"Anh không biết ba của anh lại tự mình tới tìm em, xin lỗi, đoán chừng là ông ấy thấy tin tức kia của em cùng Bùi Vũ Triết nên nhất thời thiếu kiên nhẫn —— em cũng biết, so với ông ấy anh càng muốn nhận thức Tiểu Ảnh." Nam Cung Kình Hiên đi tới trước bàn làm việc của cô, vén mấy sợi tóc rủ xuống gò má của cô ra sau tai, nhẹ giọng nói.
Dụ Thiên Tuyết hơi yên tâm, biết Nam Cung Kình Hiên không phải tới tranh giành Tiểu Ảnh với cô, nhưng ngẫm lại lời anh nói, trong lòng dâng tràn chua xót cùng oán hận, đôi mắt long lanh buồn bã nhìn anh: "Các người lại muốn làm gì nữa? Tại sao muốn nhận thức thằng bé! Cũng bởi vì là ruột thịt với các người sao? Năm năm trước là các người không cần nó, tôi liều mạng che chở mới có nó, các người dựa vào cái gì mà nhận thức!"
Cô kích động, đôi mắt ngân ngấn lệ, tất cả uất ức cũng trào dâng.
"Đừng khóc..... Thiên Tuyết đừng khóc….." Nam Cung Kình Hiên bị bộ dáng bi ai của cô làm cho trái tim tan nát, nắm bàn tay cô lên dán vào ngực mình, chống trán vào trán cô, nhẹ giọng nói: "Anh sẽ không tranh đoạt bảo bảo với em, trừ phi em tình nguyện, anh sẽ không làm chuyện em không muốn, đừng khóc….."
Dụ Thiên Tuyết càng nghĩ càng chua xót trong lòng, cắn môi một cái cố nén không rơi lệ, tránh ra khỏi tay anh, sửa sang lại dáng vẻ của mình một chút rồi tiếp tục nghiêm trang ngồi trước bàn: "Sớm biết thế tôi sẽ trốn đi xa thật xa không nên quay lại, nếu không phải vì Tiểu Nhu căn bản tôi cũng không trở về! Tôi làm sao biết Nam Cung Ngạo là một người cường đạo như thế, rõ ràng mình không cần đứa nhỏ bây giờ lại muốn cướp đoạt, không phải ông ta ghét bỏ tôi đã từng là tình nhân hay sao? Tại sao còn muốn giành con trai của tôi!"
Cô là một người mẹ, gặp phải chuyện đứa nhỏ cô biết bản thân nên cường hãn, nhưng không có cách nào, đây là xương sườn mềm đau nhất của cô, cô quá lo lắng, quá quan tâm! Bị đụng chạm một chút cũng không chịu nổi!
Nam Cung Kình Hiên lại cau mày, trong lòng có chút lo lắng, anh không rõ lắm tình hình hiện giờ, có phải anh đã quá thả lỏng cho cô hay không, nhưng sự thật là —— nếu đợi đến khi Dụ Thiên Nhu trở về, cô có thể trực tiếp mang theo con trai biến mất trong thế giới của anh hay không!
Khả năng này, không phải là không có!
Xác thực, anh bắt đầu mơ hồ lo sợ, không có cách nào nắm giữ cảm giác của cô, thật sự rất không tốt.....
Cau mày sâu hơn, Nam Cung Kình Hiên kéo bàn tay đang đặt lên bàn của cô quấn lên cổ mình, trong lúc cô hoàn toàn chưa kịp phản ứng ôm eo của cô, cúi đầu hôn lên môi cô, thân thể hai người áp về phía sau ngăn tủ tư liệu, cọ rớt mấy xấp văn kiện, vài trang giấy rơi xuống tán lạc.
Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, “Ưm" một tiếng thì đã bị cường hôn.
Nam Cung Kình Hiên ôm lấy người phụ nữ nhỏ trong ngực, khuỷu tay vòng qua siết chặt eo của cô, nụ hôn cường thế mà hung mãnh.
Trong tiếng thở dốc kịch liệt, môi lưỡi nóng bỏng của anh đẩy kẽ răng cô ra quắp lấy cái lưỡi non mềm hồng phấn bên trong, nụ hôn hung hăng chận lại tất cả hô hấp của cô, sốt ruột khó nén công thành đoạt đất, ý nghĩ vừa rồi thật sự dọa được anh, anh thật sự sợ cô vì vậy mà biến mất không thấy nữa..... Chuyện như thế, tuyệt đối không thể!
“Ưm..... Nam Cung….." Dụ Thiên Tuyết liều mạng cướp đoạt hô hấp, dốc sức tránh né, sắc mặt cũng đỏ lên.
"Đừng..... Buông tôi ra! Tại sao các người ai cũng ức hiếp tôi! Tôi không muốn! Này….." Cô liều mạng né tránh, mái tóc được buộc gọn gàng cũng hơi tán lạc, khuôn mặt trứng ngỗng quyến rũ đỏ bừng, cánh tay cô đẩy Nam Cung Kình Hiên, sức lực không là gì dưới vòng ôm cường thế mạnh mẽ của anh, căn bản là trốn không thoát nụ hôn của anh!
Cho đến nếm được nước mắt của cô, Nam Cung Kình Hiên mới ngưng tấn công.
"Đáng chết...... Tại sao lại khóc!" Nam Cung Kình Hiên trầm thấp nguyền rủa một tiếng vội vàng dừng lại, kéo khăn giấy trên bàn qua giúp cô lau nước mắt, nhìn cô thở dốc kịch liệt, gương mặt đỏ bừng bộ dáng nhếch nhác, đau lòng thương tiếc. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
"Buông tôi ra..... Các người ai cũng ức hiếp tôi! Ức hiếp tôi thì thôi còn bắt nạt con trai của tôi! Cút!" Dụ Thiên Tuyết thống thanh kêu lên, vừa mới có một chút ấn tượng tốt với anh đã bị mất sạch, người đàn ông này, quả thật chính là lợn giống phát tình lung tung!
"Anh không cố ý, Thiên Tuyết….." Nam Cung Kình Hiên cau mày dụ dỗ cô: "Xin lỗi, vừa rồi anh không nhịn được, anh sợ em sẽ rời bỏ anh, rất sợ rất sợ, nói với anh là em sẽ không rời đi, phải hay không? Anh cam đoan dưới tình huống không có sự đồng ý của em Tiểu Ảnh sẽ không bị đưa đến nhà Nam Cung, em muốn cái gì anh đều cam đoan với em! Đừng khóc....."
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết chán ghét muốn chết, nhưng nghe được lời cam đoan của anh thì ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn anh.
"Anh cam đoan? Anh xác định cam đoan của anh hữu dụng sao?" Cô không dám xác định.
"Em nói đi?" Nam Cung Kình Hiên cau mày.
Dụ Thiên Tuyết suy nghĩ một chút, thật sự là anh có bản lãnh làm Nam Cung Ngạo tức chết, có chút thống khổ ngước mắt lên nhìn anh: "Tôi có thể tin tưởng anh không? Tôi hận anh hận muốn chết, tôi đã sớm không tin anh! Hiện tại tôi có thể tin anh sao?"
"Có thể......" Nam Cung Kình Hiên dịu dàng nói với cô, hơi thở nóng hổi phun ra nuốt vào trên gương mặt mỹ lệ của cô: "Chỉ cần em tin tưởng, anh có thể thay em làm được bất cứ chuyện gì —— đây là anh phải bồi thường cho em."
Dụ Thiên Tuyết bán tín bán nghi, nhưng giày vò quá mệt mỏi, cô cúi đầu, hàng mi như cánh bướm cũng mệt mỏi rũ xuống như muốn được nghỉ ngơi một chút.
Cô không biết, rõ ràng cô hận tên khốn kiếp này thấu xương, nhưng giờ phút này, lại chỉ có thể lệ thuộc vào anh.
Nam Cung Kình Hiên hài lòng nhẹ nhàng ôm cô nói chuyện, cố gắng dỗ ngọt cô, săn sóc tất cả tâm tình của cô, rèm cửa sổ sát đất không có kéo lại, người bên ngoài đi qua đều có thể nhìn thấy tình huống bên trong.
Hồi lâu Dụ Thiên Tuyết mới phản ứng được, đây là giờ cô đang làm việc.
"Anh….. Sao anh lại đến trong giờ tôi làm việc, anh muốn tôi bị phê bình hay sao? Trong giờ làm việc không cho phép chúng tôi xử lý chuyện riêng!" Dụ Thiên Tuyết đẩy anh ra, vội vàng nói.
Trên gương mặt tuấn lãng của Nam Cung Kình Hiên hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, rất cưng chiều rất phóng túng, không nói lời nào.
Thật cao hứng khi trở thành ‘Chuyện riêng’ của cô.
Dụ Thiên Tuyết có chút hoảng hốt ngồi xuống xử lý công việc, trong lòng rối loạn chẳng những không bình tĩnh mà ngược lại còn lộn xộn hơn, cô có hơi mê muội, không biết trạng thái như vậy của mình là thế nào, người đàn ông này đứng ở đây lại có thể khiến mình tâm thần không yên!
"Yên tâm, coi như anh tới tư vấn, sau khi anh về sẽ chuyển khoản đến tài khoản của công ty em." Nam Cung Kình Hiên chầm chậm nói.
"Không cần, anh không nên lần nào cũng kiếm cớ để tới đây, sau này đừng đến trong giờ làm việc tôi sẽ không nhận tư vấn cho anh đâu!" Dụ Thiên Tuyết giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, lý trí nói.
"Cái này coi như là một phần phí tư vấn." Nam Cung Kình Hiên cúi người, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Quan tâm giúp anh tháo gỡ khúc mắc trái tim, Dụ tiểu thư, không thể không có công của em."
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, tiếp theo cả người liền xấu hổ, sắc mặt đỏ lên, vội vàng né tránh anh đụng chạm.
"Anh đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu."
"Từ từ hiểu là được, anh không bắt buộc em có thể hiểu ngay lập tức, anh không ép em." Nam Cung Kình Hiên cười nói tiếp.
Xuyên qua cửa sổ hoa bách hợp trong phòng làm việc của mình, quản lý Chương nhìn chăm chú một màn ở bên trong, cười cười, ông chủ nhà bọn họ thật đúng là có ý tứ, mượn công tác để thuận tiện theo đuổi con gái, nhưng còn cố tình không cho người ta biết anh là ông chủ, chuyện thế này.....