• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù học lớp Mười bốn, Thời Vũ cũng không hiểu, tại sao nhiều người rõ ràng có thành tích rất tốt vẫn chạy đi học lại, ngay đến tận mấy người có thể đỗ Đại học Trường Minh mà vẫn đi học lại.

Thời Vũ không thừa nhận cô đang ghen tị.

Điểm số mà người ta chê, lại là điểm số mà cô theo đuổi hai lần học lại, so sánh với nhau thật sự hơi đả kích người ta.

Thời Vũ cẩn thận làm công tác tư tưởng cho bạn cùng bàn. “Cậu không nên đi học lại, đó là hành vi lãng phí thời gian lãng phí tiền bạc, cậu thi được điểm cao như thế mà còn chạy đi học lại, thật sự hơi quá đáng, đả kích lòng tự tin của những người như tôi.”

Đối phương nhìn sang Thời Vũ, khuôn mặt mông lung.

“Mục tiêu của tôi là Đại học B, không phải Đại học B thì tôi không học.”

“Sao cậu có thể chê trường đại học tốt nhất thành phố mình là Đại học Trường Minh chứ? Cậu không biết thủ khoa đại học trường mình năm ngoái thi vào đại học nào hả?”

“Không biết, tôi học Trung học Số Mười chín…”

Thời Vũ thở dài một hơi. “Đại học Trường Minh đó, cậu xem ngay cả thủ khoa đại học còn lựa chọn Đại học Trường Minh, cậu cũng mau đi học đi, không thiệt đâu, không bị lừa đâu…”

Dù thế nào thì đối phương vẫn kiên định điền nguyện vọng như thế, chỉ nỗ lực vì Đại học B, công tác của Thời Vũ không những không làm tốt mà sang ngày hôm sau người ta còn lập tức đổi chỗ ngồi, hoàn toàn cách xa cô.

Thời Vũ bày tỏ mình rất buồn.

……

Thời Vũ buồn, sau khi chính thức vào học và phát hiện mình thi không có tiến bộ, cô đến Đại học Trường Minh tìm Lâm Phong Dự, bảo anh phân tích cho mình.

Sau đó…

Cô đã trông thấy gì?

Cô trông thấy, vậy mà Lâm Phong Dự trò chuyện vui vẻ với một người đẹp.

Thực sự quá đáng quá thể rồi.

Thời Vũ lập tức xông qua, kết quả không kịp phanh lại lúc ngoặt qua phòng học, thoáng cái đụng vào bàn, eo của cô…

“Á… đau chết mất.” Thời Vũ hét lên, thu hút sự chú ý của không ít bạn còn chưa rời khỏi phòng sau khi tan học.

“Hu hu hu… Đau quá.” Đau quá đi mất, cô đau đến mức không đứng nổi, eo đau, trái tim cũng đau, bực hết cả người.

Thời Vũ khóc hu hu.

Lâm Phong Dự vốn đang thảo luận bài với bạn, nghe thấy tiếng khóc này thì mới cảm thấy rất quen tai, sau đó chậm chạp quay đầu nhìn.

Anh và Thời Vũ đang vừa phẫn nộ vừa đau buồn bốn mắt nhìn nhau, cảnh tượng bỗng chốc vô cùng lúng túng.

Lâm Phong Dự khẽ ho một tiếng, đứng dậy khỏi chỗ, đi về phía Thời Vũ, đứng trước mặt cô. “Lại thi kém à?”

Không, là thi kém cộng thêm eo đau cộng thêm nhìn thấy anh ở cạnh cô gái khác cùng đâm cho ba nhát.

“Lâm Phong Dự, cậu có xứng với tôi không?” Thời Vũ vừa lau nước mắt vừa nói. “Cậu nói xem cậu quá đáng đến mức nào, tôi thì ngoan ngoãn, vất vả học hành ở trường, là để học chung một trường với cậu. Còn cậu lại ở đây tán gái, có phải cậu lừa tôi đi học lại, sau đó tìm cơ hội để hái hoa ngắt cỏ không… Hu hu hu, vậy mà cậu đối xử với tôi như thế, tôi không sống nữa.”

Thời Vũ càng nghĩ càng buồn.

Cô sống trong địa ngục cấp Ba, còn anh lại hưởng thụ cuộc sống.

“Tưởng tượng đủ chưa?”

“Hu hu hu, cậu không thể đối xử với tôi như thế. Hu hu hu… sao cậu có thể giấu tôi đi thích người khác?”

Thời Vũ cảm thấy mình chính là nữ chính đáng thương trên báo, vất vả nuôi ra một người đàn ông ưu tú, song lại để người khác được hời, thiệt muốn chết.

Còn những bạn học của Lâm Phong Dự, tất cả đều xem trò.

Có ai không biết Lâm Phong Dự lạnh nhạt với người khác đâu? Bình thường muốn có chút xíu quan hệ với anh cũng chỉ là thảo luận và hỏi bài, còn về những chuyện khác, đừng mong có bất cứ dây dưa gì với anh.

Còn những lời Thời Vũ nói, đương nhiên không ai tin. Nếu Lâm Phong Dự muốn tán gái, cho xin đi, vậy thì không biết bao nhiêu người sẽ xếp hàng để anh tán rồi. Đừng cảm thấy khoa trương, bởi vì thật sự chẳng hề nói quá chút nào.

Lâm Phong Dự đá nhẹ chân cô. “Đứng dậy.”

“Không dậy, tôi cứ không dậy… Tôi phải để bạn học của cậu biết bộ mặt thật của cậu, để họ biết cậu đáng ghét thế nào.”

Lâm Phong Dự kéo luôn Thời Vũ dậy.

“Á… cậu làm gì đấy?”

“Chạy ra vào giờ này, đã ăn cơm chưa?”

Thời Vũ ngẫm nghĩ, sờ bụng mình. “Chưa… bảo sao tâm trạng tôi tệ như thế, nhất định là vì đói rồi.”

Sau đó, Thời Vũ ngoan ngoãn theo Lâm Phong Dự đi ăn cơm. Lý do Thời Vũ ngoan như thế là vì Lâm Phong Dự đã lựa chọn mình, cho nên cô quyết định tha thứ cho anh.

Ừm, cô là người khoan dung vậy đấy.

Chỉ là những bạn học của Lâm Phong Dự lập tức choáng váng, đó còn là Lâm Phong Dự ư, họ thật sự không nhìn nhầm chứ?

Cho nên một đám người dứt khoát theo hai người họ đến nhà ăn.

Bây giờ họ cũng nhận ra rồi, Lâm Phong Dự rõ ràng quen biết đối phương, hơn nữa quan hệ không bình thường.

Lâm Phong Dự đi gọi cơm, gọi theo yêu cầu của Thời Vũ một cách nghiêm ngặt, cô muốn nhân cơ hội này giày vò Lâm Phong Dự một phen, sau đó tiện thể làm chuyện khác.

“Mấy bạn đều là bạn học của Lâm Phong Dự à?”

“Đúng.” Mọi người gật đầu.

“Vậy mọi người giúp mình một chuyện được không?”

“Chuyện gì?”

“Giúp mình trông chừng Lâm Phong Dự, một khi có giống cái xinh đẹp nào xuất hiện trước mặt cậu ấy thì thông báo cho mình biết, mình sẽ tới đuổi họ đi. Các bạn nói xem, nhân tài như Lâm Phong Dự, đương nhiên phải dành thời gian cho việc học chứ yêu đương gì cho lãng phí thời gian, cậu ấy nên cống hiến bản thân, làm nghiên cứu vì sự tiến bộ của nhân loại…”

“Cái đó… bọn mình học chuyên ngành tài chính.”

“Thế thì càng cần phải nghiên cứu. Tài chính, chuyên ngành liên quan đến tiền, chuyên ngành nên được nghiên cứu nhất, ai trong số các bạn có thể rời khỏi tiền.”

“Nhưng Lâm Phong Dự không cần bị trông chừng chứ? Cậu ấy rất tự giác, hôm nay cậu hiểu lầm rồi…”

“Không, mình làm việc luôn cẩn thận, bắt buộc phải thuê thám tử.”

Đối phương cạn lời.

Lúc này, một cô bạn lên tiếng: “Cậu đang theo đuổi Lâm Phong Dự à? Cậu theo đuổi thế nào vậy, hình như cậu ấy đối xử với cậu rất đặc biệt?”

“Đơn giản lắm, cứ mặt dày quấn chặt, Lâm Phong Dự dễ theo đuổi lắm, nếu không phải vì mình vạ miệng thì theo đuổi được từ lâu rồi.” Thời Vũ hừ hai tiếng, không phổ cập sao mình lại vạ miệng.

Một bạn nữ khác cũng hỏi cô: “Không phải cậu nói Lâm Phong Dự không nên yêu đương lãng phí thời gian sao, vậy tại sao cậu còn…”

“Điều mình ám chỉ là người bình thường, còn mình là người bình thường chắc?”

Mọi người cạn lời tập thể.

……

Sau đó Lâm Phong Dự quay lại, cuộc họp kết thúc.

Thời Vũ ăn cơm của Lâm Phong Dự, tiêu tiền của Lâm Phong Dự, sau đó cảnh cáo anh, cô đã cài thám tử trong lớp anh rồi, anh đừng hòng đá cô để đến với người khác.

Đợi sau khi Thời Vũ rời đi, mới có người hỏi Lâm Phong Dự: “Hai bọn cậu có quan hệ gì thế, vậy mà cô ấy nói cậu rất dễ theo đuổi, cứ mặt dày quấn chặt là được…”

“Bạn gái tương lai.” Lâm Phong Dự cười giải thích. “Mặt dày quấn chặt? Đối với cô ấy thì rất dễ dàng.”

Đối với cô là vậy, đối với người khác, thì chưa chắc…

————————-

Thời Vũ về trường, tuy tâm tư đặt vào việc học, nhưng vẫn cảm thấy không ổn, cô không nên dễ dàng tin Lâm Phong Dự sẽ không phản bội mình.

Cho nên cô nghĩ ra một ý hay.

Vừa đến cuối tuần, cô đã ôm sách và bài thi của mình đến Đại học Trường Minh, mặc kệ tất cả mà chiếm đoạt thời gian cuối tuần của Lâm Phong Dự, đòi anh bắt buộc phải giảng bài cho mình.

Lý do rất đơn giản, cô đã học lớp Mười bốn rồi, đều là vì anh, dựa vào đâu mà anh không đánh đổi một chút nào? Bảo anh giảng bài, là cho anh thể diện.

Thời Vũ vỗ vai Lâm Phong Dự. “Thời gian chứng minh cậu không phải tên khốn nạn đến rồi, có vui vì tôi còn có thể cho cậu một cơ hội không.”

Không hề.

Lâm Phong Dự cảm thấy có lẽ lòng mình đã như tro nguội rồi, nguội đến mức không thể nguội hơn được nữa.

Một năm trước, Lâm Phong Dự quả thực không mấy lo lắng đến chuyện học hành của Thời Vũ. Nền tảng của cô không quá kém, nếu nỗ lực thì hẳn tiến bộ rất lớn mới phải. Nhưng bản thân Thời Vũ cũng nói rồi, cô khá nỗ lực và nghiêm túc.

Đến hôm nay, Lâm Phong Dự phát hiện, mình đã có nhận thức mới về nỗ lực và nghiêm túc.

“Ngay cả bài này mà cậu cũng không biết?” Lâm Phong Dự nhíu mày.

Rốt cuộc sao cô không biết ngại mà chạy ra ngoài chơi khi được nghỉ vậy?

“Không biết cho lắm.” Thời Vũ thành thực thừa nhận.

Lâm Phong Dự hít ngược một hơi. “Cậu vẫn luôn không biết à? Vậy cậu đi học lại thì làm gì?”

“Không phải thầy cô nói bây giờ thi đại học thiên về những bài cơ bản sao? Tôi làm những bài cơ bản đó, cố gắng luyện phần cơ bản, có vài bài luyện tới mức buồn nôn có được không…”

Lâm Phong Dự câm lặng một thoáng. “Rốt cuộc cậu phân biệt bài cơ bản thế nào?”

“Bài cơ bản là bài dễ, bài tôi biết, hoặc là nửa hiểu nửa không. Bài khó là những bài tôi không biết.”

Những bài cậu không biết đều là bài khó…

Bài cậu biết đều là bài cơ bản.

Sau đó chỉ luyện những bài mà mình biết…

Khóe miệng Lâm Phong Dự giần giật, anh rất thắc mắc vậy mà mình không bị cô làm cho sụp đổ. “Nhiều bài cậu không biết như thế, cậu không hoảng hốt à?”

“Không. Những bài tôi không biết, tôi đều tự nói với mình, không thi vào đâu.”

“Thế có thi vào không?”

“…”

“Có không?”

“Có.”

……

Lâm Phong Dự đã hoàn toàn đánh giá được trình độ của Thời Vũ hiện giờ rồi, kể ra thì phương diện cơ bản cô vẫn rất chắc, có lẽ thật sự rất cố lắng ôn luyện, chuyện này thì phải khen, cô không nói dối.

Còn những bài trắc nghiệm của cô thực sự đạt tỉ lệ đúng cao đến 80%. Thứ này hơi huyền ảo, bản thân cô không giải thích rõ được, Lâm Phong Dự cũng không có cách nào giải thích.

Vì thế Lâm Phong Dự từ bỏ dự định dạy thêm tiếng Anh cho cô.

Bây giờ vấn đề lớn nhất của cô nghiêng về một vài bài khó, thật sự là không biết, Lâm Phong Dự chỉ có thể giảng cho cô những bài đó hết lần này đến lần khác.

Một lần không biết thì giảng hai lần, hai lần không biết thì ba lần…

Cho nên cuối tuần của Thời Vũ dùng để luyện bài, luyện bài nữa, luyện bài mãi.

……

Bây giờ Thời Vũ đi một đường qua hai điểm: Trung học Trường Duệ và Đại học Trường Minh.

Bình thường thì học ở trường, cuối tuần thì học ở chỗ Lâm Phong Dự.

Thời Vũ cảm thấy mình khá thông minh, cứ thế, không chỉ có thể làm mình tiến bộ hơn mà còn có thể trông chừng Lâm Phong Dự triệt để, không để anh bị những cô nàng khác mê hoặc.

Cô chính là thiên tài, nhất cử lưỡng tiện, rất ít khi làm chuyện chỉ đạt được một lợi ích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK