Bỏ lại đám phóng viên đang mê man ngây ngốc, Tô Nhan Y và Tần Tịch Nhiên nói xong lời muốn nói liền vô cùng dứt khoát rời đi.
Mà đám phóng viên ở đây cũng bắt đầu phát huy mười phần sức tưởng tượng, nghĩ ra vô số các loại tiêu đề tin tức, đương nhiên nhân vật chính chắc chắn là Tần Tịch Nhiên và Tô Nhan Y, chẳng qua bản thân đương sự đối với vấn đề này cũng chẳng quan tâm, ít nhất là phương hướng quan tâm của cô với mọi người là bất đồng.
“Sao anh không cao hứng?” Tô Nhan Y cùng Tần Tịch Nhiên một trước một sau đi ra, không biết đến chỗ nào, sau đó đột nhiên Tô Nhan Y hỏi như thế.
Tần Tịch Nhiên bị hỏi mông lung, bất quá phản ứng lại khá nhanh, dù sao gần đây Tô Nhan Y vẫn luôn không bình thường, gặp những trường hợp quái lạ đã nhanh trở thành thói quen.
“Không có.” Tần Tịch Nhiên lại thấy anh không có cảm xúc gì phập phồng, nhiều nhất là có chút phiền chán, anh thân là người của công chúng nên không thể không đối mặt với sự truy đuổi của truyền thông, nên bất đắc dĩ mới thấy phiền chán.
“Vậy anh cao hứng à? Tô Nhan Y thay đổi lại cách hỏi, giống như rất muốn biết đáp án.
“…Anh, nên cao hứng sao?” Tần Tịch Nhiên rối rắm hỏi, biểu tình cũng trở nên không được tự nhiên.
Tô Nhan Y trừng mắt nhìn rồi chớp mắt, sau đó đến gần Tần Tịch Nhiên nói: “Anh cao hứng hay không chẳng lẽ còn phải hỏi tôi à?”
Khoảng cách hai người rất gần, Tần Tịch Nhiên có thể ngửi thấy mùi hương riêng biệt độc đáo trên nguòi Tô Nhan Y, khiến anh có cảm giác rối rắm muốn tiến lên người phía trước nhưng lại muốn lui về phía sau.
“Nhan Y, làm sao vậy?”
“Cao hứng thì phải cười, mặt vô biểu tình là một loại bệnh!” Đối mặt với khuôn mặt ngây thơ mờ mịt nhưng lại phản ứng vô cùng trì độn của Tần Tịch Nhiên, Tô Nhan Y tỏ vẻ mình rất bực bội, cô phí tâm mở một cuộc họp báo lớn như vậy, lại còn thản nhiên công khai quan hệ của người như thế, người đàn ông này một chút tươi cười còn không có, ngược lại là thêm lạnh lùng, giống như chuyện này không đáng để vui vẻ gì vậy!
Tô Nhan Y càng nghi càng giận, càng ngày càng thất vọng, ánh mắt luôn đạm mạc cũng trở nên sắc bén, bên trong còn mang theo lửa giận, thiêu cháy người khác.
Người bị nói là có bệnh Tần Tịch Nhiên bên này lại không hề để ý lời nói của Tô Nhan Y, bởi vì anh đang đắm chìm trong mắt Tô Nhan Y không thể tự kiềm chế.
Nhan Y thật xinh đẹp, không phải là nhan sắc đẹp, mà là khí thế đẹp, vẻ đẹp sắc bén, vẻ đẹp khiếp người, vẻ đẹp độc nhất vô nhị, gần như chỉ cần là một ánh mắt vậy thôi cũng đủ để chiếm toàn bộ tinh thần anh.
“Nhan Y….” Tần Tịch Nhiên thấp giọng nỉ non, tất cả tình trạng đều là cầm lòng không được.
Tô Nhan Y nhíu mày, không biết vì sao tim đập gia tốc lên, sau đó nghi hoặc nhìn Tần Tịch Nhiên, cảm thấy người đàn ông này thật khó hiểu, lúc cần cười thì không cười, rõ ràng nói anh có bệnh lại lộ ra biểu tình kỳ quái như vậy, chẳng lẽ anh thật sự có bệnh sao?
Nghĩ đến người đàn ông này còn dám đoán mình có bệnh, Tô Nhan Y không khỏi cảm thấy, nếu so sánh với cô thì Tần Tịch Nhiên bệnh tình càng nghiêm trọng hơn.
Thời điểm suy nghĩ đối phương có bệnh hai người còn khá ăn ý, nhưng trừ cái đó ra, bọn họ chắc còn chẳng biết hai chữ ăn ý này viết thế nào, mỗi lần nói chuyện đều là ông nói gà bà nói vịt, làm người nhìn thật sự rất cấp bách.
“Tô tổng, Tần tiên sinh, hai vị có phải nên vào trong văn phòng rồi nói hay không, khụ khụ, người ở đây còn nhiều.” Khang Trọng vẫn luôn đứng một bên làm người vô hình, nhưng thấy tình huống bây giờ của hai người này, thật sự là nhịn không được chen vào, đương nhiên càng nhịn không được là anh ta rất muốn cười, vì cái gì anh ta cảm thấy tổng giám đốc nhà mình cùng Tần tiên sinh đều ngốc manh* như vậy?
*Ngốc ngếch đáng yêu
Tổng giám đốc cường thế khí phách đâu? Ảnh đế tuấn mỹ lãnh khốc đâu? Chẳng lẽ trong tình yêu nam nữ đều có chỉ số thông minh thấp vậy? Thế anh ta ở bên cạnh bọn họ thì chỉ số thông minh có bị giảm theo không đây? Thật sự là quá nguy hiểm!
Khang Trọng lên tiếng hấp dẫn sự chú ý của hai người, Tô Nhan Y vô cùng không khách khí cho anh ta ánh mắt nghiêm khắc, Khang Trọng lập tức cười làm lành lui về phía sau một bước, ý nói anh ta hoàn toàn là có ý tốt nhắc nhở, lúc này mới khiến hai người chú ý tới, cách đó không xa có vài kẻ đang xem náo nhiệt chỗ hành lang nơi bọn họ nói chuyện, bị ánh mắt Tô Nhan Y đảo qua, cả đám mới vội vội vàng vàng lách mình tránh ra.
Tần Tịch Nhiên vẫn ngơ ngác như cũ, Tô Nhan Y cảm thấy anh nên vui vẻ, nhưng anh lại hoàn toàn không cảm giác được, vụ họp báo này trong mắt anh chính là một sự kiện xử lý công việc, vì scandal mới phải mở, không có chút liên quan nào đến tình cảm giữa bọn họ, nhiều nhất chỉ là thấy vui một chút vì quan hệ của anh và Tô Nhan Y trên danh nghĩa được thừa nhận, nhưng trên thực tế, anh lại không cảm thấy giữa bọn họ có biến hóa gì, cho nên làm sao mà thấy vui vẻ được.
Tô Nhan Y không được cộng điểm thật oán niệm, toàn thân mang theo áp suất thấp, chẳng qua buổi tối lúc về nhà nhìn thấy sáu món ăn một bát canh trên bàn, áp suất thấp mạc danh kỳ diệu biến mất không thấy.
Tốt thôi, không có điểm nhưng có đồ ăn cũng không tồi, nhìn số đồ ăn này, Tô Nhan Y thật sự cảm thấy rất đói bụng.
Thấy Tô Nhan Y thần sắc hòa hoãn, Tần Tịch Nhiên lần nữa thầm than trong lòng, quả nhiên là thế, thì ra Tô Nhan Y thích tay nghề nấu ăn của anh!
Sau đó nhìn Tô Nhan Y động tác ưu nhã, nhưng lại dùng tốc độ ngấu nghiến ăn cơm, Tần Tịch Nhiên không khỏi cười, Tô Nhan Y thế này, thật khiến người khác cảm thấy rất đáng yêu.
Lại sau đó, Tô Nhan Y đang vùi đầu cố ăn liền nghe được âm thanh hệ thống.
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành một lần nhiệm vụ, thêm một điểm, tổng điểm hiện tại là bốn, mong ký chủ tiếp tục cố gắng!】
Một màn thần kỳ tương tự như trước làm Tô Nhan Y hơi sầu não, sao thời điểm Tần Tịch Nhiên cười đều là lúc cô đang ăn cơm, chẳng lẽ cô ăn cơm buồn cười như vậy? Thế có phải chỉ sau vài lần ăn cơm nữa cô liền được tăng cấp?
Thăng cấp thực vui vẻ, nhưng loại phương thức thăng cấp này khiến cô khá bực mình, nhưng cố tình Tần Tịch Nhiên cười lại khác với người thường như thế, cô thật sự là không có cách nào!
Tần Tịch Nhiên, kiểu yêu thích của anh khác người lắm, anh có biết hay không??
“Tôi, dáng vẻ ăn cơm, buồn cười lắm à?” Tô Nhan Y từng chữ từng chữ hỏi, hỏi vô cùng rối rắm.
“…..” Sau đó trả lời Tô Nhan Y là bộ dáng mê man nghi ngờ của Tần Tịch Nhiên, anh cười sao?
“Ngày mai ăn cơm cùng nhau đi.” Aizz, Tô Nhan Y thở dài trong lòng, thấy buồn cười thì cười đi, vì hoàn thành nhiệm vụ, cô nhịn.
“Được!” Đêm nay anh phải đi tìm kiếm thực đơn, ngày mai liền thể hiện tay nghề, vì để Tô Nhan Y thoải mái ăn ngon, vì để sau này có thể cùng nhau ăn cơm, ngay lập tức anh rời khỏi giới giải trí, dấn thân vào giới đầu bếp cũng tuyệt đối không tiếc!
Buổi đêm, Tần Tịch Nhiên ngay cả kịch bản cũng đều không quan tâm, dành ba bốn tiếng lên mạng tìm kiếm các loại tư liệu món ngon, còn gọi hai cuộc điện thoại dự định tìm thầy dạy nấu ăn, vô cùng có khuynh hướng công việc chính chuyển sang lĩnh vực khác.
Có câu nói yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân, lúc trước, Tần Tịch Nhiên thích Tô Nhan Y, sau đó vì Tô Nhan Y mới tiến vào giới giải trí, hiện tại, Tần Tịch Nhiên vẫn yêu như cũ, vì Tô Nhan Y đổi lại nghề thì có gì là không thể chứ, chỉ cần Tô Nhan Y thích, chỉ cần có thể khiến cho Tô Nhan Y thích, chuyện gì anh cũng nguyện ý làm.