lấn cấn mãi vấn đề này, dáng vẻ như không có được câu trả lời thì không chịu thôi, chỉ đành nghiêm túc ngẫm nghĩ về chuyện này. “Có lẽ dì xới cơm thấy cậu quá gầy, không ăn được quá nhiều nên chọn riêng cho cậu cái đùi nhỏ đấy.”

Thời Vũ lắc đầu. “Không đúng.”

“Hử?”

Thời Vũ chỉ vào khay cơm của Lâm Phong Dự. “Tôi cảm thấy các món khác của cậu cũng nhiều hơn của tôi.”

Lâm Phong Dự không có gì để nói, nhìn cô mấy giây, quyết định vẫn ngoan ngoãn ăn cơm thì hơn.

Đâu biết Thời Vũ lại đột ngột đứng bật dậy, hai tay chống lên bàn, khom người, vươn về phía Lâm Phong Dự.

Lúc này đang là giờ ăn cơm, người tới nhà ăn vô cùng đông và náo nhiệt, bắt đầu từ khi Lâm Phong Dự ngồi xuống đã có rất nhiều bạn nhìn anh, huống hồ ngay cả Thời Vũ tiếng tăm lừng lẫy cũng đã ngồi xuống đối diện Lâm Phong Dự. Lúc này vừa thấy động tác của Thời Vũ, mọi người quên cả ăn cơm, mắt đồng loạt liếc qua đây, như sắp được chứng kiến thời khắc lịch sử.

Hoa khôi và hot boy trường làm chuyện không thể nói ư? Hơi kích động rồi đấy!

Còn Lâm Phong Dự, vừa không trốn cũng không chiều theo, cứ bình tĩnh nhìn khuôn mặt này sáp lại gần khuôn mặt mình như thế. Không nghi ngờ gì, khuôn mặt này vô cùng có giá trị thưởng thức, tựa như đóa hoa nổi tiếng quý giá, lại giống như phong cảnh đẹp đẽ, còn là loại tự mang theo hiệu ứng âm thanh.

“Lâm Phong Dự, cậu nói thầm với tôi nhé, có phải dì xới cơm là họ hàng của cậu không? Tôi bảo đảm không nói cho người khác biết cậu ăn cơm cũng đi cửa sau đâu.”

Khóe miệng Lâm Phong Dự giần giật. “Không.”

Thời Vũ rõ ràng không tin. “Tôi thật sự sẽ không nói cho người khác biết đâu.”

Lâm Phong Dự lắc đầu, đứng dậy, bưng khay cơm rời đi.

Lâm Phong Dự vừa đi, Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đã vội chạy tới.

“Hai người bọn bà nói gì thế? Tại sao cậu ta lại rời đi?”

Thời Vũ sờ cằm mình. “Bởi vì tôi đã phát hiện ra một bí mật động trời của cậu ta, có lẽ cậu ta xấu hổ và không muốn thừa nhận.”

“Bí mật động trời gì?”

“Rất có thể dì xới cơm trong nhà ăn là họ hàng của cậu ta, cậu ta lựa chọn ăn cơm ở nhà ăn, khả năng cao là vì biết họ hàng của cậu ta sẽ xới nhiều hơn cho cậu ta.”

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi cùng hóa đá.

Qua một lúc lâu, Ngôn Nhan vỗ đầu Thời Vũ. “Đây mà là bí mật gì? Với lại, bà có chứng cứ không? Chẳng lẽ chỉ dựa vào việc thức ăn của cậu ta nhiều hơn à? Nếu tôi mà xới cơm, tôi cũng cho cậu ta nhiều hơn, đó không phải là chuyện đương nhiên sao?”

“Chuyện này bình thường lắm hả?” Thời Vũ kinh ngạc.

Ngôn Nhan gật đầu chắc nịch. “Đúng.”

“Thế tại sao tôi chỉ có tí tẹo như thế?”

Ngôn Nhan điên cuồng. “Chẳng lẽ không phải vì bị bà ăn rồi hả?”

Thời Vũ bừng tỉnh ngộ. “Đúng ha. Nhưng, đù gà chắc chắn nhỏ hơn cái của Lâm Phong Dự.”

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi thực sự không muốn thảo luận đề tài này với Thời Vũ nữa, quá mệt lòng, cuối cùng họ đã hiểu tại sao Lâm Phong Dự rời đi rồi, người ta thông minh, không muốn bị giày vò có được không.

Ngôn Nhan không nhịn được mà dạy dỗ Thời Vũ. “Bà đừng làm phiền Lâm Phong Dự nữa, nếu vì bà mà cậu ta bị ảnh hưởng đến tâm trạng, thi mà không tốt thì không phải là hại người ta hay sao?”

Thời Vũ: “Vậy chứng tỏ tố chất tâm lý của cậu ta không ổn, càng nên tiếp xúc với tôi, cho đến khi khiến tâm lý trở nên mạnh mẽ hơn.”

“Tôi chỉ sợ tâm lý cậu ta còn chưa trở nên mạnh mẽ thì chủ nhiệm lớp 11/19 đã diệt đến đây, không nhịn được mà muốn tẩn chết bà rồi.”

“Chẳng có đâu, chủ nhiệm lớp 11/19 tốt tính lắm, với lại cô ấy thích tôi lắm đó.”

Liễu Phi Phi: “Ặc… Sao bà lại có liên quan gì với chủ nhiệm lớp 11/19 vậy?”

“Thì ở trường đó, tôi thấy cô ấy, sau đó tôi chủ động chào cô ấy, cô ấy cười với tôi.”

“Đó chính là cô ấy thích bà lắm hả?”

Thời Vũ gật đầu.

Ngôn Nhan choáng. “Bất cứ học sinh nào chào hỏi thầy cô, người ta đều sẽ thể hiện như thế có được không.”

Thời Vũ không tin. Nếu là trước đây, Ngôn Nhan sẽ không tranh cãi với Thời Vũ, nhưng hôm nay, Ngôn Nhan cảm thấy mình bắt buộc phải dạy cho Thời Vũ một bài.

Thế là, ba cô gái đứng ở cầu thang tầng bốn tòa Thủy Nguyệt, muốn làm thực nghiệm một lần, chứng minh bất cứ ai chào hỏi cô giáo Phương của lớp 11/19, người ta đều sẽ có phản ứng đó, chứ không phải là cô giáo Phương thích Thời Vũ.

Liễu Phi Phi không biết tại sao mình phải cùng hai người họ làm chuyện vô vị này, vì thế cô nàng nói cho bạn trai mình biết chuyện, còn video call, kết quả phát trực tiếp cho bạn trai rốt cuộc là Thời Vũ hay Ngôn Nhan đạt được thắng lợi.

Chuyện vô vị như thế, vậy mà Nghiêm Thư Lâm cực kì có hứng thú, còn kéo bạn cùng xem phát trực tiếp.

“Dịch điện thoại sang chút, quay cho rõ hơn… quào, thật sự là đại mỹ nữ mà…”

Liễu Phi Phi trợn mắt. “Nghiêm Thư Lâm, anh nói xem, ai đẹp nhất hả?”

Thời Vũ: “Nói dối sẽ bị sét đánh.”

Nghiêm Thư Lâm: “Mẹ anh, trong lòng anh mẹ anh đẹp nhất, tuy bà ấy đã rời xa anh rồi.”

Thời Vũ cũng sốc, tốc độ phản ứng của người này được đấy chứ!

Sau khi họ đợi một lúc lâu, cuối cùng đã đợi được chủ nhiệm lớp 11/19, nhìn thấy cô Phương lên lầu.

Ngôn Nhan cười tít mắt đi qua chào hỏi. “Em chào cô Phương ạ.”

Cô Phương cười, gật đầu.

Ngôn Nhan lập tức nhìn sang Thời Vũ, cô nàng đã nói rồi mà, các thầy cô đều có một phản ứng như vậy.

Thời Vũ cũng rất vui. “Tôi đã nói rồi mà, cô ấy thích tôi, lúc tôi chào cô ấy, cô ấy cười tươi hơn vừa nãy nhiều.”

Khóe miệng Ngôn Nhan giần giật, không nói được nên lời.

Đâu biết vào lúc này, vậy mà cô Phương lại quay lại, đứng trước mặt Thời Vũ. “Tôi nghe nói hôm nay đã xảy ra chút chuyện ở nhà ăn, em và Lâm Phong Dự lớp tôi ngồi cùng nhau, còn cách nhau rất gần…”

Thời Vũ gật đầu. “Bởi vì em muốn học hỏi bạn ấy rốt cuộc bạn ấy ăn cơm kiểu gì mà không bị dính một giọt dầu nào trên quần áo, còn em thì không được, hoàn toàn không làm được đó cô.”

“Vậy hả.” Cô giáo Phương cười. “Được rồi, các em cũng về lớp đi, sắp vào tiết rồi.”

Bấy giờ, Thời Vũ cùng Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi vội xuống tầng về lớp mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK