Đang vui vẻ nói chuyện với con gái, lại nghe thấy cái tên Tôn Sử Bình, sắc mặt liền không vui nhăn lại: "Đang yên lành nhắc đến vị nhị thúc kia của con làm gì?"
Cầm khăn tay nhẹ che miệng lại, Tôn Bảo Cầm khẽ nhếch môi cười: "Không có gì, không thấy bá ấy nên con mới hỏi vậy thôi."
Tôn Tử Lang xưa nay không thích vị đệ đệ kia của hắn, mỗi lần nhắc đến cũng làm ra vẻ khó chịu.
Cái bản tính kiêu ngạo này của hai cha con đúng là di truyền.
"Là Bảo Cầm vô ý, phụ thân đừng giận." Dù là nói thế, nhưng trong mắt Tôn Bảo Cầm cũng không có bao nhiêu cảm xúc khi nhắc đến Tôn Sử Bình.
Tôn Ngọc Nhi vừa quan sát hai người kia, cũng tranh thủ nhìn thử xung quanh. Khi Tôn Tử Lang tới đây không có mang theo thị vệ hay nô bộc để hầu cận.
Nhắc đến mới nhớ... hình như khi nàng gặp Tôn Sử Bình, thì lúc ấy ông ta cũng không dắt theo thị vệ nào đi bên cạnh khác.
Nàng cúi thấp đầu, trong đầu bắt đầu nghĩ những tình huống nghi hoặc đã bỏ quên.
Không chỉ có mình Tôn Sử Bình, mà tất cả những người khác đều một mình tới đại sảnh. Hay là họ đã cho thị vệ hoặc tỳ nữ nào đó lui ra? Nhưng nàng nhớ khi cùng Nam Cung Hàn ra khỏi đại sảnh, thì không thấy bất cứ ai cả... nên khả năng này hoàn toàn bị loại trừ. Làm gì có thị vệ nào mà bỏ chủ nhân của mình mà đi canh giữ chỗ khác chứ? Hơn nữa cũng không có người nào lại tùy tiện đem người bảo vệ mình đuổi ra xa, an toàn của chính mình chẳng lẽ không quan tâm?
Nơi này có quá nhiều người, đa số đều là những quan thần trong triều, tính thêm vài vị Vương gia cũng đủ làm người khác kinh sợ rồi. Mà tới những nơi như thế tuyệt đối không thế không có người bảo vệ!
Cho tới khi nàng suy xét thật kĩ vấn đề, bên tai vừa nghe thấy lời Tôn Bảo Cầm. "Vòng thi trình luật đã qua lâu rồi, chúng ta đã có thể về được chưa thưa phụ thân?"
"Không vội, cứ ở đây thêm một chút nữa đi."
"Nhưng con cảm thấy rất mệt, muốn nhanh chóng trở về phủ để nghỉ ngơi." Vuốt nhẹ bên trán, vẻ mặt Tôn Bảo Cầm trông có vẻ mệt mỏi. Tôn Tử Lang nhíu mày trầm mặc một lúc, tựa như đang đưa ra một quyết định khó khăn. Đây cũng quá kì lạ rồi... Tôn Ngọc Nhi híp mắt lại, âm thầm nghĩ:
Với trình độ yêu thương con gái của Tôn Tử Lang, sao có thể để Tôn Bảo Cầm mệt mỏi ở bên ngoài được chứ. Dù sao vòng thi trình luật gì đó cũng thi rồi mà! Thế ông ta còn lo ngại cái gì?
"Phụ thân!" Nhìn phản ứng chần chừ của Tôn Tử Lang so với thường ngày thì hoàn toàn khác. Tôn Bảo Cầm thấy hơi lạ, bèn nói thêm: "Không lẽ con không thể về trước được sao? Con thật sự thấy trong người không được khỏe."
"Không phải là không được, chỉ là." Tôn Tử Lang trông có vẻ còn muốn nói gì thêm, nhưng lúc nhìn thần thái mệt mỏi của con gái, vẫn là không đành lòng. "Thế này đi, con tạm thời nghỉ ngơi ở tòa viện trong trang mà ta đã thuê. Đợi chừng nào ta giải quyết một số việc xong thì sẽ cùng con về phủ."
Đến cuối cùng ông ta vẫn không để Tôn Bảo Cầm về phủ, dù trong lòng nhất thời thất vọng, Tôn Ngọc Nhi vẫn cố gắng không để lộ ra quá nhiều cảm xúc. Nàng giương mắt lên, vẻ mặt Tôn Bảo Cầm vẫn mỉm cười nói chuyện như thường, cũng không biết tỷ ấy đang nghĩ gì.
Tôn Tử Lang nói được vài câu với Tôn Bảo Cầm, thì đột ngột nhìn lên sắc trời, bộ dáng không nói lời nào chỉ im lặng. Tôn Bảo Cầm thấy thế vội hành lễ: "Bảo Cầm cũng không làm phiền phụ thân nữa, con xin phép trở về phòng."
"Được. Chút nữa ta sẽ tới thăm con."
Hai cha con bọn họ mỗi lần nói chuyện cũng đều lựa những lời khách sáo để nói, mỗi câu nói ra đều cẩn thận như đang chơi một bàn cờ. Chỉ cần sơ ý thốt ra một chữ không đúng, không chỉ thua trong ván cờ, mà còn thua rất nhiều thứ.
Đây chính là tình cha con ở cổ đại sao? Tôn Ngọc Nhi không thích coi cảnh cha con kính nhau như khách, vừa giả tạo khiến người khác xem thường, còn thực tế tới mức như muốn nói rằng, người một nhà xem nhau cũng như người lạ mà thôi.
Tôn Bảo Cầm xoay người lại, lơ đễnh liếc sang Tôn Ngọc Nhi bên cạnh đang cúi thấp người, nàng không nói lời nào bước đi. Tôn Ngọc Nhi hiện giờ đóng giả làm nô tỳ, chủ tử đã đi, phận nô tỳ dĩ nhiên cũng phải nối gót theo sau.
Từ lúc đứng nhìn Tôn Tử Lang, ông ta chưa từng liếc mắt để ý tới nàng, có thể ông ta không có hứng thú hỏi việc của một nha hoàn sao lại che mặt. Cũng có thể là do ông ta nghĩ không nhất thiết phải hỏi, bởi vì ông ta tin tưởng Tôn Bảo Cầm, tin chắc rằng con gái ông ấy sẽ không làm điều gì sai sau lưng.
Chỉ có điều ông ta không ngờ rằng... Đây là lần đầu tiên Tôn Ngọc Nhi thấy bản thân nàng là một thứ phiền toái, hại Tôn Bảo Cầm phải trái ý giấu giếm phụ thân của mình, giờ còn phải mạo hiểm đưa nàng ra khỏi đây... Một vài suy nghĩ cứ hiện trong đầu nàng, nhưng những cảm giác bất lực ấy khiến nàng thanh tĩnh lại không ít. Cảm thấy có lỗi thì thế nào? Với tình hình hiện tại thì có thể làm được gì chứ. Nàng không thể xông ra nói mình là Tôn Ngọc Nhi được, không những hại chính mình, mà còn hại Tôn Bảo Cầm. Nàng không ngu ngốc hồ đồ đến mức đó, tự rước lấy phiền toái cho bản thân. Còn về phân ơn nghĩa của Tôn Bảo Cầm, nếu có cơ hội nàng nhất định sẽ đền đáp.
Đi được vài đoạn, khi xung quanh không còn ai nữa, Tôn Bảo Cầm mới quay sang nói: "Tính kĩ như thế mà vẫn không thành công. Ta không ngờ phụ thân lại nhất quyết muốn ở lại Tiêu gia trang, cũng không biết ông ấy muốn ở lại đến chừng nào."
"Chắc là đại bá có chuyện cần giải quyết, nếu như giờ kiên quyết rời đi, sẽ làm người khác nghi ngờ." Đây dù sai cũng chỉ là mấy lời an ủi, so về lo lắng bây giờ thì nàng không kém Tôn Bảo Cầm.
"Phụ thân đòi ở lại, chỉ sợ trong trang có tiết mục gì đó đặc sắc, mới khiến ông ấy không muốn về." Nhìn nụ cười khó hiểu trên môi Tôn Bảo Cầm, Tôn Ngọc Nhi dù khó hiểu nhưng cũng không hỏi.
"Bây giờ chúng ta về phòng trước, đợi khi ra khỏi đây thì muội được an toàn." Lời trấn an của Tôn Bảo Cầm bây giờ là liều thuốc an thần tốt nhất cho nàng. Ngoài ra nàng cũng chẳng biết làm gì bây giờ cả.
Lúc cả hai về lại hậu viện, trong lòng Tôn Ngọc Nhi không khỏi rầu rĩ, vốn khi nãy còn mang theo tâm trạng hưng phấn đi ra, mà giờ lại ủ rũ trở về. Đúng là không phải thứ gì cũng có thể tính toán theo ý mình được.
"Tiểu thư! Tiểu thư!"
Âm thanh kêu la vang lên, Tôn Ngọc Nhi và Tôn Bảo Cầm chỉ vừa đặt chân vào trong sân thì đã nghe thấy tiếng động lớn. Từ trong phòng lao ra một bóng người, nhanh nhẹn chạy về phía này. Tôn Ngọc Nhi nhất thời không ngăn cản kịp, khi nhìn rõ bóng dáng ấy thì ra là A Tranh.
Tôn Bảo Cầm bất ngờ bị níu chân, ngay cả phản ứng cũng quên mất, đến khi nhìn gương mặt khóc bù loa của A Tranh, sắc mặt liền khó coi. "Ngươi khóc cái gì! Im ngay cho ta!"
"Tiểu thư..." A Tranh vội lảo đảo đứng dậy, hoảng hốt nói năng lộn xộn: "Ở đây có quỷ, có quý đó tiểu thư!"
Tôn Bảo Cầm khó hiểu nhíu mày, ngay cả Tôn Ngọc Nhi cũng đầy nghi vấn nhìn A Tranh.
Tức giận quát: "Nói năng hàm hồ! Giữa ban ngày ban mặt làm gì có ma quỷ. Ngươi đang nói lung tung gì thế!" Tôn Bảo Cầm nghe mấy lời không đầu không đuôi của A Tranh, tâm trạng vốn đang khó chịu giờ lại bộc phát ra. "
Sắc mặt A Tranh trở nên tái nhợt: "Nô tỳ không có nói lung tung, ở đây thật có quỷ! Khi nãy trong phòng, nô tỳ thiếu chút nữa là đã bị quỷ giết mất!"
"Người nói cái gì?" Tôn Bảo Cầm ngờ vực nhìn A Tranh, nhìn vẻ mặt này của nàng ta không giống như là nói dối. "Ngươi mau kể rõ mọi chuyện lại cho ta."
Tôn Ngọc Nhi đứng một bên, lắng nghe hết từ đầu. Sự sợ hãi của A Tranh không giống như là giả, chỉ là thật sự có quỷ sao? Lúc hai người kia không chú ý tới, nàng di chuyển bước chân, đứng gần trước cửa, mắt khẽ đảo có chút tò mò nhìn vào bên trong.
A Tranh nói là gặp quỷ trong phòng, nàng ngước cao đầu lên. Bên trong không có người nào, mọi thứ vẫn rất bình thường.
Nàng buồn bực xoay người lại, bước về chỗ cũ đứng chung với Tôn Bảo Cầm. A Tranh này không phải là bị mộng du nên sinh ra ảo giác chứ!
"Những gì nô tỳ nói đều là sự thật! Tiểu thư, người phải tin nô tỳ!" Thái độ van tin thành khẩn của A Tranh nhìn rất thật lòng, Tôn Bảo Cầm lúc này đã tin hơn phân nửa, nghĩ lại A Tranh cũng chẳng có lý do gì mà bịa chuyện gạt nàng, việc này chẳng có lợi ích gì với nàng ta cả.
"Cứ coi như là ngươi nói thật, nhưng trên đời này làm gì có quỷ ma, theo ta thấy chắc là một ai đó xông vô phòng muốn gây bất lợi cho ngươi. Vì quá kinh hoàng, nên ngươi mới nghĩ là có quỷ xuất hiện."
Phán đoán này của Tôn Bảo Cầm nếu suy xét kĩ thì sẽ thấy hòan toàn hợp lý, Tôn Ngọc Nhi cũng rất tán thành: "Biêu tỷ nói đúng, chắc ngươi đã tưởng tượng quá nhiều rồi."
"Nhưng, nhưng mà, rõ ràng... nô tỳ thấy..." Lời Tôn Bảo Cầm nghe rất có lý, thế nhưng A Tranh vẫn khó tin, chính mắt nàng nhìn thấy con quỷ kia kia mà! Chỉ là su đó nàng ngất đi, nên không biết con quỷ kia đã đi đâu, nhưng cảm giác đau đớn ở trên cổ vẫn còn nguyên, điều này chính minh nàng không phải là nàng nằm mơ mà sinh ra ảo giác.
"Chuyện này chút nữa sẽ bàn sao, dám có người lén xông vào chỗ ta nghỉ ngơi, gan của kẻ đó cũng quá lớn! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua." Tôn Bảo Cầm xưa nay ghét nhất là những kẻ mạo phạm nơi của nàng, dù là một nha hoàn bên cạnh cũng không được phép cho những kẻ kia đụng vào.
A Tranh mấp mé môi, ánh mắt cảm kích nhìn về phía Tôn Bảo Cầm: "Đa tạ tiểu thư đã làm chủ cho nô tỳ!" Gương mặt thanh tú A Tranh còn vướng chút nước mắt vừa rồi, xinh đẹp yếu ớt, đúng là đả động đến lòng thương xót của người khác.
"Đúng rồi, thế A Tranh tỷ có nhớ hình dáng của kẻ đó không?" A Tranh gật đầu, hướng về phía Tôn Ngọc Nhi trả lời: "Nô tỳ không nhìn rõ, chỉ thoáng thấy được kẻ đó là một gả nam nhân, khi ấy ở trong phòng hơi tối nên nô tỳ cũng không nhìn thấy được mặt hắn ta, nhưng trông hắn không giống người bình thường, nhất là vẻ u ám của hắn, rất là đáng sợ!"
"Không nhìn rõ mặt mũi ư?" Tôn Ngọc Nhi tháo khăn che mặt xuống, vẫn còn một số việc không đúng lắm. "Tỷ nói hắn ta muốn giết tỷ, vậy sao hắn lại tha tỷ rồi bỏ đi? Nô tài ở Tiêu gia trang cũng không phải chỉ là trưng bày cho đẹp mắt! Hắn cả gan chạy tới đây, lại nửa chừng bỏ đi. Đây cũng quá kì lạ rồi."
Tôn Bảo Cầm nhanh chóng suy xét lại, đúng là như lời Tôn Ngọc Nhi nói, quả thật có rất nhiều điểm đáng nghi! Tiêu gia trang là nơi như thế nào, người bình thường có thể tùy tiện xông vô ư? Huống hồ chẳng có kẻ xấu nào làm việc xấu nửa chừng rồi bỏ đi!
"Cái này... cái này..." Vẻ ấp a ấp úng của A Tranh càng làm Tôn Bảo Cầm nghi ngờ thêm.
Tôn Bảo Cầm nàng ghét nhất là những kẻ nói dối mình, nhất là người thân cận. "A Tranh, những điều ngươi mới nói đều là thật chứ?"
Vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của Tôn Bảo Cầm làm A Tranh càng thêm hoảng loạn, chính nàng cũng không biết bộ dạng này của bản thân vào trong mắt Tôn Bảo Cầm lại càng tăng thêm sự nghi ngờ.
"Không phải ngươi mới ba qua rất nhiều lời ư? Sao giờ lại im lặng thế!" Cái nhìn sắc lạnh chiếu thẳng vào A Tranh, Tôn Bảo Cầm phát hiện, nàng có đôi khi quá tin tưởng mấy nha hoàn này, dung túng cho bọn họ muốn làm gì thì làm, ngay cả nàng cũng dám trêu chọc.
"Không phải, thật sự không phải như thế!" Phản ứng A Tranh quá kích động, ngay cả cách nói chuyện cũng lớn tiếng hơn. Sự vô ý này của nàng lại làm Tôn Bảo Cầm càng thêm tức giận. "Thật hay, từ lúc nào một nô tỳ như ngươi khi nói chuyện với ta cũng không thèm xưng hô nô tỳ thế? Hay ngươi cảm thấy xưng nô tỳ là rất oan ức cho ngươi?"
"Nô tỳ không có ý đó, nô tỳ thật sự không dám dối gạt tiểu thư, người nhất định phải tin nô tỳ!"
A Tranh quỳ gối xuống đất, không ngừng dập đầu. Tôn Bảo càng nhìn càng không vừa mắt: "Mau ra sau sân quỳ cho ta, lần này ta tha cho ngươi một lần, nếu còn tái phạm ta sẽ thẳng tay đuổi ngươi đi!"
"Dạ!" Lúc này A Tranh mới yên tâm đứng lên: "A Tranh biết sai rồi, sau này không dám làm tiểu thư giận nữa." Vừa nghĩ tới tiểu thư không tin những gì nàng nói, A Tranh không khỏi khó chịu: "Nhưng mà những lời nô tỳ nói vừa rồi hoàn toàn là sự thật! Nô tỳ có thể ở đây thề với trời đất."
Như muốn khẳng định lời nói của mình, A Tranh giơ tay hướng lên trời thề thốt. Tôn Ngọc Nhi có chút hứng thú xem động tác của A Tranh, khóe môi hơi nhếch lên. Lơ đãng liếc Tôn Ngọc Nhi một cái, hai hàng lông mày thanh tú của Tôn Bảo Cầm nhíu lại.
A Tranh không để ý tới ánh mắt thâm ý của Tôn Bảo Cầm khi nhìn Tôn Ngọc Nhi, nàng ta chỉ thấy Tôn Bảo Cầm nhíu mày, nghĩ rằng là bản thân chọc chủ tử không vui, liền hốt hoảng quỳ gối, âm thanh bụp của đầu gối va chạm trên đất vang lên. Tôn Ngọc Nhi lắc đầu ngán ngẩm, đập mạnh như thế, nàng thật thấy đau hay cho A Tranh tỷ...
Vẻ mặt A Tranh có thể nói là giờ rất thống khổ, mới khi nãy do quá khẩn trương nên không cẩn thận, dùng sức quỳ một cái thật mạnh, nên giờ hai đầu gối đều sưng to lên, đau đến mức hai mắt nàng đều chảy nước mắt.
Tôn Bảo Cầm đang nghĩ tới việc khác, còn hơi đâu mà để ý tới tỳ nữ A Tranh kia. Giờ lại nhìn gương mặt trắng bệch của nàng ta, cảm thấy đúng là quá phiền phức.
Bực mình phất tay áo một cái, lạnh nhạt nhướn mày: "Ngươi không nghe hiểu lời ta nói sao? Còn không mau đi!"
Dù là nàng ta nói dối hay nói thật, nhưng điều có chung một điểm là mang đến xui xẻo!
Nếu như là thật thì giữ bên cạnh không phải sẽ mang điềm không lành ư? Cũng chẳng biết bên ngoài nàng ta đã gây thù với ai, mới bị tập kích ở Tiêu gia trang! Lỡ như một ngày nào đó việc này tái lập lại người gặp nguy hiểm không chỉ có mình A Tranh, mà còn có nàng!
Tôn Bảo Cầm đối với việc này bắt đầu tính lại, A Tranh không hề biết bản thân không những bị Tôn Bảo Cầm nghi ngờ, mà còn mất đi sự tín nhiệm của chủ nhân. Bây giờ nàng ta vẫn trừng mắt Tôn Ngọc Nhi, trong mắt mang đầy oán hận, nếu không phải là tại nha đầu này nói mấy lời ly gián kia, thì nàng sẽ không bị tiểu thư trách mắng như thế! Nên mọi oán giận ấm ức nàng ta đều đổ lỗi cho Tôn Ngọc Nhi.
Có thể cái nhìn của A Tranh quá oán hận, Tôn Ngọc Nhi rất nhanh liền cảm nhận được, lúc nàng quay lại nhìn, A Tranh hốt hoảng xoay người lại đi mất.
Nhìn bóng lưng A Tranh đã đi xa, mặc dù vừa rồi khi nàng quay đầu lại nhìn thì A Tranh đã đi mất, nhưng ánh mắt kia của nàng ta, nàng vẫn kịp nhìn thấy.
Xem ra A Tranh rất không vui! Tôn Ngọc Nhi ngoảnh mặt lại nhìn Tôn Bảo Cầm, khóe môi nhếch lên. Hiệu quả vừa rồi cũng không tệ!
Nàng không biết Tôn Bảo Cầm tin tưởng A Tranh đến mức độ nào, nhưng nàng thì lại không tin.
Đối với Tôn Hiểu Thanh cũng thế, mà cả Tôn Bảo Cầm...
Đối với biểu muội có quan hệ họ hàng rắc rối như Tôn Hiểu Thanh, thì là thương hại, có chút đồng cảm, nhưng không có sự tin tưởng thân thiết.
Còn đối với Tôn Bảo Cầm thì là biết ơn, cảm kích, mặc dù quan hệ hai người vẫn chưa được miêu tả sự chính xác là như thế nào, nhưng so với sự thân thiết với Tôn Hiểu Thanh, thì nàng cảm thấy gần gũi với Tôn Bảo Cầm nhiều hơn. Đó chính là sự an toàn yên bình, thứ cảm giác rất khó tìm ra được ở người của Tôn gia, nên nàng mới giao sự an toàn của bản thân cho Tôn Bảo Cầm. Đây có phải gọi là tin tưởng hay không thì nàng không rõ, nhưng nàng vẫn muốn thử một lần.
"Biểu tỷ, chắc A Tranh không phải cố ý, tỷ đừng tức giận nữa." Nàng dù không muốn nói giúp A Tranh, nhưng nghĩ lại lý do khiến Tôn Bảo Cầm trách phạt A Tranh là vì nàng, nếu không nói vài ba câu vào, chỉ sợ với bản tính đa nghi của vị biểu tỷ này, nhất định sẽ nghi ngờ sang nàng.
Việc mất mặt này lại để Tôn Ngọc Nhi thấy, Tôn Bảo Cầm thấy chính mình bị bẽ mặt, nhất thời xấu hổ: "Đã khiến muội chê cười rồi."
Tôn Ngọc Nhi cũng không muốn nói đến chuyện này nữa, nàng khéo léo đổi đề tài: "Đúng rồi biểu tỷ, bây giờ chúng ta phải đợi đến khi nào nữa? Muội chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây thôi."
Trong giọng điệu mang theo vài phần làm nũng, bộ dạng ngây thơ vô cùng, Tôn Bảo Cầm buồn cười lắc đầu: "Đừng nóng vội, muội gắng đợi một chút nữa đi."
Sau góc cây lớn, thân hình màu đen như ẩn hiện ở đằng sau thân cây. Ánh mắt Nam Cung Hàn nhìn vào vóc người nhỏ bé của Tôn Ngọc Nhi, nở nụ sủng nịnh.
Nàng vẫn luôn tinh quái như thế... Hắn thẳng tắp đứng ở đó, trong mắt đều là hình bóng của nàng... Trước mắt hiện lên những chuyện xưa...
...
Kiếp trước.
"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Phu thê giao bái!"
Tiếng gõ trống vang lớn trước cửa phủ, bên trong đại sảnh, đôi tân lang tân nương vừa thực hiện những quy lễ xong. Tiếng vỗ tay chúc mừng vang lên, khách khứa đến tham dự đều vui mừng hướng về phía vị tân lang, cung kính chúc: "Hàn Lăng vương, chúc mừng ngài cưới được hiền thê!"
Sắc mặt Nam Cung Hàn vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ có khoé môi là hơi nhếch lên, đối với những lời chúc nịnh nọt của những người xung quanh, hắn có lệ đáp lại vài câu: "Ý tốt của mọi người, bổn vương xin nhận. Hôm nay là ngày đại hỷ của bổn vương, mọi người cứ việc tự nhiên tham gia tiệc, không cần câu nệ quy cũ."
Nếu đích thân Hàn Lăng vương đã nói thế, họ cũng không cần phải nói thêm gì nhiều, liền cùng nhau bắt đầu vào tiệc.
Nam Cung Hàn lặng lẽ đưa mắt nhìn sang tân nương bên cạnh, đuôi lông mày chợt nhíu lại, nhỏ giọng ra lệnh: "Lý ma ma, ngươi dẫn Vương phi về phòng đi."
Lý ma ma phụ trách việc quản lý trong phủ cung kinh tuân mệnh: "Nô tỳ đã biết."
Đưa tay cẩn thận nắm lấy tay áo tân nương, Lý ma ma dịu dàng mở miệng: "Vương phi. Đã làm xong các lễ quy rồi, để nô tỳ dẫn người về phòng nghỉ ngơi."
Vị tân nương áo đỏ hơi nghiên đầu, vì đang che khăn đỏ nên không nhìn thấy được biểu cảm của nàng. Lý ma ma cũng không nói gì thêm, ra hiệu cho hai nha hoàn bên cạnh, cùng lúc kề hai bên tân nương, đi về hướng tân phòng.
Nam Cung Hàn nhìn bóng dáng của Vương phi của hắn đã biến mất trước cửa, khoé môi nhếch lên, cười lạnh một tiếng.
Tân phòng ở Nguyệt Di Các.
"Vương phi, người hãy ở đây đợi Vương gia, chút nữa sẽ thực hiện vài lễ nghi nữa là xong." Lý ma ma trước khi đi còn không quên căn dặn thật kĩ cho vị Vương phi mới đón vào cửa này. Bà còn như chưa được yên tâm, lên tiếng nói vài câu với mấy nha hoàn trong phủ.
"Các ngươi nhớ phải hầu hạ Vương phi cho thật kĩ, không được làm việc sơ xuất có hiểu chưa!"
"Vâng!"
Lý ma ma nhíu mày, trong lòng vẫn thấy không yên tâm, còn đang định nhắc nhở cho mấy nha hoàn thêm nữa, thì cửa phòng chợt bị đẩy ra, vị Hàn Lăng vương từ từ bước vào, hỷ phục đỏ rực rỡ dù nhìn rất đẹp mắt, đáng tiếc, mặc trên người của kẻ toàn thân đều đầy sát khí, trông nhìn như thế nào cũng đều không phù hợp.
"Vương gia!" Lý ma ma hơi giật mình cúi thấp người, vị tân nương ngồi trên ghế cũng cựa quậy, rất nhanh liền ngồi yên lại.
Nam Cung Hàn từ lúc bước vào phòng, cái nhìn chưa từng đặt ở trên người tân nương, chỉ lơ đãng nhìn vào hư không, đến khi hắn nhìn lại Lý ma ma, bèn phất tay áo: "Ra ngoài hết đi."
"Nhưng còn chưa làm xong bước đầu thắt dây long phụng." Lý ma ma khẩn trương nói. Ở Đại Tần quốc có vài quy cũ khi thành hôn là đôi tân lang tân nương trước khi động phòng phải cầm dây đỏ cột vào tay đối phương, đây là chuyện không có người thành hôn nào mà không làm.
"Không cần." Đối với mấy thứ tục lễ này Nan Cung Hàn chán ghét không có hứng thú: "Bổn vương nói là các ngươi mau ra ngoài!"
Lý ma ma hoảng sợ không dám nói thêm tiếng nào nữa, vội vàng kéo mấy nha hoàn còn đang ngây người ra khỏi phòng.
Cánh cửa đóng lại, Nam Cung Hàn bước đến trước mặt tân nương, vươn tay gỡ khăn trùm đầu ra. Khi lớp khăn đỏ được mở ra, gương mặt trắng nõn được tô phấn dày dần dần hiện ra, đôi lông mày được vẽ đậm như càng cây khô, so với mực đen chẳng khác gì là mấy, kế tiếp chính là đôi môi nhỏ phủ lớp tô sơn đỏ chót, nhìn tổng thể cả giương mặt, đánh giá chính là khủng khiếp!
Mấy ngón tay của Nam Cung Hàn run rẩy, khoé môi co quắp không thốt ra được lời nào, sắc mặt rơi vào trạng thái cứng ngắc.
Hắn biết Tôn gia không chú trọng vào đứa con gái này, nhưng cũng phải xem thể diện của hắn chứ! Trang điểm thành cái dạng này đây là muốn doạ hắn ư!
"Vương gia!" Âm thanh nũng nịu vang lên, bước chân Nam Cung Hàn hơi lảo đảo, lúc ngước mắt lên nhìn, hắn thấy tân nương của hắn đứng bật dậy từ trên ghế, mà tại sao lại không chịu xuống, đơn giản là vì thân hình của vị tân nương còn nhỏ hơn cái ghế, hai cái chân không đạp tới đất được, chỉ biết quơ quơ, vươn hai tay hướng về phía hắn: "Ngài mau bế ta xuống!"
"..."
...
Chuyện xưa của hai bé nhà ta xin được phép từ đây kể lại, những thắc mắc của mọi người sẽ từ từ được giải đáp. Không cần vội, không cần gấp!
Màn trình diễn ngược tâm xin được phép bắt đầu! Ai đau tim gắng chịu! Đừng có oán hận chủ nhà! ^_^