• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao ngài lại ở đây?"

Tôn Ngọc Nhi thật không dám tin nhìn Nam Cung Hàn, hắn tự nhiên lại xuất hiện ở đây không phải là tìm nàng đó chứ!

"Ta đi tìm nàng khắp nơi..."

Nam Cung Hàn cúi người xuống, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới. Tầm mắt hắn dừng lại trên y phục dính bùn của nàng, lông mày chợt nhíu lại:

"Y phục của nàng sao lại bẩn như vậy?"

Không chỉ y phục mà còn tóc tai, khuôn mặt của nàng cũng bẩn không kém, rốt cuộc nàng đã làm gì mà khiến bộ dạng trở nên như thế này!

Tôn Ngọc Nhi ôm chặt lấy bọc đồ ăn lùi lại về phía sau, cảnh giác nhìn Nam Cung Hàn. 

"Không có..."

Không hiểu tại sao đối với người này nàng luôn cảm thấy có cảm giác rất khó chịu... chính là không muốn ở quá gần với hắn. 

Thấy được sự xa cách trong mắt nàng, Biểu tình trên mặt Nam Cung Hàn hiện rõ vài nét ưu thương nhàn nhạt. 

"Nàng lại đây."

Nhìn Nam Cung Hàn ngoắc tay kêu nàng, Tôn Ngọc Nhi lại càng hốt hoảng lùi lại xa hơn. 

Nàng mới không muốn đến gần hắn. 

Không để nàng tiếp tục lùi lại càng xa, Nam Cung Hàn đã nhanh tay, đứng dậy đi tới bắt lấy thân hình nhỏ bé của nàng ôm vào trong lòng. 

"Để xem nàng còn trốn được hay không?"

Đến khi Tôn Ngọc Nhi bừng tỉnh ngộ ra thì nàng đã rơi vào trong lòng ấm áp của đối phương. 

Âm điệu trầm thấp vang bên tai, nàng mím chặt môi, ấm ức không vui, nói:

"Ngài mau thả ta ra."

"Không thả!"

Hắn cực kì ngang ngược trả lời, cũng không quan tâm nàng có chịu hay không, hắn siết chặt vòng tay khi ôm nàng lại. Hùng hồ tuyên bố. 

"Ta sẽ không bao giờ buông nàng ra nữa! Nàng cũng không được rời xa ta!"

"..."

Tôn Ngọc Nhi gần như là có thể cảm nhận được ánh mắt mọi người xung quanh đang tập trung về phía bọn họ. Hơn nữa là còn chăm chú mà lắng nghe nữa a!

Nàng dù muốn trốn cũng rất khó. Bởi vì đang có kẻ ngang ngược không chịu buông tha nàng. 

Đưa mắt nhìn Nam Cung Hàn vẫn đang còn đang vui vẻ híp mắt lại cười nhìn nàng, Tôn Ngọc Nhi chỉ lặng lẽ quay mặt đi hướng khác, một lời cũng không thốt ra.

Nam Cung Hàn nhẹ lau đi vết bẩn trên mặt nàng, Tôn Ngọc Nhi không được tự nhiên muốn né đi, nhưng bàn tay rộng của hắn như có thể bao trọn lấy gương mặt nhỏ của nàng, sức lực của hắn dù không lớn nhưng cũng đủ khiến nàng không thể tránh đi được hành động của hắn. 

Động tác lau mặt nàng rất nhẹ, nhẹ tới mức như là đang sờ thứ gì đó rất trân quý mà không dám dùng sức quá mạnh. Nam Cung Hàn vừa tập trung lau đi từng vết dơ trên má nàng, ngón tay thô rát của hắn duy chuyển tới đâu thì nơi đó đều lạnh, làm Tôn Ngọc Nhi run cả người. 

Nam Cung Hàn trong lúc lơ đãng nhìn cái bọc nàng đang ôm trong ngực, bèn nhướn mày, hỏi:

"Đó là gì?"

Đẩy bàn tay đang sờ tới sờ lui trên mặt nàng ra, Tôn Ngọc Nhi nhanh siết chặt bọc đồ ăn ôm trong ngực, như sợ thức ăn của nàng sẽ bị người ta cướp mất mà muốn bảo vệ. 

"Đây là thức ăn..."

Lời nàng nói ra rất nhỏ, Nam Cung Hàn cũng phải mất một lúc mới nghe rõ. 

"Thức ăn?" Hàng lông mày nhíu lại, hắn đột ngột quay mặt đi nhìn mọi người xung quanh, trên tay họ đều cầm cái bọc y chang của Tôn Ngọc Nhi. Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của họ thì giống như là dân thường đang chịu khổ?

"Thức ăn này từ đâu nàng có?" 

Tôn Ngọc Nhi bất ngờ bị hỏi, mắt cứ đảo qua đảo lại, thái độ rõ ràng là không muốn trả lời, nhưng Nam Cung Hàn cứ dùng đôi mắt vừa lạnh vừa nghiêm túc ấy nhìn chằm vào nàng, nàng gần như là không chịu được, đành lên tiếng:

"Là do Bằng Phủ mở kho phát lương thực cho dân nghèo. Ta tới để..."

Câu cuối cùng nàng không cách nào nói ra, chỉ biết im lặng ôm chặt bọc thức ăn. Không biết có phải là nàng nhìn lầm hay không, nhưng nàng thấy vẻ lạnh lẽo đang hiện lên trên mặt của Nam Cung Hàn. Hay là hắn không vui? Nhưng tại sao hắn lại không vui chứ? Chuyện của nàng liên quan gì tới hắn!

Nàng thật rất muốn hỏi hắn, nhưng khi cứ đối diện trực tiếp với Nam Cung Hàn, nàng lại không thể nói ra những gì mình nghĩ trong lòng. 

Bất ngờ giật lấy bọc đồ ăn từ trong tay của Tôn Ngọc Nhi, Nam Cung Hàn thản nhiên mở ra nhìn thứ bên trong. Khi nhìn xong một lần nữa sắc mặt hắn lại lạnh lẽo thêm vài phần. 

"Sao ngài lại lấy thức ăn của ta chứ? Mau trả lại đây!"

Thấy bọc đồ ăn của mình phải vất vả lắm mới có được lại bị lấy mất, Tôn Ngọc Nhi bắt đầu phản ứng giãy giụa. 

"Thức ăn này khó khăn lắm ta mới có được đấy!" Nàng đã phải đứng chờ rất lâu mới có thể nhận được a!

"Bọn họ phát cái này cho nàng ăn sao?"

Bên trong chỉ có hai cái bánh bao, mấy trái táo nhỏ, ngoài ra cũng chỉ có một ít cơm trắng cuộn trong cái chén. Đây mà thức ăn sao?

Thịt với cá đều không có, ngay cả miếng rau cũng không, vậy mà lại đòi phát lương thực cứu trợ ư!

Một chút bổ dưỡng cũng không hề có! Ngọc Nhi của hắn làm sao mà ăn?

"Những thứ này không hề có dinh dưỡng cho nàng, không nên ăn."

Sau khi nói xong, hắn cầm lấy bọc đồ ăn dùng sức một cái ném đi thật xa. 

"..."

Bọc đồ ăn theo sức ném của hắn đã bay theo một đường vòng cong đẹp mắt rồi biến mất trên bầu trời trong xanh... cũng không biết nó sẽ bay về đâu. 

Tôn Ngọc Nhi ngơ ngác nhìn lên trời, miệng há to, mắt trợn tròn, mãi một lúc nàng mới giật mình tỉnh ra. 

Thức ăn của nàng... biến mất tiêu rồi...

Những người ở đây đều cùng một biểu tình là há hốc mồn nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Ít lâu sau gần cửa Bằng phủ vang lên tiếng kêu gào hét đầy thê thảm. 

"Thức ăn của ta!"

...

"Ngài mau trả lại thức ăn cho ta! Thức ăn của ta a!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK