Khương Phù vui vẻ được một lúc, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nói: "Muội nói xem nếu Khương Văn Diệu biết đại ca có ngày hôm nay thì ông ta có hối hận không?"
Khương Lãng còn nhỏ như vậy đã rời khỏi Khương gia đương nhiên không thể thiếu nguyên nhân từ Khương Văn Diệu, thậm chí có thể nói rằng Khương Lãng rời khỏi Khương gia là do Khương Văn Diệu bức ép.
Chuyện này là bởi Khương Lãng tra ra được cái chết của mẹ mình có quan hệ với Viên thị, lúc ấy Khương Văn Diệu vì che chở cho Viên thị mà mặc kệ Khương Lãng, chèn ép đến mức Khương Lãng phải rời khỏi Khương gia, nếu lúc ấy Khương Lãng không rời đi thì rất có thể sẽ mất mạng.
Khương Mạn suy nghĩ một chút, lần này Khương Lãng lập được công lớn, mà như lời của Vĩnh An đế nói với nàng thì có lẽ lần này Khương Lãng hồi kinh rất có thể sẽ được phong tước.
Mà Khương Vãn Diệu biết được Khương Lãng được phong tước, sợ là ông ta sẽ hối hận đến xanh ruột.
"Viên thị và Khương Văn Diệu bây giờ thế nào rồi?" Khương Mạn hỏi Khương Phù.
"Bây giờ bọn họ đang thuê nhà ở phường Bình An, Khương Văn Diệu cũng mất nửa cái mạng rồi." Khương Phù nói.
Khương Mạn bàn bạc với Khương Phù: "Chờ bao giờ đại ca về thì nói chuyện Viên thị hạ độc Khương Văn Diệu cho đại ca nghe đi."
Năm đó bằng chứng Viên thị hại chết mẹ ruột Khương Lãng đã bị Khương Văn Diệu hủy đi, nếu Khương Lãng muốn báo thù cho mẹ mình thì cũng chỉ có thể ra tay từ phương diện khác.
Chỉ là có lẽ Khương Lãng cũng hận Khương Văn Diệu thấu xương, không biết hắn có chịu dùng Khương Văn Diệu làm cớ để diệt trừ Viên thị không.
Nhưng mặc kệ là hắn có muốn hay không thì quyền lựa chọn đều nằm trong tay hắn, các nàng chỉ cần cung cấp thông tin cho hắn là được.
Bắt đầu bước vào tháng chạp, Khương Mạn đã mang thai được năm tháng, bụng cũng lộ rõ hơn, hơn nữa vì thời tiết càng ngày càng lạnh nên về cơ bản Khương Mạn sẽ không ra khỏi Vân Hoa Cung nửa bước.
Lúc Khương Mạn chỉ một lòng dưỡng thai ở Vân Hoa Cung thì Nhị Công chúa mang theo khuôn mặt sưng phù trở về cung.
Phùng Chiêu nghi nhìn khuôn mặt đầy thương tích của Nhị Công chúa mà cả người phát hỏa, "Đứa nào lớn gan đến vậy mà dám đả thương con?"
Phùng Chiêu nghi đập bàn giận dữ nhìn nha hoàn bên cạnh Nhị Công chúa: "Các ngươi chăm sóc Nhị Công chúa kiểu gì mà để người ta đánh Nhị Công chúa thành ra thế này, một đám các ngươi muốn ăn đánh mới tỉnh ra à?"
Nha hoàn bên cạnh Nhị Công chúa quỳ xuống không dám nói lời nào.
Nhị Công chúa nhìn thấy bộ dáng tức giận của Phùng Chiêu nghi thì lập tức bổ nhào vào lòng Phùng Chiêu nghi khóc rống lên.
Phùng Chiêu nghi vừa đau lòng lại vừa nóng vội, vỗ vỗ lưng Nhị Công chúa, nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi, đừng khóc nữa, con nói cho mẫu phi nghe, là ai đã đánh con, mẫu phi giúp con trút giận. Con là con gái của đương kim thánh thượng, là Nhị Công chúa cao quý của Đại Cảnh, không có lý nào lại đánh con được."
Nhị Công chúa không nói lời nào mà chỉ khóc nức nở.
Chờ khóc đủ rồi, Nhị Công chúa mới đứt quãng nói: "Là Vi Kiến Nguyên, hắn vì hai con hồ ly tinh trong nhà mà đánh con. Rõ ràng con chẳng động gì đến ả tiện nhân tên Tri Thư kia, là con tiện nhân đó tự ngã nên mới đẻ non, nhưng Vi Kiến Nguyên lại tin mấy lời ma quỷ của hai ả tiện nhân đó, cho rằng con không chấp nhận đứa bé trong bụng ả nên mới đánh con."
"Vi Kiến Nguyên là một tên vũ phu, mẫu phi, con không muốn sống với hắn nữa, con muốn hòa ly."
Nhị Công chúa khóc lóc kể lể với Phùng Chiêu nghi rất nhiều, Phùng Chiêu nghi mới biết hóa ra hôn lễ của Nhị Công chúa và Vi Kiến Nguyên đã qua lâu vậy rồi mà hai người vẫn chưa viên phòng, hơn nữa Vi Kiến Nguyên mới lấy Nhị Công chúa chưa được bao lâu đã thu hai mỹ tì về phòng, trong đó có một người tên Tri Thư còn có thai.
Phùng Chiêu nghi nghe xong lập tức nổi trận lôi đình, "Khinh người quá đáng, Vi Kiến Nguyên khinh người quá đáng, hòa ly, bắt buộc phải hòa ly."
Phùng Chiêu nghi tức giận mắt Vi Kiến Nguyên xong, lại hận rèn sắt không thành thép mà chỉ vào đầu Nhị Công chúa mắng: "Con đúng là cái đứa không có tiền đồ, Vi Kiến Nguyên đối xử với con như vậy thì phải phản kháng từ sớm đi, lại cứ nhẫn nhịn đến lúc bị ăn đánh mới nói, nếu hôm nay hắn không đánh con, vậy con còn định nhịn đến khi nào? Thể diện của ta bị con làm mất sạch rồi."
Nhị Công chúa cúi đầu khóc thút thít nghe Phùng Chiêu nghi dạy bảo.
Phùng Chiêu nghi mắng Nhị Công chúa xong, liền dẫn Nhị Công chúa đến Càn Ninh Cung.
Nhị Công chúa vừa nhìn thấy Vĩnh An đế liền quỳ xuống khóc lóc, nàng nhớ lúc ấy Vĩnh An đế không đồng ý để nàng gả cho Vi Kiến Nguyên, là chính nàng ta buộc hắn phải đồng ý hôn sự này, kết quả cuối cùng lại thành ra như ngày hôm nay.
Vĩnh An đế nhìn Nhị Công chúa một cái, thở dài, cố đè nén cơn tức giận, ngữ khí thản nhiên nói: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Nhị Công chúa nhất thời không biết phải mở miệng thế nào, nhưng Phùng Chiêu nghi lại không lo lắng nhiều như Nhị Công chúa, trực tiếp nói: "Hoàng thượng, Vi Kiến Nguyên to gan lớn mật, lại dám ra tay đánh Viện nhi, người phải làm chủ cho Viện nhi mới được..."
Vĩnh An đế lẳng lặng nghe Phùng Chiêu nghi nói xong, sau đó hỏi Nhị Công chúa: "Con muốn thế nào? Muốn hòa ly với Vi Kiến Nguyên hay là bắt hắn đuổi hết ong bướm bên người đi, sau đó nhận lỗi với con, cam đoan về sau không dám tái phạm?"
Nhị Công chúa vốn đã hạ quyết tâm hòa ly, nhưng nghe Vĩnh An đế nói vậy lại có chút do dự, nếu về sau bên cạnh Vi Kiến Nguyên chỉ có một người là nàng ta, vậy........
Vĩnh An đế thấy Nhị Công chúa vẫn còn do dự, trong lòng càng thêm thất vọng về Nhị Công chúa.
Cũng may Phùng Chiêu nghĩ vẫn còn chút lý trí, nàng thấy Nhị Công chúa còn do dự bèn nhẫn tâm đánh một phát vào lưng Nhị Công chúa, "Đầu óc của con vứt cho heo ăn hết rồi à, chuyện này có gì mà phải do dự, hòa ly, phải hòa ly, chẳng lẽ còn chờ hắn lại tiếp tục đánh con à? Cho dù lần này phụ hoàng con ép hắn phải nhận lỗi, nhưng đời này của con còn rất dài, con dám chắc chắn về sau hắn sẽ không tái phạm nữa không?"
Dưới áp lực của Phùng Chiêu nghi, Nhị Công chúa đã chọn hòa ly.
Vĩnh An đế nghe được đáp án của Nhị Công chúa liền trực tiếp viết thánh chỉ, ấn ngọc tỷ rồi cho Triệu Toàn Phúc đến Vi gia tuyên chỉ.
Ở Vi gia, sau khi Vi Kiến Nguyên biết Nhị Công chúa dẫn người hồi kinh mới bắt đầu luống cuống, vội vội vàng vàng đi tìm Vi Thiệu thương lượng đối sách.
Sau khi Vi Thượng thư biết Vi Kiến Nguyên ra tay đánh Nhị Công chúa thì trực tiếp cho hắn một bạt tai, "Mày giỏi lắm, lúc đó ta tốn không ít tâm tư mới hỏi cưới được Nhị Công chúa cho mày, kết quả mày lại dám ra tay với Nhị Công chúa. Người mày cưới chính là công chúa đương triều chứ có phải con gái của nhà sa cơ thất thế đâu mà mày muốn làm thế nào liền làm thế đó à?"
Vi Kiến Nguyên ôm mặt cãi lại, "Con vốn không muốn cưới nàng ta, là cha ép con phải cưới."
Vi Thượng thư nhìn hắn còn dám cãi lại, tức giận đến mức chòm râu phập phồng, "Mày là cái đồ vô liêm sỉ, ta cho mày cưới Nhị Công chúa còn không phải vì mày, vì Vi gia này sao."
Vi Kiến Nguyên cười trào phúng, "Còn nói là vì con, chi bằng nói thẳng là vì Vi gia đi. Con cưới nàng ta thì được lợi chỗ nào, đến cả cơ hội làm quan còn không có."
Hai cha con đang cãi nhau loạn trời thì có người tới bẩm báo: "Triệu công công tới, còn mang theo thánh chỉ nữa."
Vi Kiến Nguyên nghe vậy, hai mắt trợn lên như muốn ngất đi, xong rồi, hoàn toàn xong rồi.