• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu mục tiêu của bạn trẻ Thời Vũ xa như thế, muốn theo đuổi người luôn luôn đứng nhất khối Lâm Phong Dự, thậm chí là tuyển thủ hạt giống kỳ thi đại học năm sau, vậy thì phải nghiêm túc thảo luận một kế hoạch.

Thời Vũ nhìn mọi người với ánh mắt tin tưởng. “Bây giờ tôi cho các ông bà một cơ hội, để mấy ông bà tham gia vào kế hoạch của tôi, nói thử xem, tôi nên hành động thế nào.”

Nghiêm Thư Lâm nhìn Thời Vũ với vẻ cực kỳ tò mò. “Không phải bà nói bà đã là ân nhân cứu mạng của Lâm Phong Dự rồi sao?”

Thời Vũ rất băn khoăn. “Nhưng hình như cậu ta không công nhận cho lắm, ngay cả yêu cầu mời tôi ăn cơm cũng không chịu đồng ý.”

Vừa nghe lời này, mọi người đã yên tâm, chứng tỏ bạn trẻ Lâm Phong Dự vẫn là một người bình thường, nếu là người lạ lùng thì không tiện phán đoán và đánh giá, nhưng người bình thường thì dễ hơn nhiều rồi.

Đương nhiên, trừ phi Lâm Phong Dự là tên ngốc, nếu không sao có thể đi theo tư tưởng của Thời Vũ, lại còn ân nhân cứu mạng, không đánh chết cô đã là người ta biết kiềm chế rồi.

Thời Vũ ngẫm nghĩ. “Tôi cảm thấy Lâm Phong Dự hơi nhỏ nhen, một bữa cơm cũng không chịu mời tôi ăn. Nhưng mà, tôi lại ngẫm nghĩ thì thấy nhà cậu ta nghèo như thế, nếu mời một bữa cơm có lẽ là phí sinh hoạt rất lâu của nhà cậu ta, ân nhân cứu mạng ấy hả, đâu thể cho qua chỉ bằng một bữa cơm bình thường. Cho nên có vẻ tôi nên làm Lôi Phong, nên chỉ cống hiến mà không cần lợi ích… Nhưng mà, tôi lại cảm thấy, nếu Lâm Phong Dự thật sự cảm kích thì một bữa cơm có đắt hơn nữa cũng không nên từ chối… Mấy ông bà nói xem, tôi nên mắng cậu ta keo kiệt, hay nên tốt bụng thấu hiểu cho việc cậu ta nghèo rớt? Tuy tôi cũng nghèo, nhưng khác với cái sự nghèo của cậu ta.”

Mọi người hóa đá tập thể mấy giây, khóe miệng giần giật, sau hồi lâu cũng không có ai lên tiếng.

Thời Vũ: “Tôi biết là rất khó, tôi đã băn khoăn tận mấy ngày rồi, nhưng mấy ông bà nói chuyện đi kìa, bốn anh thợ da cũng phải hơn một Gia Cát Lượng chứ.”

Nghiêm Thư Lâm lên tiếng đầu tiên: “Thợ da bày tỏ không muốn nói chuyện.”

Liễu Phi Phi: “+1.”

Ngôn Nhan: “+2.”

Tô Viễn Trạch nhìn mấy người chị em mới trở thành chị em này. “Ừm, +10086.”

Thời Vũ thở dài. “Được rồi, vấn đề này cho qua, tụi mình thảo luận vấn đề khác, mấy ông bà nói xem tôi nên theo đuổi Lâm Phong Dự thế nào đây.”

Thời Vũ nhìn Tô Viễn Trạch. “Ông nói trước, ông thích kiểu con gái thế nào.”

Tô Viễn Trạch ngẫm nghĩ. “Xinh gái, dịu dàng, nói chuyện ngọt ngào…”

Thời Vũ nghiêm túc suy nghĩ về câu trả lời của Tô Viễn Trạch. “Tôi bẩm sinh đã xinh đẹp, không thể xấu được, tôi cũng rất dịu dàng, không thể trở nên thô lỗ…”

Cái khỉ gì vậy? Tô Viễn Trạch lập tức thỉnh giáo: “Sao lại nói như thế?”

“Ông giàu, nhà Lâm Phong Dự nghèo, ông học dốt, cậu ấy là thánh học… Cho nên trong vấn đề về con gái, sở thích của cậu ấy chắc chắn sẽ trái ngược với ông.” Thời Vũ chắc mẩm.

Ngụm trà sữa của Liễu Phi Phi phun thẳng ra. “Cái đó… không thể tính như vậy chứ!”

Thời Vũ bày tỏ sự tán đồng. “Quả thực không thể tính như vậy. Cho nên, Tô Viễn Trạch, ông nhìn ông xem, chẳng có chút tác dụng nào cả, đề nghị ông đưa ra chẳng có chút giá trị nào, ông phải nghĩ cách chứng minh giá trị của ông, nếu không sẽ loại ông ra khỏi hội chị em bạn dì của bọn tôi.”

Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan nhìn Tô Viễn Trạch bằng ánh mắt thương hại và tội nghiệp, xem đấy, ai bảo ông chơi ngu, cứ chạy đến trước mặt Thời Vũ cơ, làm một nam thần được con gái theo đuổi không tốt sao, cứ chạy đến để ngày nào cũng bị hắt hủi…

Tô Viễn Trạch: “Không, Thời Vũ, không phải bà nói tôi là người kế nhiệm Lâm Phong Dự sao? Điều này chứng tỏ tôi vẫn có ưu điểm, nếu không sao bà lại xem trọng tôi như thế?”

Thời Vũ ngẫm nghĩ, là đạo lý này. “Vậy ông ở lại đi!”

Nghe thấy lời này, Ngôn Nhan lập tức chớp mắt, khó mà tin nổi. “Này, Thời Vũ, bà có ý gì vậy hả, theo đuổi được Lâm Phong Dự rồi thì đá cậu ta, thế mà được hả?”

“Tôi đang trả thù hộ mấy ông bà còn gì. Bà nói xem mấy đứa thánh học đó, đứa nào đứa nấy rõ là kiêu ngạo, giỏi vãi chưởng ra, không có mấy đứa học kém như tụi mình tôn lên, chúng nó sẽ trở thành con cưng chắc? Lại còn không biết ngại mà không coi trọng tụi mình, không có nhóm lá xanh như tụi mình, sao chúng nó làm hoa đỏ được. Cho nên tôi quyết định rồi, sau khi theo đuổi được tên thánh học kia thì sẽ đá cậu ta, khiến cậu ta khóc khiến cậu ta đau khổ.”

Tô Viễn Trạch kích động gần chết. “Chính là đạo lý này, cái bọn thánh học chết bầm.”

Nghiêm Thư Lâm: “…”

Liễu Phi Phi: “…”

Ngôn Nhan: “Người ta làm thánh học dựa vào thực lực, coi thường tụi mình dựa vào thực lực, có gì để mà không phục? Dù sao tôi cũng phục, giống như thỉnh thoảng tôi coi thường người ta không có tiền mà vờ như giàu có, cũng dựa vào thực lực là tôi có tiền mà!”

Thời Vũ ngẫm nghĩ. “Lỗi của tôi, chủ yếu là tôi muốn Lâm Phong Dự ở đó khóc, ở đó lòng đau như cắt khi đánh mất tôi, sau đó quỳ xuống cầu xin tôi đừng ra đi, nhưng mấy ông bà yên tâm, tôi nhất định sẽ hạ quyết tâm, cũng chẳng buồn nhìn cậu ta lấy một cái mà xoay người rời đi luôn.”

Nghiêm Thư Lâm: “…”

Liễu Phi Phi: “…”

Ngôn Nhan ngẫm nghĩ. “Tuy có mối nghi ngờ là bà đang nằm mơ, cơ mà lý tưởng này cũng ổn đấy. Nhưng tôi vẫn phải nói, rốt cuộc Lâm Phong Dự đó đã tạo nghiệp gì mà bị bà đối xử như thế hả?”

“Tạo nghiệp ở kiếp trước của tôi, phá hoại cuộc sống tươi đẹp của tôi.”

Ngôn Nhan: “Vậy thế này đi, Thời Vũ, bà cũng nằm mơ, trong mơ bà ngược người ta tơi tả là được, trong thế giới thực thì thôi đi nhé!”

Thời Vũ: “Ngôn Nhan, có phải bà yêu thầm Lâm Phong Dự không hả, sao bà cứ nói đỡ cho cậu ta thế.”

Ngôn Nhan: “Bạn thân yêu của tôi ơi, tôi không nói đỡ cho Lâm Phong Dự, mà đang nói hộ bạn đó. Lâm Phong Dự đẹp trai học giỏi như thế, là nam thần của rất nhiều đứa con gái trong trường mình, bà tự nói xem, bà có gì, chỉ là trông xinh đẹp thôi, người như cậu ta, chắc chắn không chỉ có yêu cầu với mỗi ngoại hình, cho nên khả năng rất cao là cậu ta thích thánh học. Bà muốn theo đuổi cậu ta, bà có thể giày vò mình thành thánh học hả? Cho nên, đừng làm khổ mình nữa, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, cứ ngoan ngoãn trải qua cuộc sống hạnh phúc không tốt sao? Muốn ăn gì, muốn mặc gì, tôi và Phi Phi đều mua cho bà, đừng nghịch ngợm nữa.”

“Không muốn, tôi muốn theo đuổi Lâm Phong Dự.” Thời Vũ lườm Ngôn Nhan cháy mắt, vậy mà không đứng về phía mình. “Cậu ta không thích tôi vì diện mạo, vậy chứng tỏ… nhất định là tôi không đủ xinh đẹp.”

“Đẹp lắm rồi.” Tô Viễn Trạch cảm thấy mình có tư cách bình luận. “Còn xinh hơn mấy cô bạn gái nhỏ trước đây của tôi rồi, bà là người đầu tiên tôi vừa gặp đã yêu, thật sự xinh đẹp vô cùng.”

“Vậy tại sao không đẹp đến mức Lâm Phong Dự vừa gặp đã yêu tôi?”

Tô Viễn Trạch: “Có thể là vì cậu ta thích trai đẹp.”

“Cút.” Thời Vũ đá Tô Viễn Trạch một cú, sau đó lại thu chân về. “Tôi quyết định rồi, thu hồi quyền lợi loại bỏ ông của Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi, ông chính thức gia nhập hội chị em bạn dì của bọn tôi. Nếu Lâm Phong Dự thật sự không thích gái xinh, vậy thì ông xông lên, ông đi quyến rũ cậu ta.”

Mẹ ơi, Liễu Phi Phi nhảy bật thẳng dậy.

Ngôn Nhan trông cũng mông lung như một trò đùa.

Nghiêm Thư Lâm lập tức trốn sau Liễu Phi Phi, lòng thầm mặc niệm – Thời Vũ đừng nhìn thấy mình đừng nhìn thấy mình đừng nhìn thấy mình, mình là trai thẳng trai thẳng trai thẳng, là trai thẳng đã có bạn gái…

Mắt Tô Viễn Trạch chưa từng trợn trừng như thế, như không khép lại được nữa, một lúc lâu sau, cậu ta mới từ trạng thái cứng đờ chuyển sang mềm đi, chớp mắt. “Cái đó, tôi cảm thấy Ngôn Nhan nói đúng đấy, cậu ta thích con gái có tâm hồn đẹp, chắc chắn thích con gái, nhất định là thích con gái…”

“Ông đang nói tôi không có tâm hồn đẹp hả?”

Tô Viễn Trạch suýt thì bị nước bọt của mình làm cho sặc. “Không, ý tôi nói là bà có thể trở nên tuyệt vời hơn. Tôi hoàn toàn tin tưởng nếu Lâm Phong Dự đó thích học như thế, thì chắc chắn cũng thích con gái học giỏi, nếu thành tích của bà mà tốt thì tóm được Lâm Phong Dự là cái chắc.”

Thời Vũ nhìn Tô Viễn Trạch với vẻ khinh thường, lại nhìn Ngôn Nhan. “Nếu tôi mà trở thành thánh học thì còn tìm mấy ông bà làm gì, trở thành bạn gái của Lâm Phong Dự mỗi giây mỗi phút rồi.”

Liễu Phi Phi: Có tự tin đấy nhỉ.

Ngôn Nhan: Dù thế thì Lâm Phong Dự cũng không thể thích bà đâu.

Thời Vũ phất tay. “Mấy ông bà chẳng có tác dụng gì, một chút xíu tác dụng cũng chẳng có… Thế mà là chị em bạn dì của tôi, rõ mất mặt. Thôi vậy, không ghét bỏ mấy ông bà nữa, chị em của mình, có khóc thì cũng phải chấp nhận. Nào nào nào, nói xem, rốt cuộc tôi phải theo đuổi Lâm Phong Dự thế nào.”

Liễu Phi Phi giơ tay. “Có thể tìm người trung gian, giới thiệu và với bạn trẻ Lâm Phong Dự, chẳng hạn như hồi đầu bà giới thiệu tôi với Nghiêm Thư Lâm yêu nhau ấy.”

Mắt Thời Vũ sáng lên, sau đó lại tối đi. “Chuyện này thì Lâm Phong Dự phải có suy nghĩ muốn yêu đương mới được, với lại, ai làm người trung gian, cô Phương à?”

Ngôn Nhan: “Đừng chứ… Tôi sợ bà bị cô Phương đánh chết mất, thật sự đừng thì hơn.”

Thời Vũ bĩu môi. “Theo đuổi một người, sao lại khó vậy chứ.”

Tô Viễn Trạch: “Không khó, tôi ở đây, bà không cần theo đuổi cũng được…”

“Cho nên, ông nhìn ông xem, chỉ có thể làm lốp dự phòng thôi.” Thời Vũ ném ánh mắt còn ghét bỏ hơn qua.

Tô Viễn Trạch ngẫm nghĩ, hình như là đạo lý này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK