• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: MAC

Đến tối hiếm khi thấy Tô Nhan Y tan làm đúng giờ, hoặc nói đúng hơn là cô khá nôn nóng vội tan làm, khiến đám người trợ lý và thư ký đang làm việc bên ngoài cảm thấy ngoài ý muốn.

Kiếp trước Tô Nhan Y được xem là một tổng giám đốc đủ tư cách về phần cuồng công việc, rất ít khi giải trí bên ngoài, cũng không quá thích về nhà, đôi khi làm việc muộn thậm chí cô còn nghỉ ngơi trong văn phòng, nhóm trợ lý và thư ký rất nhiều lúc phải bồi cô tăng ca, căn bản là không tồn tại khái niệm tan tầm đúng giờ, cho nên bây giờ thấy Tô Tịch Nhiên vừa đi, đám quần chúng lập tức nghị luận.

"Hôm nay Tô tổng có việc? Không nghe thấy phân phó gì mà?" Giám đốc phòng công văn tiểu thư ký số một rất kinh ngạc hỏi.

"Tin tức của cô thật không linh thông, tổng giám đốc không phải không có việc gì, mà là đem mấy công việc đó đều đẩy hết, nghe nói vốn dĩ còn phải tham gia một tiệc rượu thương nghiệp nhưng tổng giám đốc lại không đi, giao cho trợ lý Khang thay ngài ấy." Tiểu thư ký thứ hai tin tức linh thông hơn đắc ý nói, đây chính là thông tin cô lấy từ bên Khang Trọng đấy.

"Thế tổng giám đốc đi làm gì?" Tiểu thư ký chớp mắt tò mò hỏi.

"..." Tiểu thư ký kia cũng chớp mắt tỏ vẻ không biết lại tò mò.

Tô Nhan Y đi làm gì? Đương nhiên là về nhà, nhiệm vụ hệ thống giao phải làm Tần Tịch Nhiên cười thật lòng, tuy cô đã hoàn thành một lần, nhưng nghĩ đến đối phương như đang chê cười cô mới thật lòng như vậy khiến cô vừa rối rắm vừa không phục!

Cho nên dọc đường trở về Tô Nhan Y luôn nghĩ phải làm thế nào để Tần Tịch Nhiên cười, sau đó nóng lòng về đến nhà, lại phát hiện trong nhà chỉ có người giúp việc Vương Tủ Ngoại, Tần Tịch Nhiên căn bản là không ở nhà!

Cô cũng về rồi, mà Tần Tịch Nhiên còn chưa ở đây, thật sự quá không khoa học! Tô Nhan Y hơi tức giận, cô cảm thấy người đàn ông này phải nên chờ ở nơi đó, lúc nào cô muốn là có thể thấy được, làm gì có đạo lý cô đã về mà còn không thấy anh!

Có lẽ kiếp trước khi cô nằm trên giường bệnh đã dưỡng thành thói quen, trừ khi thật cần thiết, đa số thời gian Tần Tịch Nhiên luôn chăm sóc cô, một ngày 24 giờ vẫn luôn bên cạnh, giống như sợ cô nằm một mình cô đơn vậy, khiến cô đã thân thuộc với sự tồn tại của anh, cũng có thói quen khi thanh tỉnh thì người đầu tiên cảm nhận là người con trai này.

"Đại tiểu thư, ngài về sớm vậy là muốn dùng bữa tối ở nhà sao?" Chị Vương rất kinh ngạc, chị từ chủ trạch Tô gia đến nhà Tô Nhan Y đã được ba năm, đây là lần đầu tiên chị ta thấy Tô Nhan Y về trước bữa tối.

Tô Nhan Y liếc mắt nhìn chị Vương, có chút ghét bỏ, không phải cô ghét bỏ chị Vương mà là cô không muốn ăn cơm chị Vương nấu, cũng không phải tay nghề chị Vương không tốt, mà cô chỉ là không muốn ăn, cô nghĩ mình đã đẩy tiệc rượu để về, nên phải ăn cơm do chính tay Tần Tịch Nhiên nấu mới đúng, làm sao lại chỉ có lẻ loi một người đứng đây! Thật sự là không thể chấp nhận!

Nhà Tô Nhan Y và Tần Tịch Nhiên là một biệt thự nhỉ ở giữa sườn núi, là lễ vậy mẹ Tô cho khi hai người kết hôn, tuy nói biệt thự nhỉ nhưng cũng gần giống với nhà lớn Tô gia, hai tầng thêm cả vườn cây hoa trước sau, bể bơi, sân tennis, còn có một nhà kính hoa vô cùng xinh đẹp, thực tế diệc tích của cả toà nhà cũng không nhỏ.

Nhưng vì Tô Nhan Y không thuê nhiều người nên nơi này cũng chỉ có ba người giúp việc, chị Vương phụ trách dọn dẹp quét tước và nấu ăn, chú Thúc và gì Triệu phụ trách việc bên ngoài, ba người ngày thường đều ở phòng ngoài khu nhà kính hoa, ngay cả nấu ăn cũng làm ở phía khu nhỏ ngoài nhà kính hoa, trong trí nhớ Tô Nhan Y, cô rất ít kho ăn cơm ở nhà, chỉ có vài lần Tần Tịch Nhiên đã nấu tốt cơm, trùng hợp gặp cô, Tô Nhan Y mới cố ăn mấy miếng.

Bây giờ Tần Tịch Nhiên không ở nhà, cô miễn cưỡng cũng không muốn dùng bữa.

Tô Nhan Y cầm điện thoại trực tiếp gọi cho Tần Tịch Nhiên, chuông vang lên ba tiếng đã có người tiếp, Tô Nhan Y còn chưa mở lời đầu dây bên kia đã nói:

"Tô tổng, ngài tìm Tần ca ca hả, anh ấy đang phải bổ sung chụp mấy ảnh quảng cáo, ngài có muốn gặp anh ấy không?" Tiếp nhận điện thoại là trợ lý Khương Tiểu Bân của Tần Tịch Nhiên, cũng là em trai trong cùng một cô nhi viện, cậu ta nhỏ hơn Tần Tịch Nhiên năm tuổi, tính cách khá hoạt bát, là người duy nhất biết chuyện kết hôn của hai người, cũng là người duy nhất biết Tần Tịch Nhiên yêu Tô Nhan Y.

Giọng nói Khương Tiểu Bân cung kính mang theo chút khẩn trương, dường như còn hơi run rẩy, Tô Nhan Y nghe thấy nhíu mày, cô đáng sợ như vậy sao?

Tô Nhan Y biết Khương Tiểu Bân, đời trước cậu ta vì cô làm không ít chuyện, quan hệ của Khương Tiểu Bân và Tần Tịch Nhiên rất tốt, mà đời này, nếu Tô Nhan Y đã quyết định bảo hộ Tần Tịch Nhiên dưới cánh chim của mình thì người Tần Tịch Nhiên xem như anh em này đương nhiên cũng là đối tượng cô cần bảo hộ.

"Khi nào xong việc?" Tuy Tô Nhan Y tận lực để giọng mình nghe dịu dàng một chút nhưng bất đắc dĩ vẫn lạnh băng như cũ, làm người cầm điện thoại là Khương Tiểu Bân toàn thân đều rét run.

"Khoảng gần nửa tiếng nữa, chờ anh Tần xong việc rồi gọi lại cho ngài nhé?" Không biết Tô Nhan Y tìm Tần có chuyện gì, nhưng cậu ta không cảm thấy sẽ không có việc mà Tô Nhan Y lại gọi cho Tần Tịch Nhiên.

Nói Khương Tiểu Bân thật sự sợ Tô Nhan Y cũng đúng, nhưng cậu ta còn bất mãn với Tô Nhan Y nữa, một người đàn ông ưu tú như anh Tần nhà cậu ta vì sao lại đi yêu Tô Nhan Y đây, cậu ta đứng một bên nhìn cũng thấy chua xót, nghĩ yêu một người hoá ra lại gian nan đến thế, khiến cậu ta không dám yêu ai.

"Bảo anh ta trực tiếp về nhà." Tô Nhan Y nói xong liền cắt đứt điện thoại, làm Khương Tiểu Bân bên kia ngây ngốc. Lời này nghe cứ quái quái nhỉ? Cứ thấy giống như người vợ ở nhà chờ chồng mình về ấy! A! Chẳng lẽ Tô tổng gọi điện tìm anh Tần chính là muốn cho anh ấy về nhà sớm?

Khương Tiểu Bân mở to hai mắt không thể tin nhìn điện thoại, như muốn xuyên thấu nó để thấy gì đó, thấy điện thoại đã cắt liên lạc, ánh mắt cậu ta chỉ có thể chuyển về phía Tần Tịch Nhiên đang chụp quảng cáo cách đó không xa.

Tần Tịch Nhiên đang chụp quảng cáo mắt kính, không đến hai mươi phút đã xong, lúc vừa kết thúc, Khương Tiểu Bân liền cầm di động chạy nhanh đến, giọng nói vô cùng hưng phấn: "Anh Tần, Tô tổng gọi điện tìm anh, bảo anh về nhà sớm chút, em nghe ý kia giống như đang chờ anh, anh thành thật nói cho em biết, có phải tình cảm hai người có gì phát triển hay không, em thấy cứ như vợ chờ chồng về vậy."

Đối diện với Khương Tiểu Bân đang hưng phấn, biểu hiện của Tần Tịch Nhiên lại rất cẩn thận, anh không cảm thấy Khương Tiểu Bân đoán đúng, thật ra phản xạ anh cho rằng Tô Nhan Y tìm mình có việc, chẳng qua anh cũng không phản bác lời Khương Tiểu Bân mà là trực tiếp bảo cậu ta đi trước, còn anh lái xe gấp gấp chạy về.

Cho dù là bất cứ nguyên nhân gì, nghĩ đến Tô Nhan Y đang ở nhà chờ mình, anh liền cảm thấy những vấn đề này không còn quan trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK