Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, vốn định ôm cô ra ngoài rồi trực tiếp ném trên đất để cô ngủ như vậy cả đêm, nhưng vừa ôm chặt cô, những ngón tay thon dài tái xanh kia liền quấn lên cổ áo anh, thanh âm run run thì thầm:
“Tôi không muốn uống..…Tôi không thể uống nữa…..”
Tửu lượng của
Dụ Thiên Tuyết vốn rất tệ, giờ phút này lại bị tác dụng chậm của rượu
hành hạ khó chịu đến cực điểm, nhức đầu, toàn thân nóng ran lên.
Nam Cung Kình Hiên nhớ tới ngày đó đưa cô về nhà, đêm đó, tùy ý thưởng thức hương vị trên người cô, tim đập nhanh và loạn nhịp một hồi.
Bàn
tay giữ chặt eo của cô, đè cô ở trên ghế sau, anh không chút do dự cúi
đầu cướp lấy đôi môi cô.truyện chỉ đăng trên ddlequydon
“…..” Dụ Thiên Tuyết bấu víu bờ vai của anh, vô lực thừa nhận.
Hương vị của cô vẫn ngọt ngào thơm mềm như cũ, Nam Cung Kình Hiên càng lúc
càng không thể kiềm chế bản thân, ôm siết cô ghì thật chặt vào trong
ngực mình, tùy ý hôn sâu.
Vì hô hấp khó khăn nên Dụ Thiên Tuyết dần tỉnh táo lại, trên môi trằn trọc tàn sát bừa bãi, rất đau, rõ ràng rất đau.
Cô cố đẩy bả vai to lớn rộng rãi của người đàn ông trước mắt ra, đôi mắt
trong veo dần tập trung xác định tiêu cự, cuối cùng hét lên một tiếng,
hung hăng đẩy Nam Cung Kình Hiên ra, kinh hoảng lui về phía sau, nhưng
không cẩn thận, cái gáy đụng phải cửa kính đằng sau, đau đến choáng
váng.
“…..” Anh muốn làm gì!” Dụ Thiên Tuyết giơ tay che cái gáy, ánh mắt e ngại mà oán hận nhìn anh. mang truyện đi xin ghi rõ
nguồn:ddlequydon
Đôi mắt sắc của Nam Cung Kình Hiên từ ngọn lửa
bùng cháy dữ dội trở nên âm lãnh, giống như một con sư tử kiêu ngạo túm
lấy cổ chân cô, kéo tới gần mình trầm giọng trả lời cô: “Trừng phạt cô!”
Dụ Thiên Tuyết lại liên tiếp thét chói tai, không biết phải làm thế nào,
đầu óc mê man ý thức tán loạn, cô say không tưởng tượng nổi, trong lòng
tràn đầy ủy khuất cùng oán hận mở miệng: “Nam Cung Kình Hiên…..Tại sao
lại là anh, tôi không muốn gặp lại anh! Anh thả tôi ra!”
“Thật đáng tiếc! Cô chỉ có thể nhìn thấy tôi!” Nam Cung Kình Hiên ôm chầm eo cô giam cầm cô trong ngực, đóng sầm cửa xe.
“Tôi không muốn tới nơi này..…” Dụ Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy những
bóng đèn thạch anh tinh xảo treo trong phòng khách xa hoa của biệt thự,
đột nhiên rất sợ, khuôn mặt đỏ hồng, liều mạng kháng cự: “Tôi có nhà,
tôi muốn trở về chỗ của mình, anh không cần phải kéo tôi, tôi không vào
được đâu!”
“Cũng không phải theo ý cô!” Nam Cung Kình Hiên rất
căm tức, ôm lấy cô đi vào bên trong: “Đã nói với cô, về sau nhất định
phải nghe theo lời của tôi, cô gái đáng chết, thậm chí đều đã quên sạch
sẽ rồi, có đúng không?!”
Trời đất quay cuồng, Dụ Thiên Tuyết tựa vào ngực anh, “Ưm” một tiếng, trong ý thức mơ hồ bỗng nhiên nói một
câu: “Tôi không cần phải nghe lời tên khốn kiếp như anh!” chương mới
nhất đăng tại ddlequydon
Hiện giờ Nam Cung Kình Hiên quả thật rất muốn thả cho cô tự rơi xuống, nhưng anh ráng nhịn, đợi đến khi ôm tới
phòng khách mới đặt cô xuống.
Trong phòng khách, Trình Dĩ Sênh và Nam Cung Dạ Hi cùng trợn to hai mắt, yên lặng nhìn một màn này, đầu
tiên là Nam Cung Dạ Hi, từ trên chỗ ngồi đứng phắt dậy, sắc mặt đỏ lên
thống hận quát: “Anh! Sao anh lại mang loại phụ nữ ti tiện này về nhà!”
Trong đầu của Trình Dĩ Sênh như báo động trước sẽ có nguy hiểm, kéo Dạ Hi qua dịu dàng an ủi cô ta, sắc mặt đen lại ngẩng lên đầu hỏi: “Kình Hiên,
anh làm gì vậy?”
“Chuyện của tôi, các người tốt nhất đừng quản!”
Nam Cung Kình Hiên đặt cô gái nhỏ không thành thật xuống, trong ánh mắt
có loại dục hỏa phá hủy không hề che giấu.
Dụ Thiên Tuyết mơ màng nhìn bóng dáng của Trình Dĩ Sênh cùng Nam Cung Dạ Hi, trong lòng đau
đớn kịch liệt, cánh môi khô nứt, vẫn như cũ khàn giọng thì thầm lẩm bẩm: “Cứu tôi….. Tôi không nên ở chỗ này…..”
Nam Cung Dạ Hi căm tức
đến cực điểm, hận không thể xông lên tát cô hai bạt tai: “Đồ đê
tiện…..Cô quyến rũ Dĩ Sênh còn chưa đủ sao? Cô còn dám quyến rũ anh trai tôi! Anh trai, anh nhìn xem cô ta là hạng người gì, thế mà anh cũng dẫn về nhà! Vừa rồi chính là người phụ nữ ác độc này đẩy em, con của em
thiếu chút nữa đã mất, em muốn bóp chết cô ta!”