Lúc này cô đang định làm cái gì?
Đi qua đường kẻ vạch cho người đi bộ, Dụ Thiên Tuyết không hề chú ý tới
chiếc Lamborghini màu đen ngừng cách đó không xa, đôi mắt trong suốt ngơ ngác thậm chí không có một tia cảm xúc nào, thẩn thờ đang chờ đợi cái
gì đó.
Ánh mắt cô nhìn quanh, liền nghe bên tai vang lên tiếng gọi: “Thiên Tuyết!”
Dụ Thiên Tuyết cảm giác trái tim bị bóp chặt, bóp chặt đến đau đớn, hô hấp cũng khó khăn.
Thân ảnh mảnh khảnh xoay qua, cô nhìn người đàn ông trước mắt, người đàn ông đã từng vô cùng quen thuộc, nhẹ nhàng hítmột hơi, nói: “Trình Dĩ
Sênh, đã lâu không gặp.”
Thật sự rất lâu, lâu đến nỗi cô cảm giác mình đã trải qua thiên sơn vạn thủy kiếp nạn, nhưng lại không hề có
bóng dáng anh bên cạnh.
“Thiên Tuyết!” Người đàn ông đã từng ôn
nhuận như ngọc, giờ đây đã mọc đầy râu ria nhìn có chút nhếch nhác, ánh
mắt kinh ngạc vui mừng, kích động tiến lên ôm lấy cô: “Thiên Tuyết, anh
đã trở về! Em thế nào? Thiên Tuyết anh rất nhớ em!”
Thanh âm cùng vòng tay quen thuộc khiến Dụ Thiên Tuyết như muốn rơi lệ, nhưng vẫn
nhịn xuống, đẩy bả vai dày rộng của người đàn ông cao ngất này ra, đôi
mắt sắc lạnh như nước, cười cười: “Anh có lời cứ nói, không nên động tay động chân.”
Lông mày của Trình Dĩ Sênh nảy lên, một tia bị thương thống khổ xẹt qua đáy mắt.
“Thiên Tuyết…..” Sắc môi của anh nhợt nhạt khô nứt, trong ánh mắt thâm thúy
ngưng trọng tâm tình: “Em không biết mấy ngày nay anh ở bên ngoài đã
trải qua thế nào đâu, em cũng không thể tưởng tượng nổi nội tâm của anh
có bao nhiêu thống khổ! Anh cho rằng anh có thể chịu đựng được…..Thực sự không còn cách nào, anh không thể bỏ mặc em, anh nhất định phải trở về! Nhưng hiện tại anh không thể xuất hiện ở bên ngoài, em biết không, nếu
để cho anh trai của Dạ Hi bắt gặp, ngay cả mạng sống của anh cũng không
còn!”
Nhắc tới Nam Cung Dạ Hi, trong lòng Dụ Thiên Tuyết nhói đau, bỗng chốc hơi thở bắt đầu suy yếu.
“Vậy sao?” Sắc mặt cô tái nhợt, ánh mắt thăm thẳm lẳng lặng nhìn anh: “Cô ấy thế nào? Sống có tốt hay không? Con của hai người đâu? Khoảng mấy tháng nữa thì ra đời?”
Trong nháy mắt, sắc mặt Trình Dĩ Sênh có chút khó coi.
“Thiên Tuyết, em nghe anh giải thích…..”
“Anh nói.” Đôi mắt Dụ Thiên Tuyết trong suốt lạnh lùng: “Tôi đang nghe.”
“Thiên Tuyết!” Cô bình tĩnh khiến Trình Dĩ Sênh không thể chịu được, lắc lắc
bả vai của cô: “Anh bỏ trốn theo Dạ Hi không phải vì chính mình, anh là
vì tương lai của chúng ta, em biết không?!”
Dụ Thiên Tuyết cẩn thận nhìn anh, giống như không nhận ra anh ta, tiếp theo liền bật cười.
“Anh cùng cô ta lên giường mang thai rồi bỏ trốn là vì tôi! Trình Dĩ Sênh,
anh còn có thể hoang đường hơn nữa không?!” Thanh âm của cô run rẩy,
tâm tình cũng nhịn không được nữa.
“Anh biết nói thế này rất hoang đường!” Trình Dĩ Sênh
cau mày, vẫn như cũ hy vọng có thể giải thích: “Nhưng mà Thiên Tuyết,
anh với em đã sống ở thành phố này năm năm rồi, ròng rã năm năm, em cũng biết chúng ta đã dành dụm được bao nhiêu tiền! Anh muốn kết hôn với em, nghĩ cả đời sẽ ở bên em, nhưng anh lại không cho em được gì cả! Ngay cả một mái nhà anh cũng không thể cho em!”
Ánh mắt anh đỏ hồng,
cường ngạnh khắc chế thân thể run rẩy: “Anh có thể để cho em cùng anh
thuê một căn phòng rồi kết hôn với nhau sao? Anh có thể để con mình ra
đời trong một căn phòng thuê sao! Thiên Tuyết, anh là đàn ông! Anh có
thể chỉ lên trời thề là anh yêu em! Anh hi vọng mình có thể vì em mà
chuẩn bị tốt hết thảy, để tương lai em không cần bôn ba khổ cực, không
cần mỗi ngày mệt mỏi ngay mắt cũng không mở ra nổi mà còn phải tính toán tháng này chúng ta đã chi tiêu bao nhiêu! Anh biết rõ em còn phải cho
Thiên Nhu làm phẫu thuật, em còn muốn cho em ấy tiếp tục đi học, những
thứ này anh không thể không làm thay em được!”
“Cho nên?” Hai mắt của Dụ Thiên Tuyết sắc bén quan sát anh: “Đó là lí do mà anh cùng người phụ nữ khác quấn lấy nhau, mạo hiểm tính mạng mang theo cô ấy bỏ trốn!”