Nàng ngồi ngẩn người trên chiếc giường may hình long phụng đỏ rực, hai mắt vô hồn nhìn về một hướng. Ánh nến đỏ trên bàn đã bắt đầu tan, trong căn phòng rộng lớn, chỉ có duy nhất cây nến đỏ là thắp lên được ánh sáng trong phòng.
Tôn Ngọc Nhi nhớ vừa rồi, khi Nam Cung Hàn rời khỏi đây, hắn đã nói muốn nàng ở im trong phòng, không cho phép rời khỏi. Nàng hiểu rõ đây là mệnh lệnh của hắn, Nam Cung Hàn chính là muốn từ hôm nay kiểm soát nàng.
Nàng có thể phản kháng sao?
Tôn Ngọc Nhi chua xót cười một tiếng, nếu như có thể phản kháng, thì nàng đã không cần gả cho hắn.
Bởi vì không thể phản kháng, nên nàng chỉ có thể lấy hắn.
Tất cả cũng chỉ vì nàng muốn tiếp tục sống...
Vì sự sống, nàng chỉ có thể nhịn, nàng nhất định phải nhịn.
Nàng nhắm mắt lại, nước mắt từ từ tràn ra.
...
"Vương phi, người đã thức chưa?"
Mới sáng sớm Lý ma ma cùng với nha hoàn trong phủ đến Nguyệt Di Các, bà đứng trước cửa gõ vài cái. Nô tỳ Xuân Hoa đi đến bên cạnh Lý ma ma, nói với bà:
"Hay là Vương phi còn chưa dậy? Lỡ như Vương phi còn ngủ mà chúng ta tới làm phiền, Vương phi có khi nào sẽ giận hay không?"
Lý ma ma nghiêm túc trả lời: "Hôm nay là ngày đầu tiên Vương phi chính thức nhận lấy công việc quản lý vương phủ, dĩ nhiên phải thức dậy sớm để chuẩn bị mọi thứ cho thật tốt, như thế thì mới được Vương gia xem trọng, đối với Vương phi mà nói thì đây là một việc có lợi! Chúng ta là đang giúp Vương phi, dù làm phiền ngài ấy thì cũng là có lòng tốt. Ta tin Vương phi sẽ hiểu lý lẽ sẽ không trách chúng ta."
Xuân Hoa thở dài cũng không nói gì thêm nữa. Lý ma ma đang muốn gõ cửa tiếp, thì bên trong vang lên tiếng trả lời: "Các người vào đi."
Lý ma ma cùng với đám nha hoàn bước vào, ánh mắt bọn họ đều nhìn thẳng về phía trước, không dám nhìn ngó lung tung trong phòng. Nha hoàn trong vương phủ được huấn luyện rất nghiêm khắc, dù là độ tuổi nào cũng đều mang vẻ mặt cẩn thận chu đáo khi làm việc.
Tôn Ngọc Nhi ngồi trên giường, nàng đã thức dậy từ rất sớm, nhưng lại lười biếng không chịu ngồi dậy, nếu như không phải có người tới gõ cửa để gọi nàng, có khi bây giờ nàng vẫn nằm ngây người ở trên giường.
"Vương phi, người mau rửa mặt rồi thay y phục. Buổi sáng của ngài đã chuẩn bị sẵn ở chính phòng rồi."
Lý ma ma đem chậu nước ấm đặt trên ghế tròn, rồi lấy khăn ấm ngâm trong nước, từng động tác đều lưu loát nhanh nhẹn, khi bà đã vắt khô khăn xong, liền đem khăn dâng lên cho Tôn Ngọc Nhi.
Nhìn tấm khăn trắng được Lý ma ma xếp gọn thành hình vuông ngăn nắp, Tôn Ngọc Nhi cầm lấy, lau mặt của mình. Sau đó có nha hoàn đem nước súc miệng tới cho nàng, rồi cầm một ít cành liễu chà răng.
Tiếp đến là được hầu hạ tắm trong bồn nước ấm, từng cánh hoa hồng thơm ngát được thả trong nước. Lý ma ma cầm rổ chứa đầy hoa hồng, bà bước đến, hỏi: "Vương phi thấy những cành hoa này thế nào? Ngài có muốn thêm những cành hoa khác hay không?"
Tôn Ngọc Nhi lắc đầu: "Không cần, như vậy đủ rồi."
Ngâm trong nước ấm một lúc, Tôn Ngọc Nhi liền đứng dậy thay y phục. Bởi vì không có thói quen để người khác hầu hạ, nên nàng tự mình mặc đồ, ngay cả việc chải tóc cũng tự mình làm.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, phía sau là hai nha hoàn do Lý ma ma sắp xếp tới để hầu hạ nàng.
Tôn Ngọc Nhi nhìn bản thân trong gương đồng, phản chiếu là hình ảnh mơ hồ của một cô gái. Gương mặt thanh tú xinh đẹp, làn da trắng nõn, chỉ là đôi mắt lại quá u buồn, khiến cả gương mặt trở nên không có sức sống.
"Vương phi, thời gian cũng không còn sớm, hay để nô tỳ búi tóc cho ngài?" Một nha hoàn đứng ở phía sau lưng Tôn Ngọc Nhi, thấy nàng vẫn ngồi im một chỗ, mái tóc đen dài đã được xõa dài ra, nhưng vẫn không búi lên. Thân là nha hoàn hầu hạ cho Vương phi, nàng không nhịn được phải lên tiếng nhắc nhở.
Tôn Ngọc Nhi nhìn mái tóc của mình, nghĩ tóc của nàng khi búi lên sẽ có hình dạng thế nào? Nàng vân vê đuôi tóc, trong đầu lại nhớ đến Nam Cung Hàn. Hôm qua hắn không những sỉ nhục còn đem việc kia ra mà châm chọc nàng.
Nàng càng nghĩ càng thấy giận, dù nàng không còn trong sạch thì sao? Cũng chưa đến lượt hắn xem thường nàng.
Nàng đảo mắt mấy lần, trên gương mặt vốn lạnh nhạt giờ lại hiện chút vẻ tinh quái.
"Ta muốn búi kiểu Đồng Vân Kê."
Sắc mặt hai hoàn chợt trắng bệch, đều không dám tin nhìn Tôn Ngọc Nhi.
Vương phi muốn búi kiểu tóc Đồng Vân Kê?
Ở Đại Tần quốc, kiểu búi tóc Đồng Vân Kê chỉ có những phu nhân mất phu quân mới có thể búi, vì để thủ tiết cũng như tôn thơ bài vị của phu quân, dù là người nghèo hay các vị phu nhân quyền quý, chỉ cần phu quân trong nhà mất, bọn họ đều phải búi kiểu tóc Đồng Vân Kê này.
Nhưng mà Vương gia còn sống, Vương phi sao lại muốn búi tóc kiểu Đồng Vân Kê?
Chẳng lẽ Vương phi muốn Vương gia chết sớm sao?
Tôn Ngọc Nhi thấy bọn nha hoàn chần chừ không chịu búi tóc cho nàng, sắc mặt liền không vui: "Các ngươi không muốn búi tóc cho ta?"
Một cái liếc mắt của nàng mang theo vẻ bất mãn, hai nha hoàn sợ tới mức toàn thân đều run lên, cả hai vội vàng quỳ xuống đất, đều thấp thỏm cầu xin:
"Bọn nô tỳ không dám làm trái ý của Vương phi, nhưng kiểu búi tóc Đồng Vân Kê này, bọn nô tỳ thật không dám búi!"
Nếu như bọn họ thật sự búi kiểu tóc này cho Vương phi, đây chẳng khác nào phạm vào trọng tội, nếu như Vương gia tức giận, dù có phạt Vương phi nhưng cũng sẽ không lấy mạng tân nương mới rước vào cửa, nhưng bọn họ thì lại khác, thân là nha hoàn hầu hạ Vương phi, nếu Vương phi làm cái gì không đúng, bọn họ cũng tuyệt đối tránh không thoát vạ lây, có khi còn phải làm vật hy sinh nhận tội hay chủ tử.
Bọn họ sao dám lấy mạng của bản thân ra mà đùa chứ!
Tôn Ngọc Nhi không nghĩ tới hai người này lại phản ứng kịch liệt như thế, nàng không nghĩ là bọn họ sợ nàng, mà điều họ sợ là vì không dám đắc tội với Nam Cung Hàn. Họ sợ sẽ vì nàng mà mất mạng, nên thà chống lại lời của nàng cũng không muốn làm theo.
Lúc này Tôn Ngọc Nhi mới ý thức được một việc, tất cả những người ở đây, họ đều là người của Nam Cung Hàn.
Dù bây giờ nàng là Vương phi của hắn, trên danh nghĩa là người quản lí hết mọi việc trong vương phủ, là chủ nhân của tất cả tùy tùng trong phủ, nhưng thật ra người chân chính nắm quyền kiểm soát bọn họ lại là Nam Cung Hàn!
Mà nàng chỉ là Vương phi trên danh nghĩa, một chút thực quyền cũng không có.
Trong lúc này nàng lại nhớ đến những lời hắn nói hôm qua.
Thật sự hắn chỉ đơn giản cần một vị Vương phi trên danh nghĩa thôi ư?
Nàng cầm lấy lược nhẹ nhàng chải tóc, mà hai hoàn kia vẫn đang quỳ trên đất. Nàng liếc bọn họ, lạnh nhạt nói: "Các ngươi đứng lên đi."
Hai nha hoàn lo lắng quan sát sắc mặt Vương phi, thấy nàng không có tức giận thì mới dám đứng lên. Lần này bọn họ cẩn thận hơn, chỉ đứng bên cạnh, không dám lộn xộn mở miệng muốn đi hầu hạ gì đó nữa.
Tôn Ngọc Nhi cầm vài cây trâm, rồi tùy tiện cắm vài chỗ trên đỉnh búi tóc.
Hai nha hoàn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tôn Ngọc Nhi, thấy tóc của nàng được búi cao thành hình tròn đơn giản, lúc này họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may Vương phi không tiếp tục đòi búi kiểu Đồng Vân Kê nữa, bọn họ cũng nhờ vậy mà thoát nạn.
Chỉ là họ còn chưa vui mừng được bao lâu, thì hành động tiếp theo của Vương phi lại làm bọn họ giật mình.
Phần tóc mái ngang trán của Tôn Ngọc Nhi lúc này đã được vén cao lên cài bằng một cây trâm nhỏ, cũng vì thế mà để lộ cái trán trơn bóng.
Điều làm hai nha hoàn sợ chính là cái này.
Kiểu búi tóc Đồng Vân Kê có sự đặc biệt riêng là không búi ở đỉnh đầu, mà búi ở phần tóc mái, chỉ cần đem tóc mái vén lên, búi thành vòng nhỏ rồi dùng trâm cài cố định lại là đã xong phần búi tóc Đồng Vân Kê.
Nữ tử ở Đại Tần ngay từ lúc còn nhỏ đã nuôi dài tóc mái, nguyên nhân không chỉ vì để làm đẹp mà còn là vì nếu sau này phu quân mất, với thân phận là thê tử, thì phần tóc mái này sẽ búi thành kiểu Đồng Vân Kê.
Bọn họ vậy mà không nghĩ Vương phi thế mà muốn quyết tâm búi kiểu tóc này!
Cả hai đều nóng nẩy muốn nhanh chóng tới ngăn cản, Tôn Ngọc Nhi bởi vì nhìn từ trong gương đồng nên có thấy được hết hành động của họ. Nàng hơi rũ mắt xuống, bình thản đặt cây lược lên bàn, đợi đến khi bọn họ muốn mở miệng, nàng liền cắt ngang:
"Các ngươi không búi cho ta, thì để ta tự búi."
Bọn nha hoàn còn muốn lên tiếng khuyên bảo, nhưng vừa nhìn đến sự kiên quyết trên mặt Tôn Ngọc Nhi, liền do dự không dám tiến đến gần.
Vương phi ngày đầu mới vào cửa vương phủ mà đã náo loạn thế này, bọn họ đã có thể tưởng tượng được cuộc sống sau này sẽ có bao nhiêu là gian nan!
Tôn Ngọc Nhi thấy không còn ai ngăn nàng nữa thì yên tâm, nàng vẫn tiếp tục công việc trang điểm.
Nàng muốn trực tiếp đấu thắng Nam Cung Hàn là không khả năng, nàng hiểu rõ thực lực cũng như tình thế hiện tại của bản thân.
Nhưng nếu muốn có con đường sống ở vương phủ này, nàng không thể không liều lĩnh một phen.
Nàng không biết bản thân đem lại được lợi ích gì cho Nam Cung Hàn, mà có thể khiến hắn giữ nàng bên cạnh. Nhưng bây giờ nàng biết rõ một chuyện, đó là quân cờ như nàng đối với Nam Cung Hàn rất có giá trị.
Mà nàng không muốn làm một quân cờ cho người khác không công, nàng cũng cần lợi ích cho mình.